Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 45: “Người của tôi cũng dám đụng?”

Thành Dao nhẫn nhịn, không lập tức chống lại, cô giữ nguyên tư thế ngồi, một tay lại lén lấy điện thoại ra, bật tắt tiếng, sau đó mở chức năng quay video ra.

Trong xã hội hiện đại, nếu muốn bảo vệ quyền lợi, thì phải nắm chứng cứ trong tay. Nếu không chỉ với một lời nói suông không có căn cứ, thì cho dù là người bị hại, cũng có thể bị chơi thành “người ăn vạ”. Trong vụ kiện của Bạch Tinh Manh Thành Dao đã bị ngã một lần, Thành Dao nghĩ, cùng một chỗ, không thể ngã hai lần.

Thành Dao chịu đựng cơn buồn nôn, giả bộ sợ ngây người mất hết hồn vía, giọng nghẹn ngào nói: “Đường tổng, cầu xin ông, tôi… tôi đã có bạn trai rồi. Cầu xin ông buông tha tôi.”

Sự kháng cự yếu ớt này quả nhiên không thể lật cường quyền, mà còn tiến một bước khơi dậy cảm xúc phấn khích của Đường Binh, bàn tay ông ta vuốt v/e Thành Dao, bắt đầu nói lời thô thiển: “Luật sư Tiểu Thành, thu nhập một năm của bạn trai em bao nhiêu? Em với cậu ta ngủ là ngủ, với tôi cũng ngủ vậy thôi. Bị cậu ta làm, làm mấy năm, nếu như chia tay, những tổn thất mấy năm thanh xuân này của em, một phân tiền cũng không nhận được; nhưng bị tôi làm, thì sẽ khác, sau khi chúng ta chia tay, em hoàn toàn không cần làm việc nữa, tôi sẽ đền bù lớn cho em, nhà xe, đều không thành vấn đề…”

“Đường tổng, cầu xin ông, đừng sờ tôi nữa.” Thành Dao kìm nén cơn giận, tiếp tục nói bằng bộ dạng đáng thương, “Ông đừng làm loại chuyện đó với tôi, c/ưỡng b/ức tôi phát sinh quan hệ, là phạm tội…”

“Tiểu Thành à, tôi đã nói đến vậy rồi. Em đừng mãi từ chối tôi, nếu như em từ chối tôi, thì tôi sẽ từ chối luật sư Tiền đấy. Lấy năng lực chuyên môn của em làm lý do, nói với luật sư Tiền, vụ kiện này, tôi không mời các em làm. Chính em cân nhắc đi, nếu như bởi vì em, mà hại luật sư Tiền không được nhận một vụ kiện lớn như thế này, thì em có thể bị đuổi đi không?”

Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên Đường Binh làm ra loại chuyện này, ông ta đã sớm thuần thục.

Những cô gái trẻ tuổi giống như Thành Dao, kinh nghiệm nghề nghiệp cũng không nhiều, đối với những khách hàng lớn có quyền thế trị giá mấy trăm triệu đều hiểu được không đắc tội nổi, gặp phải loại chuyện này, căn bản đều sẽ sợ hãi luống cuống không biết làm thế nào là tốt, đó chính là đối tượng ra tay tốt nhất.

Chỉ cần bản thân uy hϊếp dụ dỗ một chút, thì cho dù đối phương không muốn, chỉ dựa vào lợi thế về sức mạnh địa vị và sức mạnh thể lực của đàn ông, là có thể trực tiếp làm đối phương.

Phản ứng hôm nay của Thành Dao, hoàn toàn nằm trong dự liệu của ông ta, Đường Binh nở nụ cười thỏa mãn, quyến luyến không thôi buông cái tay vuốt ve mông của Thành Dao ra, sau đó kéo dây khóa quần mình.

“Vả lại, đừng nói phạm tội hay không phạm tội làm gì, cho dù tôi làm gì em, em muốn làm ầm lên, thì sau này em mới là người không có mặt mũi gặp người khác, đối với tôi chỉ là chuyện ái ân, nhưng đối với em thì sao? Sau này em còn tìm người yêu được sao? Huống chi ai mà tin em, không phải là bản thân em không chừng mực quyến rũ tôi sao?” Đường Binh đã bắt đầu thở gáp khó mà nhịn được nữa, giọng nói của ông ta đầy vẻ đắc ý, quen cửa quen nẻo, “Vừa nãy tôi đã khóa cửa phòng họp rồi, chỗ này không có camera giám sát, hai chúng ta ở cùng một căn phòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, căn bản là không nói rõ được.”

