Thừa Tướng Phúc Hắc Hai Mặt

Chương 3

Rốt cuộc thì quận thủ Lụa Thành là người của Quý Phong, mà Lâm Lâm đưa ra người điều tra và thay thế lại chính là hắn ta.Mà việc này, cũng là hắn tìm người gây ra.

Vì thế, Lâm Lâm cứ vậy mà đưa Quý Phong ra đứng trước tầm mắt như kim đâm của toàn triều cả một buổi, đến tận khi hạ triều, hắn cũng không quay đầu lại mà đi đến nơi mình làm việc —— chính sự đường.

“Lâm Hoài Ấm, ngươi chờ đó cho ta —.” Quý Phong nhìn thân hình của Lâm Lâm dần dần đi xa, trong lòng oán bận nói.

Lâm Lâm đến chính sự đường, sau khi xử lý đơn giản một ít việc chính, sau đó giao hết phần lớn công việc của mình cho thủ hạ. Còn mình thì về phủ Thừa tướng. Rốt cuộc thì hắn có “thân thể không khoẻ”, không nên làm việc quá mức vất vả.

Không sai, ở thế giới này, Lâm Lâm dùng đến điểm khi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới trước, đổi lấy buff “Mỹ nhân ốm yếu” cho mình. Sẽ không chân chính gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thân thể hắn sẽ suy yếu hơn so với người bình thường. Khi buff mở ra cũng càng dễ sinh bệnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn. Thậm chí “bệnh như tây tử thắng ba phần” (càng ốm càng đẹp).

Hiện giờ vẫn là đầu xuân, buổi sáng và tối thời tiết vẫn còn chút lạnh lẽo, Lâm Lâm đã sớm về tới phủ thừa tướng. Ở trong phòng đã đốt than đá, tay cầm một quyển thoại bản, nằm ở trên giường mỹ nhân, mắt ngước nhìn lên.

Không biết qua bao lâu, chợt có một gã sai vặt đến báo, nói là có một thủ hạ của hắn đến phủ thừa tướng tìm hắn.

Lâm Lâm nghe thấy vậy, buông thoại bản trong tay, đi đến chính sảnh.

Chính sảnh, một nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi nhìn thấy hắn, vội vàng tiến lên vài bước rồi hành lễ với hắn: “Đại nhân, lúc ngài đi rồi, ở chính sự đường lại có mấy quyển sổ con dâng lên, trong đó có một cái là về quận thủ của Lụa Thành kia. Hạ quan không dám tự ý mở ra xem, đành phải đến đây muốn mượn chút thời gian của đại nhân, phiền đại nhân lại đi một chuyến.”

“Không sao.” Lâm Lâm cười lắc lắc đầu: “Việc trong bổn phận của ta thôi. Ta sẽ đi cùng hạ đại nhân một chuyến.”

Bên kia.

“Đại nhân, nghe nói sổ con về việc tham ô của vị quận thủ Lụa Thành đã được trình đến chính sự đường rồi. Hơn nữa, trong đó có một phần danh sách, bên trên ghi lại những giao dịch của ông ta và những người khác, chúng ta có nên …..”

Quý Phong bên này, cũng đang có một tên thủ hạ nhỏ giọng báo cáo bên tai.

“Ta biết rồi, chút nữa ta sẽ tự mình đi xem.” Quý Phong nhíu mày, trầm giọng nói.

Vị quận thủ Lụa Thành kia dù sao cũng là người của hắn ta, ngày thường cũng sẽ có một chút giao dịch qua lại. Tuy rằng những chứng cứ này cũng không đủ để định tội hắn ta. Nhưng cũng đủ để cho Lâm Lâm bắt được một nhược điểm, có thể trở thành vật ngáng chân mình trong tương lai. Cho nên hắn ta cần phải tiêu huỷ hoàn toàn phần danh sách kia.

Vì thế hắn ta cũng cho người chuẩn bị ngựa, dùng roi thúc ngựa đi tới chính sự đường.