Sáng sớm hôm sau, Thành Dao vừa mới vào Quân Hằng, liền bị Tiền Hằng gọi vào văn phòng.
“Vâng?”
Tiền Hằng hắng giọng: “Có thể đưa cô đến văn phòng công chứng làm công chứng điện thoại.” Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, định giải thích, “Hơn nữa dù sao cũng gây phiền toái cho người quen ở văn phòng công chứng, chính tôi không đi qua chào hỏi thì không tốt lắm.”
Tiền Hằng có thể đưa cô đi dĩ nhiên không thể tốt hơn nữa, ngộ nhỡ có tình huống gì đó thì còn có thể hỏi ý kiến anh. Huống chi có Tiền Hằng ở đây, Thành Dao không biết tại sao, lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Lần công chứng điện thoại này, phải một phát tức trúng, phải nắm chắc trăm phần trăm. Bởi vì một khi đã rút dây động rừng rồi, mà còn muốn đến công chứng một lần nữa, thì chỉ sợ không thể nào thành công.
“sếp, có thể chờ một chút không, tôi muốn đến chỗ Trương Hạo ở tìm ít đồ.” Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi nói ra quyết định của mình, “Chờ tôi tìm được thứ tôi cần, thì tôi sẽ gọi điện lại cho anh, chúng ta gặp nhau ở văn phòng công chứng?”
Có lẽ hôm nay Tiền Hằng thật sự rảnh rỗi, anh nhìn Thành Dao: “Tôi đưa cô đi.” Nói đến chỗ này, anh rủ mắt xuống, “Một người phụ nữ đến cửa nhà người ta, đối phương lại biết cô, ngộ nhỡ xảy ra xung đột cô bị thương thì vẫn tính là tai nạn lao động.”
Thành Dao nhìn Tiền Hằng mặt lạnh khẩu thị tâm phi, thật sự muốn lớn tiếng gào thét, sếp, cái cớ tai nạn lao động này, anh dùng bao nhiêu lần rồi? Dùng đến nát rồi anh biết không? Lần sau đổi cái cớ mới chút đi xin anh đó! Ngay cả cô cũng nhìn thấu! Lo lắng cho an nguy của cấp dưới thì anh cứ nói thẳng ra không được sao?!
Đáng tiếc người trong cuộc Tiền Hằng vẫn hồn nhiên không phát giác, anh còn giữ vẻ cao quý lãnh diễm, sau đó lái Bentley một đường làm tài xế đưa Thành Dao đến dưới nhà Trương Hạo.
Mặc dù Thành Dao cho rằng một mình cô cũng không có sao, nhưng Tiền Hằng vẫn rất kiên quyết, cùng đi theo cô lên lầu.
“Cúi đầu! Lưng đừng quá thẳng!” Ở trong thang máy, Thành Dao không chịu được, kéo kéo ống tay áo của Tiền Hằng, thấp giọng đề nghị,”Giảm cảm giác tồn tại xuống!”
Tiền Hằng vô cùng không hiểu, anh nhìn Thành Dao lén lút mà lên lầu, nhưng cô cũng không đi tới trước cửa phòng của Trương Hạo, mà mở cửa lối đi an toàn ra.
Cho đến khi Thành Dao lấy một đôi bao tay từ trong túi xách ra, tìm được thùng rác sau lối đi an toàn, Tiền Hằng cuối cùng cũng ý thức được nguyên nhân cô yêu cầu mình phải khiêm tốn.
Bởi vì cô muốn bới rác!!!
Nắp thùng rác dường như vừa mở ra, là Tiền Hằng đã cảm thấy nghẹt thở, anh lập tức nín thở, không dám tin nhìn Thành Dao chằm chằm: “Cô đang làm gì?”
Trương Hạo ở căn hộ thuê một tầng hai nhà, vì vậy rác trong thùng rác này chính là của hai nhà tầng này, đối mặt với đủ loại rác rưởi dơ bẩn và tràn đầy mùi là lạ, Thành Dao vừa bới, vừa mặt không biểu cảm trả lời: “Bới rác đó!”
