Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 56: Tiền par quyến rũ, đang ăn cháo trực tuyến

Lúc Thành Dao dẫn Lý Mộng Đình trở lại trước xe Bentley của Tiền Hằng, thì Tiền Hằng đang gục trên tay lái nghỉ ngơi.

Anh nhắm mắt lại, bên mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như cũ, dưới ánh đèn đường vàng mờ, thậm chí còn lộ ra chút dịu dàng.

Thành Dao nhẹ nhàng gõ cửa kính xe, Tiền Hằng mới ngẩng đầu lên, sau đó anh xoa xoa mi tâm, nhìn về phía Thành Dao.

Ánh mắt này bởi vì lim dim mà mang theo chút mờ mịt và không đề phòng, Thành Dao không biết tại sao, lại đột nhiên cảm thấy, ánh mắt này của Tiền Hằng, thật sự chọc người khác, đàn ông quả quyết ngẫu nhiên không phòng bị, thật sự khiến cho người ta không có sức chống cự, đặc biệt là với khuôn mặt của Tiền Hằng.

Cũng may bản thân Tiền Hằng cũng không hề biết gì về mị lực của mình, anh rất nhanh trở lại trạng thái minh mẫn và điềm tĩnh: “Nói xong?”

Thành Dao gật đầu: “Vâng!”

Chỉ là cô đột nhiên có chút ảo não, dáng vẻ vừa rồi của cô, nếu như Tiền Hằng thấy được thì tốt rồi. Bình thường khi xuất hiện trước mặt Tiền Hằng, nếu không phải là vụng về, thì chính là làm theo lệ, phổ thông, bình thường, hiếm khi mới gặp thời khắc chớp nhoáng như vậy, nếu như anh có thể thấy thì tốt rồi.

Cũng may Thành Dao rất nhanh vứt bỏ cái ý nghĩ lộn xộn này đi, cô nhìn Tiền Hằng chằm chằm: “Cháo của anh…”

“Ăn xong.” Tiền Hằng có hơi không tự nhiên mà ngoảnh đầu đi chỗ khác, “Ném chén rồi.”

Thành Dao vừa muốn phát cáu, thì thấy Tiền Hằng ném trả điện thoại cho cô: “Phát trực tiếp rồi, tự cô xem đi.”

Thật sự làm cho người ta không ngờ mà!

Lúc Thành Dao uy hϊếp, thật sự không hề cảm thấy chiêu này của mình sẽ có tác dụng với Tiền Hằng, nhưng mà tối nay Tiền Hằng lại rất ngoan ngoãn nghe lời, đây quả thật là kỳ tích!

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà Thành Dao luôn cảm thấy, gần đây Tiền Hằng trở nên không sắc bén và kịch độc nữa, cả người hình như cũng trở nên… trở nên dịu dàng hơn?

Kiểu mô tả này, tại sao nghe giống như là một con chó lớn vậy?

Thành Dao lén quan sát người sếp chững chạc đàng hoàng cao lãnh của mình, cảm thấy ý nghĩ của mình, đúng là đang ở bờ vực liều mạng tìm đường chết.

“Dao Dao, tớ…” Lý Mộng Đình cắn môi, “Tớ biết bây giờ cậu đang thuê nhà với người khác, nên muốn hỏi một chút, người bạn cùng nhà kia của cậu, có để ý hay không, nếu như không ngại, thì tớ có thể đến nhà cậu ở tạm một đêm hay không, ngày mai tớ đi về thu dọn đồ đạc tìm chỗ ở. Ngôi nhà ở với Trương Hạo, đến nay đều lấy danh nghĩa của Trương Hạo mà thuê, tiền thuê nhà cũng là anh ta trả, tớ không có tư cách đuổi anh ta và tiểu tam kia đi…”

Kết quả Thành Dao còn chưa kịp trả lời, gần như Lý Mộng Đình vừa dứt lời liền nghe thấy Tiền Hằng nhả ra hai chữ.

