Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 54: “Tôi thiếu một người bạn gái.”

Thành Dao trong lúc mơ mơ màng màng nhận được điện thoại của ba mẹ.

“Dao Dao! Con biết hôm nay chúng ta gặp ai không?”

Thành Dao mới ngủ trưa dậy, còn hơi mơ mơ màng màng: “Ai vậy? Bạn gái trước kia theo đuổi ba thất bại sao?”

“Không phải! Con bé này suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?” Mẹ Thành tức giận kích động nói, “Là bạn trai Tiểu Tiền không chịu thua kém của con đó!”

Hả??? Tiền Hằng??? Hôm nay không phải Tiền Hằng đi xem mắt sao?? Sao lại để cho ba mẹ cô bắt gặp?

“Hôm nay mẹ và ba con gặp cậu ta ở một nhà hàng Tây đắt tiền, cậu ta lại còn đi ăn với cô gái khác! Hoàn toàn là giấu con bắt cá hai tay, còn gạt con nói mình làm thuê cực khổ ở Đông Hoản!”

Lần này Thành Dao hoàn toàn tỉnh táo, cô đột nhiên có cảm giác không tốt…

“Mẹ, mẹ… mẹ có chào hỏi… với anh ấy không?”

“Chào hỏi cái rắm! Mẹ vạch trần hành vi tồi tệ của cậu ta tại chỗ!” Mẹ Thành đắc ý nói, “Quả nhiên, cô gái ăn cơm với cậu ta cũng bị cậu ta lừa, nghe nói cậu ta có bạn gái, liền hắt rượu vào người cậu ta, thứ người như vậy, mẹ nói đúng là đáng đời!”

Mặc dù bản thân cô bất bình đối với chuyện Tiền Hằng đi xem mắt, còn nguyền rủa buổi xem mắt của anh bị quấy rối thất bại, nhưng Thành Dao chưa từng nghĩ, là quấy rối bằng cách này đâu!



Thành Dao còn muốn nói gì đó nữa, thì nghe tiếng chìa khóa từ cửa truyền tới.

Tiền Hằng…

Tiền Hằng trở về…

“Được rồi, việc con gặp phải người không tốt đẹp bị lừa gạt, cũng không trách con, điều chỉnh tâm tình thật tốt, mẹ và ba con ăn bữa cơm ở bên ngoài trước, rồi lát nữa về thăm con.”

Thành Dao đã không còn tâm trạng nghe mẹ cô nói nữa, cô chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng vù vù, đối mặt với bão táp sắp đến, cô không biết phải ngăn chặn như thế nào. Trong lòng cô không lạc quan chút nào, ngay cả thuộc lòng 《 Chim hải yến 》 của Maksim Gorky cũng không có ích gì, huống chi hôm nay cô không phải là một con chim hải yến, cô chính là một con chim cút run lẩy bẩy cố chống đỡ!

*****

Tiền Hằng mặt lạnh trở về.

Thành Dao lặng lẽ liếc nhìn phần ngực trước âu phục của anh, quả nhiên có vài vết bẩn khả nghi, mà trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong, thấp thoáng thấy được một mảng màu đỏ rượu vang khi Tiền Hằng di chuyển.

Xem ra thật sự là bị hắt…

Lần này, Thành Dao gần như không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tiền Hằng, cô không nói hai lời, lập tức cúi đầu nhận sai, còn thiếu mức quỳ xuống.

“Sếp, tôi có tội.” Vẻ mặt của Thành Dao như đưa đám nói xin lỗi, “Tôi không biết ba mẹ tôi sẽ tới nhà hàng anh đang ở đó, tôi không biết ba mẹ tôi sẽ kích động nghĩ lầm anh bắt cá hai tay, tôi cũng không biết bọn họ sẽ không cho anh mặt mũi mà nói ngay trước mặt cô gái anh xem mặt như vậy, tôi càng không biết cô gái anh xem mắt hoàn toàn không nghe anh giải thích mà đã hắt rượu lên người anh…”

Nội tâm Thành Dao còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, giọng nói cô yếu ớt hỏi: “Nhưng mà, chuyện xem mắt này, tôi nghe bạn tôi nói, phần lớn đều không hợp ý, một số người giới thiệu cũng không đáng tin lắm, dựa theo ánh mắt của sếp, thì kiểu con gái tầm thường [1] như thế căn bản không lọt vào mắt anh được, anh chắc chắn gai mắt! Cho nên mặc dù quá trình hơi hỏng bét, kết quả hơi hiểu lầm, nhưng ít ra thì không ảnh hưởng gì cả…”

[1] Con gái tầm thường (庸脂俗粉): chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.