Tiền Hằng nhíu mày, sau đó không thể tin nói: “Thành Dao, cô đừng nói với tôi là cô đến đây bới rác, là để tìm bằng chứng Trương Hạo nɠɵạı ŧìиɧ chứ?”
Thành Dao gật đầu: “Dĩ nhiên!” Cô lục lọi, lấy trong đó ra một cái bao, “Trong bao có rất nhiều tã lót đã dùng của con nít, cho nên chắc chắn không phải rác của Trương Hạo, là của hàng xóm bên cạnh.” Sau khi loại bỏ, thì cô càng nghiêm túc nhìn chằm chằm cái bao còn lại bắt đầu lục lọi.
Tiền Hằng thật sự không thể nhịn được nữa: “Có phải cô xem phim Mỹ nhiều quá không? Cho rằng luật sư thật sư sẽ bới rác tìm chứng cứ giống như trong phim chính kịch sao? Tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ....”
“Tìm được rồi!”
Kết quả Tiền Hằng còn chưa nói hết, thì Thành Dao đã mặt đầy kinh ngạc vui mừng lấy ra một mảnh giấy vụn trong bao rác.
Đó là một mảnh giấy vụn ấn phẩm quảng cáo cửa tiệm chụp áo cưới. Thành Dao kiên nhẫn lại bới bới, cuối cùng cũng gom góp ra tên của tiệm chụp áo cưới này Trung tâm chụp hình áo cưới Ái Xá.
Cô lại tìm, rồi phát hiện ra một tờ quảng cáo của tiệm chụp áo cưới khác.
“Bởi vì Lý Mộng Đình mang thai, cho nên bọn họ căn bản chưa có chụp ảnh áo cưới, vốn đã hẹn sinh đứa bé xong sẽ trực tiếp chụp bức ảnh gia đình một nhà bốn người.” Thành Dao nhìn về phía Tiền Hằng, đôi mắt sáng ngời giống như tia chớp, “Bây giờ trong rác của anh ta có nhiều tờ quảng cáo tiệm chụp áo cưới như vậy, điều này nói rõ cái gì?”
“Nói rõ tên cặn bã Trương Hạo này, mặc dù chưa thể cưới, nhưng đã suy nghĩ dẫn tiểu tam đi chụp ảnh áo cưới rồi, thậm chí cũng đã đến mấy tiệm áo cưới chọn lựa!”
Tiền Hằng mặt không biểu cảm nói: “Thành Dao, chỉ tìm được mấy tờ quảng cáo tiệm chụp ảnh áo cưới trong thùng rác, căn bản không đủ để chứng minh nɠɵạı ŧìиɧ, chứng cứ này không có hiệu lực.”
Nhưng Thành Dao lại vô cùng kích động, đôi mắt sáng rực của cô nhìn Tiền Hằng chằm chằm: “Có! Tin tưởng tôi!”
Tiền Hằng không khỏi cảm thấy lòng rung động, ngay tại lúc khóe miệng của Thành Dao cong thành một nụ cười giảo hoạt mà nhìn chằm chằm anh, anh cảm giác tim mình đột nhiên đập nhanh.
Không phải vì công việc quá vất vả đã làm hỏng tim rồi chứ? Tiền Hằng nghĩ đến mà sợ hãi, đồng thời hẹn một gói kiểm tra sức khỏe VVIP mắc tiền của bệnh viện.
Cho dù như thế nào, thì tinh thần của người bới hết rác Thành Dao vô cùng sảng khoái, đi theo Tiền Hằng đến văn phòng công chứng.
Vốn cho rằng mặt mũi người bên văn phòng công chứng lớn, nên mới cần Tiền Hằng ra mặt, kết quả khi đến văn phòng công chứng, mấy người nhân viên thấy Tiền Hằng tựa như thấy Thiện Tài đồng tử [1] vậy.