“Em yên tâm đi, tôi sẽ đối tốt với em, em xinh đẹp đáng yêu như vậy, khiến cho tôi yêu thương thật tốt còn chưa kịp. Em đi theo tôi, thì sẽ không cần làm luật sư nữa, tôi nuôi em, không cần vất vả như vậy…”

Lời hay với lời khó nghe, Đường Binh đều đã nói hết, lúc thì ông ta giống như kẻ ác dùng tiền đồ và sự nghiệp của Thành Dao, để hăm dọa sự nghiệp của cô, lúc thì lại giống như bạn bè đối xử chân thành phân tích những điểm lợi nếu như cô ở bên ông ta, tận dụng triệt để mọi thứ để bày tỏ cảm tình của mình đối với cô.

Tiếp cận từ nhiều hướng, một cô gái trẻ tuổi giống như cô, về cơ bản sẽ không có chút lực phản kháng nào.

Nhưng ngay tại lúc ông ta cho rằng không có sơ hở gì, chuẩn bị lấy súng ra trận, thì Thành Dao đột nhiên xoay người, dùng sức cho ông ta một cước, mạnh mẽ đạp ông ta ra, giống như một con mồi bị thợ săn truy kích, đột nhiên xoay người nghênh chiến, lấy đòn sát thủ ra.

Cũng phải đến lúc này, Đường Binh mới thấy rõ chiếc điện thoại đang quay video trong tay Thành Dao, ông ta hốt hoảng muốn che nửa thân d.ưới với mặt của mình, nhưng mà chỉ phí công.

“Chúng ta hãy xem xem tại sao ông Đường Binh đây lại tùy tiện cở/i qu/ần muốn xâm hại tình dụ/c người khác ở trong phòng họp, nhìn ông ấy uy hϊếp người khác thế nào.” Gương mặt của Thành Dao lạnh băng, vừa quay video, vừa tự l*иg tiếng giải thích, “Trước tiên chúng ta hãy chụp cận cảnh khuôn mặt của ông Đường Binh đây, để mọi người đều nhìn rõ mặt ông ấy, sau đó thì sao ——” Thành Dao cố ý kéo giọng điệu, giễu cợt nhìn về phía hạ thân của Đường Binh, cố ý dùng giọng khinh miệt, “Chúng ta lại nhìn hạ thân của ông Đường Binh một chút, a, thật sự quá nhỏ đấy.”

“…”

Quả nhiên, vừa nói những lời này xong, Đường Binh lập tức suy sụp.

Nhưng lòng phục thù của Thành Dao vẫn còn chưa kết thúc, cô tiếp tục chế giễu nói: “Ôi, sao còn nhỏ hơn nữa vậy.”

“…”

Tròng mắt của Đường Binh đỏ lên vì tức, theo bản năng muốn cướp điện thoại của Thành Dao, đáng tiếc động tác của Thành Dao vô cùng linh hoạt, cô xoay người, chạy tới cửa phòng họp mở khóa ra, lập tức chạy ra khu vực có camera giám sát bên ngoài phòng họp.

“Ông cướp cũng vô ích, icloud trong điện thoại của tôi đã tự động đồng bộ hóa video lên đám mây rồi.”

Thành Dao thấy địa vị đã đảo ngược, lúc này Đường Binh đã trở nên hoang mang khϊếp sợ, cô cất điện thoại vào, lạnh lùng nói: “Đường tổng, hy vọng ông tự giác một chút. Thứ nhất, ông và Tiền par của chúng tôi đã ký hợp đồng đại diện ủy thác, nếu muốn lấy cái cớ tôi không xứng đáng với chức vụ để hủy hợp đồng, thì ông có thể thử, nhất là trong tay tôi còn có chứng cứ; thứ hai, trong quá trình hợp tác sau này, hy vọng ông tự kiềm chế tuân thủ lễ nghi, một khi có bất kỳ chuyện quá giới hạn nào, thì đoạn video nhỏ này có lẽ sẽ để cho quan tòa và cư dân mạng cùng nhau thưởng thức.”