Thành Dao vốn nghĩ rằng mình tính toán rất tốt, dù sao Tiền Hằng thấy 99% người khác đều là đồ ngốc, đối tượng kết hôn nhất định phải yêu cầu cao, nếu cô gái xem mắt này không hợp ý anh, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều…

Đáng tiếc không có gì linh nghiệm cả.

Giọng nói của Tiền Hằng hoàn toàn phá vỡ mong đợi của Thành Dao.

“Tôi rất hài lòng với cô ấy.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng nhấp mím môi, nghiêm túc nói: “Cô ấy cũng rất hài lòng với tôi, nếu như không có ba mẹ cô, thì hôm nay có lẽ tôi đã thoát FA rồi.”

Nhanh như vậy??? Hợp pháp sao??? Không phải đi!!!

Nhưng Tiền Hằng cứ một mực chắc chắn mình thật sự đã rơi tiên cảnh thấy mình tay nắm tay đi về phía tương lai tốt đẹp với cô gái xem mắt, nhưng nửa đường lại chịu thảm gặp phải ba mẹ Thành Dao phá hoại, hủy hoại mối nhân duyên trong tầm tay của anh.

“Cho nên, cô bồi thường đi.”

Thành Dao khóc không ra nước mắt: “Sếp, người và người có thể đi đến cùng một chỗ hay không, sau cùng đều phải xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa, xem xét duyên phận, chuyện này… có lẽ là do trời định anh và cô ấy không thích hợp đấy? Huống chi anh bảo tôi phải bồi thường như thế nào chứ, anh cũng biết, nước ta không ủng hộ chuyện bồi thường tổn thất tinh thần này mà, chúng ta đều làm trong ngành pháp luật, càng phải tuân thủ quy định của luật pháp quốc gia anh nói đúng không?”

Tiền Hằng cởϊ áσ khoác ngoài, sau đó đi tới ghế salon ngồi xuống, hai tay anh khoanh chéo ở trước ngực: “Tôi không muốn bồi thường tổn thất tinh thần. Tôi cũng không thiếu tiền.”

“Vậy…”

“Tôi thiếu một người bạn gái.”

Thành Dao:!!!

Thành Dao sợ ngây người, Thành Dao kinh hãi, Thành Dao một câu cũng không nói nên lời…

Chuyện này… Tiền Hằng nói lời này với cô, còn nhìn cô, là… là muốn ám chỉ cái gì sao?

Làm thế nào làm thế nào làm thế nào!

Trong lúc nhất thời Thành Dao vô cùng khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn. Cô nghĩ, Tiền Hằng như vậy, chẳng lẽ muốn để cô làm bạn gái của anh??? Hóa ra diễn biến trong phim truyền hình đều không phải là giả!! Xem ra câu tiếp theo của anh sẽ là “Bởi vì ba mẹ cô hại tôi mất một người bạn gái, nên chính cô bồi thường làm bạn gái tôi đi”!!

Cô phải trả lời thế nào? Đồng ý anh sao? Không được đâu, mối tình đầu trong ảo tưởng của cô phải có bó hoa hồng lớn rầm rầm rộ rộ mà theo đuổi! Sao có thể đơn giản như vậy mà xong chuyện chứ? Hơn nữa điều kiêng kị nhất ở nơi làm việc không phải là yêu đương cấp trên cấp dưới sao? Lỡ như sau này chia tay, thì lúng túng biết bao, Tiền Hằng là sếp chắc chắn sẽ không nghỉ việc, vậy chẳng phải là cô phải đổi nơi công tác tìm việc làm lần nữa sao? Huống chi Tiền Hằng có độc như vậy, nói yêu đương với anh có khi nào sẽ lập tức độc phát bỏ mạng không…

Cả hai là quan hệ cấp trên cấp dưới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu không đồng ý anh ấy, thì sau này không phải sẽ lúng túng hơn à?

Kết quả bên này nội tâm của Thành Dao đang diễn trò đủ để viết thành kịch bản, thì bên kia Tiền Hằng mới chậm rãi mở miệng ——

“Tôi thiếu một người bạn gái giả có thể dẫn về nhà đối phó ba mẹ tôi.”

Thành Dao nghĩ, ồ.