[1] Thiện Tài đồng tử ( ): là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới
trong kinh Hoa Nghiêm. Là một hình mẫu của của sự nhiệt tình, thăm viếng thiền định và hiệu quả của Phật giáo. Thiện Tài đồng tử cùng với Long Nữ là hai nhân vật hầu cận bên Quán Thế Ân Bồ Tát.
“Tiền par, gần đây anh có vụ kiện về bất động sản giá trị lớn cần làm công chứng à? Nhanh lên cuối năm tôi còn thiếu một công trạng đấy.”
“Các luật sư khác trong công ty của anh có nghiệp vụ cũng hoan nghênh đến nha.”
Thành Dao nhìn Tiền Hằng, đây chính là tình nghĩa phải tự mình tới? Căn bản chỉ cần Tiền Hằng chào hỏi thôi là được!
“Nghe nói văn phòng công chứng mới vừa sửa lại.” Tiền Hằng mím môi, giống như lơ đãng giải thích, “Tôi muốn đến xem phong cách sửa lại một chút.”
Nói sợ cô đi sẽ làm hỏng công chứng cho nên mới đi cùng thì thế nào? Nói mình thật ra mang một lòng cha già đối với cấp dưới thì thế nào?
Thấy Thành Dao nhìn chằm chằm mình, Tiền Hằng ho khan một tiếng: “Tham khảo một chút.”
“Tham khảo cái gì? Trong công ty không phải vừa mới tu sửa hồi đầu năm sao? Chẳng lẽ tham khảo để sửa sang biệt thự của anh?” Thành Dao nhìn chằm chằm Tiền Hằng, cô bắt đầu xấu xa, hùng hổ dọa người hỏi tới, “Loại phong cách này, có cái gì tốt để tham khảo sửa sang biệt thự???”
“Tôi thích kiểu phong cách trang trọng đơn giản này.”
Rất nhanh sau đó, công chứng viên phụ trách cuộc gọi đã đưa Thành Dao và Tiền Hằng đến bên cạnh điện thoại công chứng, sau khi nói xong những việc cần chú ý, công chứng viên liền ra hiệu Thành Dao có thể bắt đầu.
Nhưng Tiền Hằng lại ngăn Thành Dao: “Cô biết nói thế nào không? Phải dẫn dụ đối phương nói ra tin tức mình nɠɵạı ŧìиɧ, cô phải...”
Thành Dao tự tin cười một tiếng: “Tôi biết.” Cô mở to mắt nhìn Tiền Hằng, “Anh nhìn tôi biểu diễn!”
Nói xong, Thành Dao liền cầm điện thoại lên, cô bấm số điện thoại của Trương Hạo.
Vào giây phút điện thoại được kết nối, Thành Dao lập tức thay đổi giọng, cô dùng kiểu giọng ngọt ngào đặc biệt của nhân viên nghành dịch vụ nói: “Xin chào anh Trương Hạo, tôi là nhân viên của Trung tâm chụp hình áo cưới Ái Xá, trước đây anh và vợ chưa cưới của anh cô Lương Quỳnh Quỳnh đã đến tham khảo các gói áo cưới của chúng tôi, muốn hỏi hai anh chị đã quyết định chụp ảnh áo cưới ở đâu chưa?”
Tiền Hằng sững sốt một chút, cho đến lúc này, anh mới hiểu ý đồ bới rác của Thành Dao, cô không phải vọng tưởng muốn tìm được bằng chứng có thể chứng minh Trương Hạo nɠɵạı ŧìиɧ, mà là vì tìm một lý do hợp lý để Trương Hạo buông lỏng cảnh giác nói rõ thậm chí gián tiếp thừa nhận mình nɠɵạı ŧìиɧ.
Trong điện thoại Trương Hạo cũng ngẩn người giống vậy, mặc dù đối với cuộc điện thoại chào hàng cũng có chút không chịu được, nhưng cũng không cúp máy thẳng: “Mặc dù mẫu chụp của tiệm rất đẹp, nhưng giá gói quá đắt.”