“Để ý.”

“…”

Anh nói xong, tựa hồ như mới ý thức đến có hơi không ổn, giọng nói mất tự nhiên nói tiếp: “Bạn cùng nhà với Thành Dao, rất để ý.”

Tiền Hằng dừng một chút, giống như lại cảm thấy vẫn có cái gì đó không ổn, anh tiếp tục nói thêm một câu: “Bạn cùng nhà của Thành Dao là một người cực phẩm, anh ta tuyệt đối không cho phép người xa lạ đến ở trong nhà, nếu không nửa đêm sẽ mở nhạc rock thật lớn, gửi tin nhắn quấy rối cho Thành Dao, trầ.n tru.ồng chạy kháng nghị trong phòng…bởi vì quá cực phẩm luôn, do làm đồng nghiệp của Thành Dao, nên tôi cũng có thấy.

“…”

Thành Dao thật sự dở khóc dở cười, sếp à, cô có thể hiểu được tâm tình không muốn cho người ngoài vào ở, nhưng anh cũng không cần cố gắng tự bôi đen như vậy chứ?

Lý Mộng Đình quả nhiên rất áy náy: “Xin lỗi Dao Dao, tớ…”

Thành Dao vỗ vỗ Lý Mộng Đình: “Không sao, khách khí cái gì, tớ có thể giúp cậu đặt phòng khách sạn.”

Lý Mộng Đình lại hơi khó xử: “Tớ… trên người tớ bây giờ không có tiền, chuyện đặt khách sạn, có thể cho tớ mượn trước, sau này tớ sẽ trả cho cậu.”

Thành Dao ngẩn người, mới ý thức đến Lý Mộng Đình đang lúng túng chuyện gì, từ sau khi tốt nghiệp cô ấy cũng chưa từng làm một công việc đàng hoàng, trước kia đều dựa vào Trương Hạo nuôi, bây giờ ầm ĩ với Trương Hạo đến mức này, đối phương đương nhiên không thể nào cho cô ấy thêm tiền, mà thói quen tiêu xài của Lý Mộng Đình Thành Dao cũng biết, bởi vì cuộc sống vẫn luôn vô ưu vô lo, bình thường không có suy nghĩ dành dụm, tiêu tiền như nước, nên sợ rằng trong người thật sự cũng không có tiền gửi ngân hàng gì.

Nhưng mà lúc Thành Dao chuẩn bị mở miệng, thì có một giọng nói vang lên trước cô.

“Tôi giúp cô trả.” Tiền Hằng nghiêm túc nói, “Ừm, công ty luật của chúng tôi cũng có thỏa thuận hợp tác với nhiều khách sạn, giá nội bộ không bao nhiêu tiền.”

Cái quỷ gì vậy, Thành Dao nghĩ, công ty luật của chúng ta từng có thỏa thuận gì với khách sạn …

Tiền Hằng cũng không biết tại sao, lại nói thêm một câu: “Tôi làm như vậy, là bởi vì nghe thấy cảnh ngộ của cô, cảm thấy rất tức giận, rất thông cảm cho cô, cho nên mới như vậy.”

Nếu như Tiền Hằng không nói lời nào, thì Lý Mộng Đình còn không cảm thấy gì cả, nhưng mấy câu nói này của Tiền Hằng, ngược lại khiến cho Lý Mộng Đình bắt đầu nghi ngờ và khó hiểu.

Người này rõ ràng vừa nãy còn thờ ơ với cảnh ngộ rối tinh rối mù của mình, tại sao đột nhiên trở nên nhiệt tình, muốn tìm chỗ ngủ cho mình như vậy?