Tiền Hằng đổi tư thế, tiếp tục nói: “Sắp đến sinh nhật của ba tôi, ông ấy bắt buộc tôi phải dẫn một người về nhà, nếu không bọn họ sẽ in ba nghìn tờ thông tin xem mắt của tôi, chuẩn bị thuê người đi phát ở công viên nhân dân và lối ra trạm điện ngầm.”

Ồ.

“Chỉ cần cô đóng giả một lần là được, chặn miệng bọn họ lại, sau một thời gian sẽ lấy lý do công việc bận rộn nên chia tay để thoái thác.”

Ồ.

“Thành Dao?”

“Ồ.”

Tiền Hằng nhíu mày: “Cô ồ cái gì?” Anh xoay đầu, “Tóm lại cứ quyết định như vậy, khi đi tôi sẽ thông báo cho cô.”

“Ồ.”

“…”

*****

Tâm trạng của Tiền Hằng rất không thoải mái.

Thật ra thì trước khi về nhà, tâm trạng của Tiền Hằng không phải như vậy.

Mặc dù bị hắt rượu đỏ, nhưng mà giải quyết được cô gái dây dưa kia, cảm giác của anh cũng không tệ lắm. Chuyện lừa gạt Thành Dao này cũng không phải nằm trong kế hoạch của anh. Bởi vì anh vốn không nghĩ tới, ba mẹ của Thành Dao cũng không nói rõ nguyên nhân hậu quả với Thành Dao, hoàn toàn không nhắc đến chuyện bởi vì anh cố ý dẫn dắt mới tạo nên sự hiểu lầm này, làm cho Thành Dao hoàn toàn cho rằng ba mẹ mình vì kích động mà không cần biết đúng sai phá hỏng buổi xem mắt của anh.

Và khuôn mặt lạnh lùng thường ngày này của anh, lại làm cho Thành Dao thêm hiểu lầm. Vì vậy vừa vào nhà, mặt Thành Dao đã đầy vẻ anh dũng hy sinh tới chịu đòn nhận tội.

Tiền Hằng cũng không biết mình thế nào, ma xui quỷ khiến lại nói dối mình vô cùng hài lòng buổi xem mắt này, tiếp theo phát triển đến bước lừa gạt Thành Dao.

Chỉ là thái độ “Ồ” này của Thành Dao là gì?!

Còn dùng hai lần “ồ”!

Tiền Hằng vô cùng bất mãn, đây là thái độ nói chuyện với sếp sao?

Đối mặt với lời đề nghị để cho đóng giả bạn gái của anh, cô lại không thể hiện sự kích động, phấn khởi, khẩn trương và vinh hạnh sao? Điều này nghe có vẻ buồn cười?!

Mặc dù chỉ là bạn gái giả, nhưng với phong cách tao nhã khiếu thẩm mỹ xuất sắc như anh mà lại lựa chọn để cho cô đóng giả như vậy, không phải là đang khẳng định cô trá hình sao?!

Nhưng Thành Dao lại không chút cảm động!

Không cảm động cũng được thôi, nhưng dáng vẻ lại trông như chịu đả kích vậy!

Tiền Hằng vô cùng giận dữ.

Nhưng anh lại không thể phát cáu, chỉ có thể kìm nén.

*****

Mà thái độ của Tiền Hằng trong mắt Thành Dao lại hoàn toàn là một chuyện khác.

Cô chỉ cảm thấy mặc dù Tiền Hằng vẫn mặt lạnh không biểu cảm như cũ, nhưng luồng khí quanh người anh thật sự không đúng lắm, nếu như có đao lớn bốn mươi mét, thì có lẽ anh đã lấy ra rồi.

Nhất là Thành Dao đã mấy lần phát hiện ra Tiền Hằng đang lén nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo chút hung dữ, cũng không biết có phải vì xem mắt thất bại nên đang tính toán sửa chữa thế nào hay không.

Thành Dao buồn bực, cũng chỉ là buổi xem mắt gặp mặt lần đầu thôi, mà đã yêu sao? Đã vĩnh viễn không chia lìa không phải cô ấy thì không thể, chịu tổn thương lớn sao? Đến mức đó sao?! Cô có hơi chua xót nghĩ, cho nên rốt cuộc là người đẹp tiên nữ nào, có thể khiến cho Tiền Hằng nhớ mãi không quên như vậy chứ? Trước đây Tiền Hằng còn từng khen cô đẹp mà? Chẳng lẽ đối phương thật sự đẹp hơn cô nhiều sao?

Có hơi khó chịu!

Nhưng mà khó chịu thì khó chịu, Thành Dao cuối cùng vẫn có chuyện muốn thỉnh cầu Tiền Hằng.