Thành Dao dụ dỗ giống như một nhân viên bán hàng vậy: “Là như vậy, lần này tôi chính là muốn thông báo cho anh về chương trình khuyến mãi cuối năm, trước mắt nếu như quyết định gói chụp và đến tiệm ký hợp đồng trả tiền đặt cọc, thì bên tôi có thể giảm giá ba mươi phần trăm cho anh.”
Tiền Hằng cứ như vậy nhìn Thành Dao nghiêm túc nói về gói chụp ảnh cưới với Trương Hạo trong mười phút, cuối cùng hai người cũng đạt được thỏa thuận về gói chụp, Trương Hạo còn quyết định ngày mai đến tiệm ký hợp đồng.
Thấy bầu không khí cuộc trò chuyện cũng đã thân quen rồi, Thành Dao cuối cùng cũng bắt đầu tiến thêm một bước thu lưới: “Cám ơn anh đã lựa chọn Ái Xá chúng tôi, anh và vợ chưa cưới của anh cô Lương rất xứng đôi, trông cũng rất tình cảm, cảm giác như đã yêu đương bảy tám năm rồi vậy, đặc biệt ăn ý!”
Trương Hạo đã sớm buông lỏng cảnh giác, cộng thêm cô nhân viên bán hàng Thành Dao này cho anh ta thật nhiều lợi ích, nên Trương Hạo rất có hảo cảm với cô, anh ta không nhịn được mà cười sửa lại nói: “Không phải bảy tám năm lâu như vậy, chúng tôi mới yêu đương nửa năm, không nghĩ tới lại hợp nhịp với cô ấy như vậy.”
Thành Dao làm bộ kinh ngạc nói: “Hai người mới ở bên nhau nửa năm thôi sao?”
“Đúng vậy, ha ha.” Trong giọng điệu của Trương Hạo mang theo niềm vui không hề che giấu, “Có một số người quen biết rất nhiều năm cũng chưa chắc thích hợp, nhưng có những người sống chung với nhau không bao lâu, lại vẫn cảm thấy hòa hợp, tôi và cô cũng xem như có duyên phận, có thể quyết định gói chụp áo cưới nhanh như vậy, tháo gỡ một nỗi lòng của tôi, cô không nói, chứ giọng nói của cô tôi nghe còn cảm thấy thật thân thiết.”
Cho dù là với một nhân viên bán hàng, thì Trương Hạo ở đầu kia điện thoại cũng tỏ rõ muốn bày tỏ hết, thậm chí nói chuyện còn rất khéo, cùng với cái người hiền khô ít nói ở bên Lý Mộng Đình thật sự hoàn toàn là hai người. Có lẽ như anh ta thấy, những sự thay đổi này của anh ta, đều là bởi vì cuối cùng cũng gặp được “đúng người”.
Trước đến nay chỉ nghe người mới cười không nghe thấy người xưa khóc, có lẽ giờ phút này đối với Trương Hạo mà nói, những năm tháng tốt đẹp mà Lý Mộng Đình đi cùng với anh ta, hoàn toàn chẳng đáng, chỉ là một sai lầm trong cuộc đời của anh ta.
Thành Dao nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, mỉm cười nói: “Ha ha đúng vậy, đều là duyên phận, tôi nghe anh gấp gáp muốn tranh thủ thời gian đặt gói chụp ảnh như thế, là gần đây muốn kết hôn tổ chức tiệc rượu sao?”
“Chuyện đó thì không có.” Giọng điệu của Trương Hạo cởi mở vui vẻ, “Chỉ là nếu kéo dài nữa, thì tôi sợ bạn gái tôi bụng lớn không chụp hình đẹp.”
Thành Dao chịu đựng cơn sóng to gió lớn trong nội tâm, Trương Hạo quả thật là đưa đầu [2], không chỉ thừa nhận thời gian bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ với Lương Quỳnh Quỳnh trong điện thoại, thậm chí còn để lộ ra thông tin quan trọng hơn Lương Quỳnh Quỳnh cũng đã mang thai!