Thành Dao nói xong, cũng không thèm quan tâm Đường Binh, đi thẳng ra phòng họp.

Thẳng cho đến lúc thật sự trở về phòng mình, Thành Dao mới cởi bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ vừa nãy, có hơi bất lực và khẩn trương.

Trước đó, cô chưa bao giờ xử lý chuyện như vậy, trong lúc nhất thời, gần như là dựa theo bản năng giúp mình chống giữ, cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không.

Nếu như cô đã là một luật sư thành thục một mình phụ trách công việc, Đường Binh chỉ là khách hàng của cô, thì e rằng Thành Dao căn bản sẽ không dùng cái cách oan ức với bản thân như vậy, có lẽ cô sẽ cho Đường Binh một bạt tai tại chỗ, sau đó lấy đoạn video này trừng phạt Đường Binh bằng pháp luật.

Nhưng mà…nhưng mà Đường Binh là khách hàng của Tiền Hằng.

Trước kia Thành Dao hoàn toàn không phải là người suy nghĩ cho toàn cục, nhưng vào lúc này, cô không hy vọng bởi vì mình, mà ảnh hưởng đến công việc của Tiền Hằng.

Mặc dù một lát nữa còn phải ở chung một phòng tiếp tục họp với Đường Binh, nhưng cái gì nhẹ cái gì nặng, Thành Dao biết. Phụ nữ ở nơi làm việc vẫn có hơi khó xử, trước khi bản thân mạnh mẽ đủ lông đủ cánh, trước khi bản thân có thể độc lập quyết định có nhận vụ kiện hay không, thì có lẽ phải chịu đựng.

Mặc dù biết mình như vậy rất yếu đuối, nhưng khi đối mặt với loại chuyện này, thì vẻ phô trương ban nãy đã sớm không thể duy trì nữa, Thành Dao uất ức trong lòng, không chịu đựng được, mà khóc.

Cái loại cảm giác buồn nôn và bị xúc phạm khi bị sờ mò đó, cứ quanh quẩn trong lòng cô, giống như ăn phải một con nhặng xanh, cho dù nôn ra, thì cái cảm giác khó chịu khi ăn phải nó, vẫn vô cùng rõ ràng, căn bản không thể quên được.

Ngay tại lúc cô quyết định rửa mặt bằng nước lạnh để tâm trạng bình tĩnh một chút, thì lại nghe được tiếng gõ cửa.

“Thành Dao.”

Mở cửa, sếp của cô Tiền Hằng đang đứng đó, tay cầm một vài tài liệu: “Mấy bản tài liệu này…”

Tiền Hằng vốn đang cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, sau đó anh tùy ngẩng đầu, lập tức cắt đứt đề tài vừa rồi.

Tiền Hằng nhíu mày: “Thành Dao? Cô sao vậy?”

Thành Dao cúi đầu xuống, muốn thu lại biểu cảm trên mặt mình, cô giả vờ không chú ý nói: “Không có gì. Không sao cả.”

“Ngẩng đầu.”

Đáng tiếc Thành Dao không chỉ không ngẩng đầu, còn rất không phối hợp mà di chuyển đầu sang chỗ khác. Bởi vì chuyện của Đường Binh, trên mặt cô vẫn còn vẻ mặt rối loạn, cô không hy vọng Tiền Hằng thấy được manh mối gì.

Tiền Hằng không nói gì.

Nhưng vào lúc Thành Dao cho rằng đề tài này sẽ được cho qua như vậy, thì có một bàn tay lạnh lẽo, cứng rắn xoay mặt của Thành Dao qua.

Tiền Hằng cứ ngang ngược mà cố định cằm của Thành Dao, ép cô nhìn mình.

“Xảy ra chuyện gì.”

Lúc này Tiền Hằng cách cô rất gần, gần đến mức Thành Dao nín thở, đôi mắt đen láy đẹp đẽ kia của anh, ngay thẳng nhìn cô chằm chằm.