Thành Dao chỉ muốn che mặt, có lẽ thật sự sợ rằng Lý Mộng Đình sẽ đến ở chung nhà thuê của anh với cô, nên cho dù Tiền Hằng phải tự bỏ tiền cũng phải chắc chắn để cho Lý Mộng Đình ở khách sạn. Nhưng mà có lẽ đời này của Tiền Hằng chưa từng giải thích điều gì với người khác, nên lần đầu giải thích đổi mới hoàn toàn nghiệp vụ, không chỉ vô cùng vụng về, mà còn vô cùng giấu đầu hở đuôi, vô cùng khả nghi và có chủ ý.

*****

Nhưng cũng may Lý Mộng Đình đều không để ý những chuyện này. Cuối cùng, Tiền Hằng đưa cô ấy tới khách sạn InterContinental, mở một phòng đơn.

Thành Dao mua một số đồ dùng hàng ngày cho Lý Mộng Đình ở 711 [1] gần đây, sau đó dẫn cô ấy vào phòng.

[1] 711(hay 7- Eleven); là tên một chuỗi cửa hàng tiện lợi quốc tế. 7-Eleven vốn dĩ hoạt động theo hình thức nhượng quyền kinh doanh, là nhà khai thác, chuyển nhượng, cấp phép các cửa hàng tiện ích lớn nhất thế giới với hơn 50.000 đại lý.

“Dao Dao, thật lòng cảm ơn cậu!” Lúc gần đi, Lý Mộng Đình kéo ống tay áo của Thành Dao lại, “Cũng cảm ơn bạn trai của cậu. Hai người đều rất tốt. Hai người nhất định sẽ hạnh phúc!”

Thành Dao ngẩn người, mới ý thức đến, hôm nay dọc đường đi cô cũng không giải thích mối quan hệ của cô với Tiền Hằng cho Lý Mộng Đình, đối phương có lẽ đã ngộ nhận anh là bạn trai của cô rồi.

Chuyện này được sao? Nếu như Tiền Hằng biết, không phải sẽ lại mắng mình làm tổn hại danh dự của anh sao?

Thành Dao lập tức khoát tay giải thích: “Không phải vậy, thật sự không phải bạn trai!”

“Cậu đừng lừa tớ, tớ cũng là người từng kết hôn và cũng sắp ly dị, tớ còn có thể không nhìn ra sao?” Lý Mộng Đình nói đến chỗ này, tạm thời quên đi cảnh ngộ của mình, biểu cảm trên mặt cũng sinh động hơn, “Không phải bạn trai mà nửa đêm đi cùng cậu tới bờ hồ tìm tớ? Đưa chúng ta đến chỗ này đưa chúng ta đến chỗ kia, mà một câu phàn nàn cũng không có? Hơn nữa cậu xem, lúc cậu cởϊ áσ đưa cho tớ, anh ấy còn cố ý cởϊ áσ đưa cho cậu, không cởi đưa thẳng cho tớ, đây không phải là bởi vì áo của anh ấy chỉ để cho cậu mặc sao?”

Thành Dao ngẩn người, vô thức nói: “Lý Mộng Đình, nói cho cùng thì cậu cũng là sinh viên luật, cái logic này của cậu cũng thật lợi hại, bị cậu nói đến mức ngay cả tớ cũng cho rằng điều cậu nói là sự thật.”

Nói đùa, Tiền Hằng sẽ để ý cô sao? Ôi, Thành Dao nghĩ, dựa vào kiểu tính cách không để người khác vào trong mắt của Tiền Hằng, e rằng nếu có ngày cô từ chức, Tiền Hằng chưa chắc có thể nhớ ra cô trông như thế nào, nhiều lắm thì ấn tượng về cô chỉ có bốn chữ mơ hồ. —— “Đồ ngu ngốc kia”.

Nghĩ tới đây, Thành Dao lập tức quyết đoán bác bỏ tin nhảm nói, “Anh ấy là sếp của tớ! Cái người sếp bóc lột nô dịch tớ suốt ngày đó!”

Lý Mộng Đình sững sốt ba giây, mới lắp ba lắp bắp phản ứng lại: “Sếp nào của cậu? Là, là Tiền Hằng đó?”