[2] Đưa đầu ( ): chỉ một người chơi trong trò “Liên minh huyền thoại”,
“dota2”, “Rainbow Six: Siege”, “CSGO”, v.v., cố tình yêu cầu một nhân vật dưới quyền điều khiển của mình chết.
Tên cặn bã này!!!
về sau Trương Hạo còn tùy tiện nói mấy câu nữa, nhưng Thành Dao đã không còn quan tâm, cô biết, chuyện này đã hoàn thành.
Tin tức qua điện thoại hoàn toàn đủ chứng minh chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của Trương Hạo, đã kéo dài nửa năm rồi, cũng chính là, trong thời gian còn sống chung với Lý Mộng Đình, anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ. Còn đứa bé Lương Quỳnh Quỳnh mang thai, lại là bằng chứng một mất một còn tố cáo Trương Hạo.
Như vậy chỉ một lần hành động đã xác định được bằng chứng.
Cho đến khi cúp điện thoại, Thành Dao mới buông lỏng. Cũng cho đến lúc này, cô mới nhìn Tiền Hằng.
Thành Dao chưa nói câu nào cả, nhưng cái loại ánh mắt nhìn về phía anh đó, đã nói rõ tất cả, lại là cái biểu cảm chó con chờ đợi khen ngợi đó.
Tiền Hằng không biết vì cái gì, mà khi bị ánh mắt này nhìn lại có chút phiền não. Anh nhớ đến hộp quà sεメy mà Thành Dao bày tỏ với anh, cảm thấy nếu như anh mở miệng khen ngợi cô, thì sợ rằng sẽ bị xuyên tạc thành đáp lại cô.
Không được, không thể làm như vậy, Tiền Hằng nghĩ, tình yêu văn phòng, rất không chuyên nghiệp, không thể.
Vì vậy anh mặt lạnh, dời tầm mắt đi chỗ khác, không nói câu nào.
Nhưng Tiền Hằng không biết, hành động của anh trong mắt của Thành Dao, hoàn toàn là ấu trĩ không nhận thua.
Làm công chứng điện thoại xong, trong lòng Thành Dao thậm chí cũng có chút đắc ý, xem đi, người vừa rồi còn xem thường cô bới rác, bây giờ cũng phải vỗ tay vì sự cơ trí của cô sao?
Anh không thừa nhận cũng không sao, dù sao lần bới rác này của cô, là đáng giá!
Trên đường trở về, Thành Dao vẫn đang cân nhắc từng chi tiết của lần công chứng điện thoại này, suy nghĩ về chỗ nào cô có thể làm tốt hơn, những lời có thể dẫn dắt Trương Hạo chủ động nói rõ về “tình yêu” của anh ta nhanh hơn, căn bản không quan tâm nói chuyện với Tiền Hằng, đương nhiên, Tiền Hằng cũng im lặng.
Hai người cứ như vậy mà im lặng trở về công ty.
Kết quả Thành Dao vừa mới trở về bàn làm việc của mình chuẩn bị báo tin tức tốt cho Lý Mộng Đình, thì Tiền Hằng đột nhiên đi tới trước bàn làm việc của cô.
Thành Dao còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Tiền Hằng tiện tay ném một túi gì đó lên bàn làm việc của mình.
Là một túi kẹo Skittles.
Thành Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hằng.
Kết quả cái ánh mắt này dường như lại chọc giận Tiền Hằng, anh hung dữ nói: “Được rồi, không phải không khen ngợi cô sao? Còn không nói câu nào với sếp bày sắc mặt sao?”
Thành Dao: ???
“Đúng lúc có túi kẹo Skittles, thưởng cô.” Tiền Hằng cao ngạo nói, “Không ngừng cố gắng.”
Hả???
Đúng lúc???
Thành Dao nghĩ, cô không tin!
Cô gần như không suy nghĩ nhiều, xoay người gọi Bao Duệ vừa mới mở phiên tòa về: “Bao Duệ, Tiền par vừa rồi có kêu anh làm chuyện gì không?”