Ba mẹ cô, tối nay lại muốn đến gặp cô!

Đống đồ của Tiền Hằng vẫn còn ở nhà, hôm nay lại vừa mới bắt gặp “bắt cá hai tay”, ba mẹ cô sao có thể nhẫn nại?!

“Cho nên, sếp, hay là nhân cơ hội này tôi đóng gói hành lý cho anh? Dù sao vừa vặn gần đây anh cũng muốn dọn đi mà, thu dọn trước? Như vậy thì trước khi ba mẹ tôi tới, anh… đi ra ngoài tránh một chút, bọn họ ở nhà thấy đồ của anh đều đã đóng gói rồi, thì sẽ biết chúng ta chuẩn bị chia tay, cũng sẽ không nói gì…”

“…”

Thành Dao suy nghĩ, tiếp tục giải thích: “Hơn nữa cho dù anh có đi ra ngoài tránh, thì đồ của anh cũng ở yên đây, dựa theo tính cách của mẹ tôi, nhất định sẽ vứt thẳng tay đồ của anh. Chi bằng tôi đóng gói trước, nói tôi sẽ xử lý thật tốt, để cho bà ấy không nhúng tay vào.”

“…”

Mặc dù Tiền Hằng trầm mặc mặt đầy vẻ không vui, nhưng Thành Dao lại xem phản ứng của anh thành ngầm cho phép.

Cô cũng không nhàn rỗi, sợ ba mẹ sẽ đến bất cứ lúc nào, nên lập tức bắt tay vào tập trung thu dọn đóng gói đồ cho Tiền Hằng.

“Sếp, những văn kiện này phải sắp xếp thế nào? Phải dọn bỏ vào trong một hộp sao?”

“Sếp, mấy cái áo khoác bành tô này của anh tôi đều giúp anh xếp ở chỗ này.”

“Sếp…”

Thành Dao làm đến mức khí thế ngất trời, nhưng Tiền Hằng lại không có ý tứ phối hợp chút nào, Thành Dao cảm thấy, không biết có phải là bị đả kích vì xem mắt thất bại hay không, mà việc chuyển từ căn nhà thuê nhỏ bé này về biệt thự lớn, cũng không gợi lên hứng thú của anh.

*****

Kết quả Thành Dao bên này đang vất vả thu dọn xong hơn nửa hành lý của Tiền Hằng, thì lại nhận được điện thoại của ba mẹ cô.

“Dao Dao, chúng ta sẽ không đến.” Điện thoại là ba gọi đến, “Buổi tối ba phải tranh thủ thời gian đi làm tóc mua mấy cái áo bành tô thích hợp với ba, còn phải đổi túi khác, cái túi này của ba con có hơi cũ, cầm không kiểu cách.”

“Sao???”

Thành Dao mơ hồ, ba mình sao vậy? Không phải ông ấy vẫn luôn không thèm để ý đến hình tượng và quần áo của mình sao?

“Tên kẻ thù không đợi trời chung của ba con! Cái tên họ Tiền đấy! Lần họp lớp này vậy mà cũng muốn đến!” Giọng nói của ba Thành mạnh mẽ, “Sao ba có thể bại trước ông ta về mặt trang phục và đạo cụ chứ?! Tuyệt đối không được! Về mặt khí chất, về mặt phong thái còn có mặt bề ngoài, ba con phải nghiền ép ông ta hoàn toàn!”

“…”

Được rồi, ba, Thành Dao nghĩ, thật may con gái của ba thật sự không bị cắm sừng thất tình, nếu không thấy tầm quan trọng của mình lại không bằng người bạn cùng bàn hiếm có của ông ấy, thì thật sự đúng là khiến cho người ta chảy nước mắt ròng ròng.

Nếu ba Thành mẹ Thành không đến, vậy Thành Dao cũng vui vẻ nhàn hạ, phá hư buổi xem mắt của Tiền Hằng, cô vẫn rất tự trách mình, ôm dự tính muốn cứu vãn mối quan hệ của hai người, Thành Dao niềm nở mời Tiền Hằng đi ăn cơm.

“Sếp, có phải tối nay anh rảnh đúng không? Anh xem có thể cho tôi cơ hội mời anh ăn bữa cơm không?” Mặt Thành Dao đầy vẻ chân chó xoa xoa tay, “Lần trước chúng ta đi công tác về anh vốn muốn đến nhà hàng Nhật Bản kia mà? Tôi nghĩ thời gian thuê chung của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi, trong một tháng này, mỗi ngày tôi đều có thể cảm nhận được hơi thở chuyên nghiệp của anh, được hô hấp cùng bầu không khí với anh cũng làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh, để bày tỏ lời cảm ơn của tôi, thì tôi mời anh ăn bữa cơm chia tay nhé?”