“Ừ!”

“Tiền Hằng trông đẹp trai như vậy à?!” Lý Mộng Đình kêu một tiếng, mặt đầy vẻ không thể tin, “Tớ chỉ biết tên riêng của anh ấy, nếu như tớ sớm biết tướng mạo của tất cả cộng sự luật trông như thế này, thì sao tớ có thể ngồi không trong nhà lãng phí thanh xuân cuối cùng còn bị Trương Hạo nɠɵạı ŧìиɧ chứ! Tớ chắc chắn sẽ gửi sơ yếu lý lịch của mình vào Quân Hằng sau đó nỗ lực! Tớ đã lưu lạc đến bước hôm nay rồi sao!”

“Nỗ lực làm một nữ luật sư sao?”

“Nỗ lực làm bà chủ đó!”

“…”

Hai người trêu đùa xong, cảm thấy bầu không khí lập tức thoải mái hơn, Lý Mộng Đình và Thành Dao đều không nhịn được cười, giống như lại được trở về thời gian hai người học đại học làm trò hề ba hoa, khi đó ngây thơ đơn thuần, vô ưu vô lo.

Nhưng mà bất luận bây giờ như thế nào, Thành Dao thấy tâm trạng của Lý Mộng Đình đã tốt đi không ít, cũng thấy yên lòng, cô lại dặn dò đối phương mấy câu, rồi mới rời khỏi khách sạn.

*****

Lúc chờ thang máy để đi xuống tầng, Thành Dao cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra lướt.

Kết quả không lướt thì không sao, nhưng đã lướt thì bị dọa đến giật mình. Có hơn 400 tin nhắn chưa đọc trong WeChat của cô.

Những tin nhắn này có đến từ nhóm “Tổ hợp vinh hoa phú quý”, nhiều cái đến từ nhóm đồng nghiệp Quân Hằng, nhóm này gọi là “Trại tập trung cẩu luật sư”, là do nhóm các đồng nghiệp trẻ ở Quân Hằng có quan hệ tốt mở sau lưng sếp lén lút than phiền.

Hơn 400 tin chưa đọc, trong đó hơn 50 cái là at Thành Dao.

Thành Dao nơm nớp lo sợ mở cuộc trò chuyện nhóm ra, một đống tin nhắn tràn tới, thiếu chút nữa làm cô nghẹn chết.

Đàm Dĩnh: “Thành Dao?! Thành Dao đâu?! Tình huống gì vậy?! Kêu gọi Thành Dao!”

Vương Lộ: “Mẹ của tôi ơi! Tiền par sao lại dùng tài khoản của Thành Dao còn phát trực tiếp nữa???”

Bao Duệ: “Cái gì? Tiền par đang phát trực tiếp? Phát cái gì? Tôi phải đi xem, ở đâu?”

Đàm Dĩnh: “Phát trực tiếp bằng tài khoản của Thành Dao! Anh ấy đang phát trực tiếp ăn cháo đó!!!”



*****

Lịch sử những cuộc nói chuyện này, đã là gần hai tiếng trước rồi.

Tay Thành Dao run run kéo xuống, nhìn từng cái một.



Bao Duệ: “Ông trời của tôi, tài khoản của Thành Dao tổng cộng chỉ có mấy người đồng nghiệp chúng ta theo dõi, bình thường phát trực tiếp đều không có ai xem, kết quả Tiền par vừa phát trực tiếp ăn cháo thôi, liền bùng nổ, lão tử vốn định nhân cơ hội bày tỏ là chân chó trung thành của Tiền par, cắn răng cho Tiền par một cái du thuyền đó!! Mọi người biết không!! Hai nghìn đó!! Kết quả đều bị đám mê trai này kéo xuống!”

Lời của Bao Duệ lập tức làm cho bầu không khí trong nhóm cũng bắt đầu sôi động…

Đàm Dĩnh: “Sao anh không nói sớm cho tôi?! Anh cũng tặng lễ vật, vậy thì tôi cũng phải đi tỏ thái độ chứ? Thu nhập của tôi ít hơn anh, tặng Ferrari đi.”