“Có đó! Cô cũng nghe được à?” Bao Duệ thống khổ nói, “Tiền par chủ động gọi điện thoại cho tôi hỏi tôi có trở về công ty hay không, tôi còn tưởng rằng anh ấy quan tâm tôi, kết quả vừa nghe tôi không về công ty, thì anh ấy lại kêu tôi trên đường về mua một túi kẹo Skittles! Là nhân tính vặn vẹo, hay là mất đạo đức!”
Mặc dù Tiền Hằng vẫn khó chịu giống như trước, nhưng Thành Dao cũng đã vô cùng quen thuộc rồi, sau khi về đến nhà ăn kẹo Skittles, còn cảm thấy rất hưởng thụ, chỉ cảm thấy tâm trạng thật tốt, cả người cũng ngọt ngào.
Cô và Tần Thấm nói chuyện điện thoại như thông lệ, nói đến chuyện này, cô còn không nhịn được mà lại cảm ơn Tần Thấm: “Nhờ hộp quà của cậu đó, gần đây sếp của tớ đã thay đổi thái độ với tớ!”
Trò chuyện với Tần Thấm xong, Thành Dao chuẩn bị ngủ, thì Lý Mộng Đình đột nhiên gọi điện tới.
Hôm nay sau khi hoàn thành việc thu thập chứng cứ qua điện thoại, Thành Dao đã thông báo tình hình với Lý Mộng Đình, cả hai đều rất phấn khích, Thành Dao cũng làm tăng ca để chuẩn bị xong tài liệu truy tố, dự định sáng mai đi đến tòa lập hồ sơ, trước mắt mà nói thì chuyện đã hoàn toàn nắm chắc, cho dù luật sư không thể cam kết với đương sự chắc chắn sẽ thắng kiện, nhưng trong lòng Thành Dao đã nắm chắc phần thắng đối với vụ kiện này.
Gần đây Lý Mộng Đình cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, có ba mẹ bầu bạn, cộng thêm đôi long phượng trong bụng, cô ấy làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, dĩ nhiên vào giờ này, đã sớm ngủ rồi.
Giờ này mà gọi điện tới, tất nhiên là chuyện rất khẩn cấp.
Thành Dao nhận điện thoại, trong lòng có dự cảm xấu.
“Dao Dao, xảy ra chuyện!” Lời của Lý Mộng Đình đã chứng thực dự cảm của Lý Mộng Đình, “Tớ thấy bạn tớ gửi ảnh chụp màn hình cho tớ, là ảnh giấy hôn thú Trương Hạo và Lương Quỳnh Quỳnh trên vòng bạn bè của anh ta!”
Thành Dao có hơi mơ màng: “Anh ta tìm người nhờ thay đổi thông tin hôn nhân trong sổ hộ khẩu? Nhưng cho dù hành động như vậy, thì đó cũng là công khai trùng hôn, trùng hôn mà còn kiêu ngạo như vậy? Đây chính là phạm tội hình sự đó, hơn nữa còn sửa giấy hôn thú, cho rằng tớ sẽ gặp khó khăn trong việc thu thập bằng chứng anh ta nɠɵạı ŧìиɧ sao? Chạy lên tặng đầu người à?”
“Anh ta không thể nào dốt nát đến mức đi trùng hôn như vậy được.” Giọng nói của Lý Mộng Đình có chút run rẩy, “Dao Dao, bây giờ tớ cảm thấy, giấy hôn thú của tớ và anh ta có thể là giả.”
Thành Dao kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước tớ và Trương Hạo lĩnh chứng, tớ không có đi, là anh ta nhờ người ở quê anh ta tìm quan hệ để làm. Lúc ấy tớ vừa mới phát hiện mang thai, ngay sau đó lại bắt đầu có phản ứng nôn nghén nghiêm trọng, còn có triệu chứng sẩy thai, tránh sẩy thai còn không kịp, nên căn bản không lặn lội đường xa, quê quán của tớ và Trương Hạo đều rất xa, đường xa đi lĩnh chứng cũng quá tròng trành. Sau đó Trương Hạo nói với tớ, bên cục dân chính ở quê anh ta có người quen, chỉ cần đưa hộ khẩu chứng minh thư cho anh ta, là có thể xử lý chuyện giấy hôn thứ cho chúng tớ.” Lý Mộng Đình dừng một chút, “Quê quán của bọn tớ đều là huyện thành nhỏ, tớ biết ở bên huyện, quả thật có loại nghề này, bạn tớ cũng lĩnh chứng như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên tớ tin anh ta.”