Có lẽ thái độ thành khẩn của Thành Dao cuối cùng cũng đã đánh động đến Tiền Hằng, lần này, khuôn mặt nãy giờ vẫn luôn nắng mưa thất thường của Tiền Hằng, cuối cùng cũng có dấu hiệu chuyển biến.

“Nếu cô đã cảm ơn tôi như vậy, mời tôi thịnh tình như vậy, thì tôi cũng không nỡ từ chối.” Tiền Hằng xoay mặt đi chỗ khác, nghiêm túc nói, “Vậy tối này cùng đến nhà hàng kia đi.”

Mặc dù mặt của Tiền Hằng vẫn đầy vẻ “Tôi sẽ cố mà đại phát từ bi cho cô cơ hội mời tôi ăn cơm”, song Thành Dao cũng đã sớm quen với chuyện này, cô vô cùng thông thạo chuẩn bị dùng APP đặt nhà hàng Nhật trước, nhưng Tiền Hằng lại ngăn cản cô.

“Để tôi đặt.” Anh ho khan, có hơi mất tự nhiên giải thích, “Vừa vặn tôi không có chuyện gì làm, đột nhiên thấy nhàm chán.”

Được rồi, Thành Dao nghĩ, anh chủ động nhận việc từ lúc nào vậy? Quả nhiên chỉ có lúc để cho người khác tiêu tiền mời khách mới chủ động như vậy!

Thành Dao tự an ủi mình, mặc dù có thể đoán được tối nay ví tiền của cô lại phải chảy nhiều máu, nhưng mời sếp ăn cơm, nịnh bợ sếp, thì đáng giá đó!

*****

Cửa hàng Nhật Bản đó tên là Yao, lúc Tiền Hằng và Thành Dao đến, người chưa đặt trước xếp thành hàng dài ở bên ngoài.

Yao là một nhà hàng chuyên về món cua, chất lượng của cua trông cũng khá ngon. Nhưng điều khiến Thành Dao hơi lúng túng là, nhà hàng này dường như được thiết kế cho các đôi yêu nhau, khi mở thực đơn ra, thì có thể thấy tất cả các món ăn đều là phần ăn cho các cặp đôi, thật sự là tràn đầy ác ý với cẩu độc thân.

Mà phòng riêng lại càng đuổi tận gϊếŧ tuyệt cẩu độc thân hơn. Trên tấm tatami hoàn toàn theo phong cách Nhật Bản, đặt một cái bàn ăn và hai chỗ ngồi, toàn bộ cách trang trí trong phòng riêng giống hệt phòng ngủ washitu [2], ánh đèn mập mờ, trên bàn đặt bình hoa cắm theo phong cách Ikebana [3], lại còn treo trên tường bức Ukiyo-e [4] càng một lời khó nói hết… Đó là bức tranh xuân cung đồ [5] kiểu Nhật Bản với đủ kiểu tư thế ph/óng đãng kỹ thuật cao và khẩu vị nặng…

[2] Phòng washitu: Những căn nhà Nhật có phòng trải chiếu Tatami thì được gọi là phòng kiểu Nhật (hay Washitsu)

[3] Ikebana:là nghệ thuật cắm hoa của Nhật Bản, cũng được biết đến dưới cái tên kadō (華道)— “hoa đạo”. Theo nghệ thuật Ikebana, hoa được cắm hài hòa với màu sắc và bài trí của phòng, bình cắm…tượng trưng cho thiên, địa, nhân (trời, đất, con người).

[4] Ukiyo-e là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ của thể loại này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật; và kể cả nội dung khiêu da^ʍ. Thuật ngữ ukiyo-e dịch ra có nghĩa là “những bức tranh của thế giới hư ảo”. Một bức tranh Ukiyo-e:

[5] Xuân cung đồ: là một thuật ngữ tiếng Nhật cho nghệ thuật khiêu da^ʍ.

Phòng riêng này, khắp nơi đều giống như có ý mời chào và ám chỉ.

Ở cùng sếp trong một không gian kín như vậy, Thành Dao nhất thời cảm thấy hơi không ổn. Nhưng Tiền Hằng lại rất bình tĩnh, ánh mắt cao nhã của anh tựa như không nhìn thấy bức Ukiyo-e trên tường, giống như một người thanh tâm quả dục nối dõi của phái Cổ Mộ [6].