Thành Dao rũ mắt, cô mím môi: “Không có gì.” Sau đó cô nói sang chuyện khác, “Sếp, chúng ta mau chuẩn bị đi họp đi.”

“Nói đi, nói tại sao cô khóc, không nói thì hôm nay cô không cần đi nữa.”

“…”

Giọng nói và hành động của Tiền Hằng đều bá quyền và bá đạo, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn chặn đường đi ra ngoài của Thành Dao. Anh cứ như vậy đứng không nhúc nhích nhìn Thành Dao, rất có khí thể kiểu nếu hôm nay cô có gan không nói với tôi, thì cũng đừng ra khỏi cái cửa này.

“Thành Dao, tôi đã nói rồi, nếu như cô khóc, thì phải xin tôi, tôi phê duyệt mới có thể khóc, dám khóc sau lưng tôi, thì trừ tiền thưởng cuối năm.”

Thành Dao có hơi nóng nảy, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt của Tiền Hằng: “Tôi… tôi chỉ là xem phim truyền hình quá cảm động, xem đến khóc! Trong lúc nhất thời nào có kịp xin anh!”

“Phim truyền hình gì, tình tiết gì, chiếu ở đài truyền hình gì, nam nữ chính là ai, là câu thoại nào khiến cho cô khóc thành như vậy?”

Tiền Hằng dựa vào cửa, mặt không biểu cảm nói: “Nói đi, nói được bỏ qua cho cô.”

“…”

“Trả lời sai một câu trừ sạch tiền thưởng cuối năm của cô.”

“…”

Rõ ràng là bị đe dọa, nhưng trong lúc nhất thời Thành Da lại không cảm thấy sợ, ngược lại đột nhiên muốn cười.

Sếp của cô, có đôi khi lên độc, rất giống như con cá nóc, mặc dù kịch độc, nhưng phồng lên thành một quả banh, bề ngoài không có chút đáng sợ, ngược lại có hơi đáng yêu.

Tâm trạng của cô vốn đang uất ức lại sa sút tinh thần bởi vì bị Đường Binh quấy rối, nhưng lúc này lại bởi vì lời nói này của Tiền Hằng mà buông lỏng một chút.

Thành Dao ngẩng đầu nhìn mắt của Tiền Hằng, còn đang đắn đo từ ngữ, thì nghe thấy Tiền Hằng lại bắt đầu uy hϊếp đe dọa.

“Cho cô một phút, trong vòng một phút mà không nói, thì trừ tiền thưởng của cô.”

Vốn còn đang chần chừ, nhưng Thành Dao cũng không biết tại sao, cô đột nhiên chỉ muốn nói cho Tiền Hằng.

Nếu như là Tiền Hằng, thì không sao chứ?

Vào lúc này, trong lòng cô có một loại xúc động, cho dù nói ra ảnh hưởng đến công việc của Tiền Hằng, nhưng bởi vì ánh mắt nhìn chằm chằm này của Tiền Hằng, Thành Dao muốn nói.

Cô thậm chí không ý thức được, sự tín nhiệm của cô với Tiền Hằng thậm chí đã có hơi mù quáng, nhưng mà, trong nội tâm cô chính là rất chắc chắn, nếu nói cho Tiền Hằng, ít nhất anh sẽ không vì thế mà có thành kiến với cô.

Ít nhất anh sẽ không cảm thấy cô là người bị hại. Sẽ không cảm thấy là do cô không chừng mực, mới có thể bị người khác để mắt tới; sẽ không cảm thấy là do cô không đủ cẩn thận, mới có thể bị người khác thừa cơ lợi dụng.

Thành Dao không biết tại sao, bản thân cô lại cảm thấy, nếu như là Tiền Hằng, thì anh sẽ không giống như những người trên mạng, đòi hỏi mình phải là một người bị hại hoàn mỹ. Sẽ không kêu gào, “Tại sao người khác không bị quấy rối, chỉ có cô bị, còn không phải do cô ngu xuẩn sao?”

Miệng anh rất độc, cho tới bây giờ chưa từng tha cho người khác, nhưng Thành Dao lại tin, Tiền Hằng sẽ phân phải trái rõ ràng, không chỉ trích gay gắt người bị hại.