Vương Lộ: “Tôi tặng chiếc Maserati.”

Lý Minh Lỗi: “Tôi cắn răng tặng Ferrari.”



Vì lợi ích chính trị, lập tức, trong nhóm gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng [2], mọi người đều bắt đầu tặng lễ vật cho Tiền Hằng phát trực tiếp, trong lúc nhất thời, một đống từ “Ferrari” “Porsche” “Maserati” xuất hiện trong lịch sử trò chuyện, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ cho rằng đây là một tập đoàn tội phạm đầu cơ trục lợi xe sang gì đó…

[2] Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng (风萧萧兮易水寒): Đây là một câu thơ mà khi lên đường, tại bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu), Kinh Kha đã ứng tác hai câu thơ với các bạn đi tiễn: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở về; hai câu thơ cho thấy được tinh thần hiên ngang, kiên cường của tráng sĩ khi lên đường, dù cho phía trước là những trắc trở và chông gai.

*****

Thành Dao chỉ kịp đọc lướt qua tin nhắn trong nhóm, cô cảm thấy cả người đều không ổn.

Không phải đã nói cho Tiền Hằng cách đặt mật khẩu phòng rồi sao??? Chẳng lẽ anh không đặt thành công sao?

Cũng may trong nhóm đều đang kinh hoàng chuyện Tiền Hằng phát trực tiếp ăn cháo, hoàn toàn che phủ sự hiếu kỳ tại sao Tiền Hằng lại dùng tài khoản của Thành Dao mà phát trực tiếp, ngoại trừ lác đác vài câu thắc mắc ở bên ngoài, thì mọi người đều đang căng thẳng tặng lễ vật.

Thậm chí Bao Duệ còn thân thiết nghĩ ra lời giải thích hợp lý cho Thành Dao: “Tôi cảm thấy, có lẽ Tiền par hy vọng chúng ta có thể xem anh ấy phát trực tiếp, nên mới dùng tài khoản của Thành Dao, dù sao tài khoản của anh ấy, chúng ta lại không biết. Đàn ông mà, hơn nữa còn là đàn ông thành công, đều có lòng hư vinh, bình thường Tiền par có trăm công nghìn việc, lại quá xuất sắc, làm cho chúng ta không ai dám đi khen ngợi anh ấy, dẫu sao ở trong lòng chúng ta, anh ấy rất xuất sắc!”

Bao Duệ dẫn dắt từng bước tẩy não cho mọi người trong nhóm nói: “Nhưng thật ra, nội tâm Tiền par cũng có mặt mong manh, anh ấy cũng muốn nghe lời tán dương của chúng ta, cũng muốn nhận được sự sùng bái và quý mến thẳng thắn của chúng ta đó! Cho nên chỉ có thể ép Thành Dao đưa tài khoản, dùng nó phát trực tiếp làm chúng ta chú ý!”

Kết quả lời giải thích vớ vẩn như thế của Bao Duệ, cũng có một đám người ôm chân thối của anh ta.

Lý Minh Lỗi: “Luật sư Bao vừa nói như vậy, tôi liền hiểu ra, đột nhiên hiểu rõ! Hai mạch nhâm đốc đều thông [3]!

[3] Mạch Đốc cai quản phần dương, Mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể, mạch Nhâm ở phía trước còn mạch Đốc ở phía sau thân thể. Bởi trong hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh). khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông.

Trần Thành: “Luật sư Bao đúng là thủ hạ đắc lực nhất của Tiền par, thật sự rất hiểu lòng của Tiền par! Chúng ta đều phải học tập luật sư Bao nhiều hơn!”

Vương Lộ: “Nghe lời của luật sư Bao nói, thật đúng là còn hơn mười năm đọc sách đó!”