[6] Phái Cổ Mộ (古墓派) là một môn phái võ công hư cấu trong tiểu thuyết của Kim Dung. Môn phái xuất hiện trong Thần điêu hiệp lữ, bối cảnh vào thế kỷ 13, dưới thời Nam Tống. Đây là một môn phái ẩn dật với ít môn đồ. Nhân vật thuộc phái Cổ Mộ gồm: Lâm Triều Anh – người sáng lập; Lý Mạc Sầu – sư tỉ Tiểu Long Nữ; Tiểu Long Nữ; Dương Quá – môn sinh nam duy nhất của phái;…

Thành Dao không nhịn được, mở Dianping [7] ra xem, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, Dianping rõ ràng viết Yao là nhà hàng cặp đôi top 4 của thành phố A…

[7] Dianping: được thành lập năm 2003 tại Thượng Hải với dịch vụ đánh giá nhà hàng và những doanh nghiệp địa phương.

Tiền Hằng… Tiền Hằng chẳng lẽ mù sao? Chẳng lẽ anh không thấy bảng xếp hạng này sao???

Chẳng lẽ bởi vì hôm nay xem mắt thất bại nên trong lòng vặn vẹo đến mức không ngại đi tới chỗ này với cô, để cho cô cảm nhận được sự cấp bách muốn thoát FA của anh sao? Hay là anh mắt mờ căn bản không thấy rõ nhà hàng này nổi tiếng dựa vào điều gì?



Bởi vì chỉ có phần ăn cặp đôi, nên việc gọi món ăn rất nhanh, hai người gọi đồ ăn xong, thì ở trong căn phòng tatami kiểu Nhật lớn này, chỉ còn lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Tôi không biết trên tường có những bức tranh này.”

Bầu không khí yên lặng giống như chết, lại bị Tiền Hằng đột ngột phá tan.

Giọng nói của anh nghe hơi mất tự nhiên, ánh mắt cũng nhìn về phía tấm tatami.

Hóa ra đôi mắt của Tiền Hằng, thật ra đã sớm nhìn thấy rõ những bức tranh này rồi…

Thành Dao rất muốn kéo áo anh lớn tiếng chất vấn, ông anh, anh có biết đây là nhà hàng mập mờ của mấy cặp đôi yêu nhau hay không? Anh có biết hay không hả?!

Tiền Hằng giống như biết Thành Dao đang gào thét trong lòng vậy, anh rủ mắt xuống nhìn về phía mặt bàn: “Tôi gọi điện thoại đặt trước.”

Ồ…Thì ra là như vậy… Bởi vì gọi điện thoại đặt trước chứ không phải đặt trên Dianping cho nên không biết nhà hàng này nổi tiếng trên bảng xếp hàng nhà hàng cho các cặp đôi, vậy thì có thể tha thứ được.

Tiền Hằng gượng gạo chuyển đề tài: “Món ăn Nhật Bản không nhiều lắm, sau khi ăn xong, cô muốn ăn chút đồ tráng miệng gì không?”

Xem ra là vì bày tỏ sự áy náy cho lần nhầm lẫn tai hại này, Thành Dao nghĩ, nói chung là trẻ nhỏ dễ dạy.

“Godiva [8]!”

[8] Godiva Chocolatier là một nhà sản xuất sô cô la, một công ty con của tập đoàn Thổ Nhĩ Kỳ Yıldız Holding.

Sếp mời khách, chỉ ăn mắc, không ăn chia đôi!

Biểu cảm của Tiền Hằng hơi nhăn nhó, nhưng anh giả bộ lạnh nhạt nói: “Trừ Godiva, cô còn thích gì khác không?”

Thành Dao vừa chuẩn bị lợi dụng lúc Tiền Hằng hiếm khi áy náy, đòi hỏi thêm, thì điện thoại đột nhiên vang lên không đúng lúc.

Cô cúi đầu nhìn, là Lý Mộng Đình.

Tiền Hằng rõ ràng bởi vì bị cắt ngang đề tài, mà sắc mặt không tốt, anh nhìn chằm chằm về phía Thành Dao, không chớp mắt, bộ dáng kia, vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, Thành Dao bị loại ánh mắt này nhìn, cảm giác tựa như nếu như lúc này cô nghe điện thoại, thì sẽ là sát phong cảnh, là phạm tội.