Lý Mộng Đình thất vọng nói: “Cũng khó trách, tớ nói tại sao anh ta không vội vàng nói ly dị với tớ chứ, bây giờ kết hợp với lời cậu nói, thì nếu như Trương Hạo và Lương Quỳnh Quỳnh nửa năm trước đã thông đồng ở cùng một chỗ, vậy lúc tớ và anh ta ‘lĩnh chứng’, có thể đã không muốn tiếp tục sống với tớ rôi, ‘lĩnh chứng’ cũng chỉ là kế ứng biến lúc anh ta đang do dự mà thôi, vì để chừa đường lui cho mình, khó có khả năng thật sự kết hôn với tớ.” Tin tức này khiến cho Thành Dao cũng trở tay không kịp: “Một khi giấy hôn thú của cậu là giả, vậy mạch suy nghĩ xử lý vụ kiện của chúng ta cũng phải đổi toàn bộ, bởi vì hai người không có quan hệ hôn nhân, thì thỏa thuận chung thủy kia là vô hiệu.”
Luật pháp thừa nhận tính ổn định của các mối quan hệ hôn nhân, nhưng không hề công nhận tính ổn định của các mối quan hệ sống thử. Yêu đương sống chung khi chưa lập gia đình, hai bên đều không có nghĩa vụ chung thủy với nhau trên mặt pháp luật. Do đó thỏa thuận chung thủy trong mối quan hệ sống thử không có tính ràng buộc về mặt pháp lý, cùng lắm chỉ là nghĩa vụ trong phạm trù đạo đức. Cho dù một bên làm trái với thỏa thuận chung thủy, thì bên kia cũng không thể yêu cầu bồi thường theo thỏa thuận.
Đạo lý này, Thành Dao hiểu, Lý Mộng Đình là sinh viên luật đương nhiên cũng hiểu.
Mặc dù hai người còn chưa đi nghiệm chứng, nhưng gần như đều phỏng đoán một chuyện---------------------------- Giấy hôn thú của Lý Mộng Đình và Trương Hạo, là giả!
Từ đầu đến cuối, hai người cũng không hình thành quan hệ hôn nhân!
Lý Mộng Đình vừa tức vừa hối hận: “Tớ không nên cả tin anh ta, là bản thân tớ ngu xuẩn, hai người đó thông đồng dưới mắt tớ tận nửa năm, mà tớ cũng không phát hiện. Bây giờ suy nghĩ lại, mới hiểu được tại sao khi tớ nói đến bản thỏa thuận chung thủy này, Trương Hạo lại chần chừ kéo dài hai ngày mới ký với tớ, anh ta dùng hai ngày để đi hỏi ý kiến luật sư! Xem mình ký thì có phải chịu trách nhiệm thật sự hay không! Xác nhận bởi vì giấy hôn thú là giả, cho nên loại thỏa thuận này không có lực trói buộc, mới vờ vĩnh ký với tớ!”
Mặc dù đối mặt với biến cố như thế, nhưng Thành Dao cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh, cô an ủi Lý Mộng Đình, rồi mới cúp điện thoại.
Thành Dao cũng không ý thức được, không biết từ lúc nào, khi đối mặt với tình huống mới đột ngột không kịp trở tay của vụ kiện như vậy, hình như cô đã không còn mất hết hồn vía như cũ, mà tỉnh táo ung dung phân tích, cố gắng thay đổi mạch suy nghĩ tìm manh mối phá án lần nữa.
Vụ kiện này, e rằng phải lật ngược toàn bộ, đánh lại một lần nữa.