“Xảy ra chút không thoải mái với Đường Binh.” Cuối cùng Thành Dao cũng mở miệng, cô để nỗi sợ xuống, mở cửa, đón Tiền Hằng vào trong phòng.

“Ông ta quấy rối cô?”

Điều làm Thành Dao bất ngờ, chính là Tiền Hằng gần như không hỏi gì, nhưng đã đoán được.

Vẻ mặt của Thành Dao cũng đã chứng thực suy đoán của Tiền Hằng, anh nhấp mím môi: “Quả nhiên.” Giọng nói của Tiền Hằng rất lạnh, “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Hả?”

“Ông ta gửi tin nhắn quấy rối cô đúng không?” Nét mặt của Tiền Hằng rất khó coi, “Đưa cho tôi, để tôi xem ông ta gửi thứ gì.”

“Không…” Thành Dao hơi xoắn xuýt một lát, cuối cùng mới lấy dũng khí, “Vừa nãy, ông ta bảo tôi đến phòng họp trước, giúp ông ta chuẩn bị tài liệu họp với trình chiếu máy tính…”

Trong quá trình Thành Dao giải thích, Tiền Hằng vẫn rất yên lặng, anh không ngắt lời Thành Dao, chỉ yên lặng nghe. Cả khuôn mặt của Tiền Hằng đều ẩn trong bóng tối, Thành Dao không dám nhìn, cũng có hơi sợ thấy nét mặt của anh.

Anh sẽ có nét mặt gì?

Thành Dao không biết, cũng đột nhiên không muốn biết.

Đợi cô nói hết những chuyện mà Đường Binh làm với cô xong, Tiền Hằng vẫn không tỏ bất kỳ thái đồ gì, anh vẫn không nói gì như cũ, giống như là cái gì cũng không nghe được vậy.

Giây phút này, Thành Dao đột nhiên có hơi buồn, cũng đột nhiên hối hận.

Cô quá lỗ mãng rồi, những chuyện như thế này, không nên nói với Tiền Hằng. Nói thì có thể thay đổi được cái gì chứ? Chẳng lẽ nói xong thì việc Đường Binh tính quấy rối mình lúc này sẽ không tồn tại sao? Thời gian có thể chảy ngược sao? Cái cảm giác bị sờ mó buồn nôn đó có thể biến mất sao?

Ngày hôm nay nói ra, ngoại trừ khiến cho Tiền Hằng rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường, thì quả thật là không làm được cái gì cả.

Một bên là cấp dưới bị quấy rối, một bên là khách hàng trị giá mấy trăm triệu.

Thành Dao cảm thấy buồn lại lúng túng, mặt cô còn đỏ hơn lúc bị Đường Binh, cúi đầu, trong lòng chán nản không biết làm gì: “Được rồi, sếp, là bản thân tôi không tốt, là bản thân tôi không có đủ ý thức tự vệ, việc này… Anh xem như không nghe thấy gì đi.”

Thành Dao nói xong, Tiền Hằng trầm mặc rất lâu mới mở miệng, sắc mặt anh có lẽ là bởi vì gặp phải tình huống khó xử mà rất khó coi, anh âm trầm nhìn chăm chú về phía Thành Dao: “Giữ lại chứng cứ không?”

Thành Dao ngẩn người, mới gật đầu một cái: “Có, tôi có quay video lại.”

“Đưa tôi.”

Mặc dù là chứng cứ thật, nhưng đoạn video kia, bất luận như thế nào, thì đối với Thành Dao mà nói, cũng là ký ức khá khó chịu, cô đột nhiên rất không hy vọng Tiền Hằng thấy dáng vẻ kia của mình, dáng vẻ bị Đường Binh quấy rối.

“Bỏ đi.” Thành Dao ra vẻ bình thản nói, “Dù sao cũng chỉ bị sờ hai cái, không có tổn thất đáng kể nào, hơn nữa bây giờ tôi nắm video trong tay, sau này trong quá trình hợp tác ông ta chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa…”

“Đưa tôi.” Tiền Hằng mím chặt môi, vẻ mặt đã vô cùng khó coi, “Thành Dao.”