Nhưng mà đây là cuộc điện thoại của Lý Mộng Đình! Lần trước sau khi tách ra, cô ấy không hề liên lạc lại với cô, nhưng Thành Dao vẫn không thể không lo lắng, cũng không biết cô ấy thế nào rồi, chuyện với Trương Hạo, rốt cuộc có giải quyết tốt hay không.

“Một người bạn của tôi đang cãi nhau bất hòa với chồng.” Thành Dao dè dặt giải thích, “Có thể là có việc gấp, xin lỗi tôi nghe điện thoại trước.”

*****

Thành Dao tránh ra bên ngoài phòng riêng nhận điện thoại.

“Dao Dao, tớ xong rồi, tớ thật sự không biết phải làm sao bây giờ…”

Gần như vừa nhận điện thoại xong, thì giọng nói đau khổ mà khàn khàn của Lý Mộng Đình liền truyền đến tai Thành Dao.

“Cậu làm sao vậy? Từ từ nói.”

“Tớ nghe lời cậu, trở về suy nghĩ bản thân thật tốt, cảm thấy bản thân cũng có chỗ không đúng, nên đi cầu hòa với Chuột, kết quả anh ấy lại sống chết không đồng ý, cứng rắn muốn một đao hai đoạn, bảo tớ phá đứa bé trong bụng.” Giọng nói của Lý Mộng Đình tuyệt vọng mà bi phẫn, “Lúc này tớ mới cảm thấy không ổn, mấy ngày trước tớ tìm một người đồng hương theo dõi anh ấy, thì phát hiện hóa ra anh ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ với một nữ đồng nghiệp cùng ngành! Trước kia lừa gạt tớ nói là tăng ca, thật ra đều là giả, đều đi ra ngoài thuê phòng với cô gái đó!”

Thành Dao cũng nhất thời không thể tiếp nhận được: “Tại sao có thể như vậy…”

Đối diện với tiếng khóc lóc kể lể của Lý Mộng Đình trong điện thoại, Thành Dao vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, đây là thật sao? Tại sao hiện thực lại có thể biến một đoạn tình cảm thành như thế này?

“Bây giờ tớ mới biết tại sao gần đây anh ấy đột nhiên trở nên quan tâm tớ, tớ cứ ngu ngốc cảm thấy là bởi vì tớ đang mang thai, anh ấy có ý thức trách nhiệm của người ba nên mới như vậy, nhưng hóa ra không ngờ tới mọi sự quan tâm của anh ấy, đều là do một người phụ nữ khác dạy, sự thay đổi của anh ấy, cũng hoàn toàn là vì con tiểu tam không biết xấu hổ đó! Anh ấy đột nhiên chăm sóc tớ cũng hoàn toàn xuất phát từ sự náy trong lòng!”

“Trước tiên cậu đừng tức giận, từ từ nói, tớ đây.”

Lý Mộng Đình nghe lời của Thành Dao, cảm xúc dường như vững vàng hơn, cô ấy hít sâu một hơi: “Sau khi người bạn đồng hương của tớ theo dõi đôi gian phu da^ʍ phụ, có chụp hình cho tớ, sau đó tớ tức giận, gửi chứng cứ bọn họ nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng tớ cho tất cả lãnh đạo đồng nghiệp của Trương Hạo và cô gái đó, muốn cho bọn họ mất sạch danh dự.” Lý Mộng Đình cười thảm nói, “Kết quả cậu biết sao không? Con tiểu tam kia không biết xấu hổ lại quật ngược lại tố cáo tớ! Nɠɵạı ŧìиɧ chắc như đinh đóng cột đấy, nhưng cô ta lại không biết xấu hổ, tố cáo tớ xâm phạm quyền riêng tư của cô ta!” Giọng điệu của Lý Mộng Đình tràn ngập sự khó tin,, “Bọn họ công khai thể hiện cử chỉ thân mật hành vi tục tĩu, tớ là một người phụ nữ mang thai không tiện ra ngoài, nên chỉ thuê người chụp bằng chứng, còn viết giấy ủy quyền để bên kia toàn quyền đại diện tớ thu thập chứng cứ, sao lại xâm phạm quyền riêng tư chứ?”

“Hành vi nhờ người thứ ba chụp ảnh bắt gian, vẫn là xâm phạm quyền riêng tư đấy!” Thành Dao xoa xoa mi tâm, “Người duy nhất có quyền lấy bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ là chính cậu, cậu ủy thác cho bên thứ ba thu thập bằng chứng, chính là xâm phạm quyền. Cậu phải tự mình theo dõi đến những nơi công cộng mà chụp lén, thì những chứng cứ kia sẽ không thành vấn đề, cũng không xâm phạm quyền.”

Lý Mộng Đình cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, ở tòa án tớ đã gặp một học trưởng, anh ấy cũng nói với tớ như vậy, cho nên vụ kiện xâm phạm quyền này, con tiểu tam không biết xấu hổ kia mới thắng. Sau bốn năm học luật, tớ mới biết những điểm kiến

thức và khái niệm pháp lý nông cạn trong sách giáo khoa căn bản không thể thực hiện được trong thực tế, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau!”

“Thành Dao, cậu nói xem, rốt cuộc luật pháp bảo vệ cái gì? Người mà luật pháp bảo vệ, là những loại da mặt đủ dày, ranh giới cuối cùng đủ thấp sao? Tớ mang thai em bé, cũng đã kết hôn rồi, bị bắt cá hai tay nhưng không được bảo vệ gì cả, còn quyền riêng tư của người phụ nữ biết rõ tớ mang thai vẫn cùng Chuột thuê phòng duy trì mối quan hệ bất chính, lại được bảo vệ tốt?”

Không biết Lý Mộng Đình đang ở đâu, mà trong điện thoại truyền đến tiếng gió rất lớn, giọng nói của cô ấy vừa bi thương, vừa không rõ ràng, cô ấy đau đớn lặp đi lặp lại tội trạng của Trương Hạo, nguyền rủa tiểu tam.

Thành Dao cảnh giác: “Cậu ở đâu? Có uống rượu không?”

“Ợ.” Lý Mộng Đình ợ rượu, “Dù sao cuộc đời này của tớ cũng đã như vậy, dù sao tớ cũng thật sự xin lỗi hai đứa bé, kiếp sau đầu thai, bọn nó cũng sẽ không muốn làm con của tớ tiếp, tớ là một người mẹ quá vô dụng.”

Thành Dao sợ hãi, trước đây Lý Mộng Đình đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải thất bại lớn gì, hôm nay đối mặt với việc cuộc sống đột ngột sụp đổ, nghe như muốn tự tử.

“Lý Mộng Đình! Cậu nghe tớ nói! Cậu ở đâu?! Cậu mau gửi định vị vị trí cho tớ! Mau! Đừng nghĩ bậy!”

“Có ích gì nữa đâu, Chuột cũng không cần tớ và con, tớ nghĩ bậy thì sao…”

“Cậu phấn chấn đi! Nếu như bây giờ cậu chết, thì sẽ đúng ý của con tiểu tam kia với Trương Hạo, cô ta sẽ không gặp chút trở ngại gì mà kết hôn với Trương Hạo. Hôm nay cậu chết, thì mười năm sau, đôi nam nữ cặn bã đê tiện kia sẽ có con, sự nghiệp thành công, người bên cạnh đã sớm thay đổi, căn bản không biết bọn họ đã từng suy đồi đạo đức thế nào, chỉ có ba mẹ cậu, là còn khóc lóc đến mù mắt trước phần mộ của cậu!”

Không thể không nói, những lời độc ác này của Thành Dao rất chính xác, bằng cách này, phòng tuyến trong lòng của Lý Mộng Đình đã sụp đổ, cô ấy khóc òa, sau đó dưới sự khuyên giải an ủi của Thành Dao cuối cùng cũng gửi định vị vị trí cho Thành Dao.

Thành Dao sợ rằng kéo dài sẽ xảy ra chuyện, lập tức trở lại phòng riêng, vừa thu dọn túi của mình, vừa giải thích với Tiền Hằng.

Bây giờ đồ ăn còn chưa dọn lên, bản thân mời khách ăn cơm lại phải đi, quả thật vô cùng không lịch sự cũng không có thành ý, nhưng chuyện liên quan đến mạng người thì không thể coi thường, Thành Dao không để ý đến nhiều như vậy.

Nhưng mà ngay trước lúc Thành Dao muốn lao ra phòng riêng, thì Tiền Hằng kéo cô lại.

“Cùng nhau.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng mấp máy môi, dời ánh mắt đi nói: “Bây giờ người bạn kia của cô đứng ở bờ hồ Tô Linh, nếu như cô đến mà cô ấy vẫn muốn tìm cái chết, thì cô có thể kéo cô ấy được sao? Lỡ như bị cô ấy kéo xuống hồ cùng nhau, cô mà chết thì tôi đi đâu tìm bạn gái giả? Ba mẹ tôi sẽ phát thông tin xem mắt của tôi cho cả vũ trụ đều biết.”

“…”

“Được rồi, đừng ngẩn ra đó, đi mau.”