Mặc dù ngày thường miệng của Tiền Hằng rất độc, nhưng Thành Dao đều có thể thấy được tâm tình của anh từ trong biểu cảm của anh, nhưng mà lần này, Tiền Hằng lại vô cùng đáng sợ, khiến cho Thành Dao cũng không biết làm thế nào.

Cô căn bản không đỡ được loại uy lực này của Tiền Hằng, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại ra.

“Tai nghe.”

Không biết tại sao, sau khi anh cầm điện thoại của Thành Dao, cắm tai nghe xong, thì anh lại nhìn Thành Dao: “Cô xoay người, mặt hướng tường.”

Thành Dao thật sự không thể giải thích được! Người gì vậy! Cầm điện thoại của cô, xem video cô quay, cắm tai nghe của cô, lại bảo cô úp tường!

Nhưng khi Thành Dao xoay mặt đi như vậy, quả thật cũng có chỗ tốt, bản thân cô không cần lại bị động xem video một lần nữa nghe video một lần nữa, không cần lại bị động nhớ về chuyện buồn nôn đó lần nữa.

Đợi thật lâu, Tiền Hằng cuối cùng cũng xem xong, mặt anh u ám ném điện thoại về phía Thành Dao, đứng lên.

“Đi thôi.”

“Hả?”

Tiền Hằng nhìn cô: “Đến giờ họp với Đường Binh.”

“À à à.” Thành Dao có hơi lúng túng, cô vuốt vuốt tóc, rồi đi phía sau Tiền Hằng ra ngoài.

Tiền Hằng đi ở phía trước vô cùng bình tĩnh, thân cao chân dài, bước chân vững vàng, anh không nhìn Thành Dao nữa, chỉ đi về phía trước, tâm trạng tựa như bị ảnh hưởng, lại tựa như cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Thành Dao phức tạp mà phiền loạn, cô suy nghĩ một hồi, mới cảm thấy mình hiểu đại khái hành động của Tiền Hằng.

Đối với chuyện cấp dưới của mình bị quấy rối, anh chắc chắn tức giận, nhưng đối với một vị khách hàng quan trọng, mà chỉ vì một lần hành động bàn tay heo [1], liền xé rách mặt mũi, có lẽ sẽ không đủ lý trí không đủ chuyên nghiệp. Nhất là Tiền Hằng với Đường Binh đã ký thỏa thuận đại diện ủy thác, nếu như không đàm phán hủy bỏ với đương sự, thì trừ khi vấn đề khách hàng ủy thác là vi phạm pháp luật, luật sư sẽ không được tự tiện từ chối biện hộ cho đương sự. Một khi đơn phương từ chối, thì đương sự có thể trực tiếp đến hội luật sư khiếu nại luật sư, hội luật sư sẽ xử phạt luật sư.

[1] Bàn tay heo (咸猪手): là cách gọi những kẻ hay quấy rối tình dụ/c, dùng tay để s/ờ so/ạng s/àm s/ỡ tại chỗ công cộng.

Bản thân mạo hiểm có thể bị hội luật sư xử phạt, vứt bỏ một khách hàng trị giá mấy trăm triệu, để ra mặt cho cô?

Thành Dao suy nghĩ một chút, không nhịn được mà tự giễu.

Cách làm bây giờ của Tiền Hằng, xem ra là chuẩn bị làm phai nhạt chuyện này, im lặng không nói, để cho chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không một cách tự nhiên.

Mặc dù Thành Dao cảm thấy mất mát, nhưng không thể không thừa nhận, đây là cách làm lý trí và đôi bên cùng có lợi nhất.

Ngay tại lúc cô đang cố gắng xốc lại tâm trạng, cô và Tiền Hằng đã đến cửa phòng họp.

Tiền Hằng mặt không biểu cảm đẩy cửa ra, quả nhiên, Đường Binh đang tươi cười đứng trong phòng họp.

“Luật sư Tiền, luật sư Thành, mời hai người ngồi, vụ kiện này của tôi…”

Nhưng mà Đường Binh vừa nói được một nửa, thì Tiền Hằng người sau khi biết Đường Binh quấy rối Thành Dao vẫn luôn giữ trạng thái không nói một lời, đã trực tiếp không cho Đường Binh có cơ hội nói xong câu tiếp theo ——

Bằng nắm đấm của anh.