Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 79

Nguyễn Tuấn Anh thốt ra một cái tên bên kia giọng cô gái lại cười vang nói lại:

“Đúng đó là em, em nhớ anh chết đi được. Ngày mai đến rước em đi chơi đi.”

Nguyễn Tuấn Anh nhíu mày sau đó nói:

“Em về khi nào? Sao không nói anh ra sân bay đón. Hiện tại đang ở đâu?”

“Em mới về hồi trưa này đang ở khách sạn.”

“Tên?”

“Khách sạn Hàn Gia”

“Được rồi sáng mai tám giờ anh đến đón em.”

Bên kia cô gái “yeah” một tiếng sau đó hai người nói qua lại vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Nguyễn Tuấn Anh vuốt ngược tóc lên trong miệng “xuỳ” một tiếng…Đầu anh chợt chạy số sau đó vò đầu bức tai thầm mắng:

“Chết tiệt ngày mai có hẹn đưa mèo nhỏ đi chơi cả ngày bây giờ vướng Kelly thì thế nào nhỉ? Ơi là trời…”

Kêu trời than đất trong lòng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Điện thoại lại đổ chuông tiếp, Nguyễn Tuấn Anh bực mình gắt gỏng bắt máy:

“Alo”

Điện thoại truyền đến giọng người phụ nữ êm dịu:

“Làm cái gì má cáu gắt, không nhìn xem ai gọi đến à?”

Đuôi lông mày nhíu lại nhìn màn hình điện thoại sau đó lần nữa đưa bên tai nghe nhưng lời nói có phần nhẹ nhàng hơn:

“Xin lỗi mẹ mà, tại con đang xử lí tí việc nên không để ý ai gọi đến.”

“Bớt đi, mày chọc giận ai rồi bị người ta chửi nên tức chứ gì. Y như ba của con, mẹ mới nói có một câu trêu chọc cái dỗi mẹ đi lên thư phòng làm việc rồi.”

Lời nói của mẹ có chút ấm ức khiến Nguyễn Tuấn Anh buồn cười. Ba anh làm gì dám dỗi phu nhân chứ, lâu lâu sinh tật trẻ nghé để nũng nịu với mẹ thôi. Đối với ba thì cưng chiều mẹ là vô hạn, mẹ khóc một cái thôi là không yên cả ngày. Bởi vậy lúc nhỏ anh cứ quấn lấy mẹ làm ba anh mấy lần đem anh đưa sang Hàn gia để hai người họ có thời gian gần gũi. Con ruột mà tưởng con ghẻ đích thị là Nguyễn Tuấn Anh anh đây mà.

“Ba làm gì dám dỗi, chắc có việc nên lên thư phòng giải quyết thôi. Xong rồi tối hai người lại “đùng đùng” trong phòng bây giờ.”

Bên này mặt mẹ anh đỏ lên thầm mắng thằng con trời đánh trong lòng rồi mới cất tiếng đáp lại:

“Nói năng cho đàng hoàng đừng để mẹ bắt mày đi coi mắt.”

“Có bao giờ mẹ kêu mà con đi đâu, người ta còn muốn ở với ba mẹ dài lâu mà.”

Nghe con trai nói thế Nguyễn phu nhân trong lòng vui thích. Lớn thế này rồi suốt ngày nịnh hai vợ chồng bà để khỏi đi coi mắt. Hai vợ chồng bà lo con trai bị vấn đề giới tính tại suốt ngày nó cứ vởn vơ với đàn ông không, lúc nhỏ còn tưởng nó thích Hàn Chấn Phong cơ…May là bây giờ người ta có vợ có con rồi còn con trai bà vẫn cứ cà lơ phất phơ….Người làm mẹ như bà quả thật lo cho nó không thôi…

“Nói hay quá nhỉ! À mẹ gọi cho con nói là Kelly con bé về bên đó rồi đấy.”

“Con biết rồi em ấy vừa gọi cho con là phu nhân gọi đến ngay.”

“Mai đưa em nó đi chơi đi nha rồi mua sắm đồ đó lâu lâu con bé mới về.”

Nguyễn Tuấn Anh mếu máo nặn ra nụ cười, anh còn không biết phải nói thế nào với mèo nhỏ nhà anh đây này….Có giận không nhỉ?. Thầm thở dài một cái rồi trả lời mẹ:

“Con biết rồi chờ mẹ nói thì Kelly đã chặn cái đầu con trước rồi đó. Thôi giờ con có việc giải quyết nên tắt máy, mẹ lên lượn lờ ba trên thư phòng vài vòng đi là hai người lại “đánh lộn đùng đùng” tiếp thôi.”

Không đợi mẹ mình đáp Nguyễn Tuấn Anh đã tắt máy vì anh bây giờ thật cần giải quyết vấn đề khó. Nhấn số Annie sau đó bấm gọi, rất nhanh cô đã nhận máy.

“Tuấn Anh, anh về nhà chưa gọi cho tôi có việc gì không?”

Trời ạ cái ngữ điệu quan tâm này làm xiêu cả lòng anh rồi. Dạo này Annie dịu dàng lại ít ương bướng hẳn ra càng khiến cho Nguyễn Tuấn Anh yêu thích không thôi. Thế này thì anh biết phải mở miệng làm sao bây giờ, mèo nhỏ chắc cũng mong đợi đến cuộc đi chơi ngày mai. Nhưng mà Kelly về rồi anh có trách nhiệm phải bảo ban cô bé vì chú với thiếm nhắn ba mẹ anh gửi nó cho anh chăm vài ngày, anh không thể không gánh lấy được. Não nề chậm rãi nói với Annie:

“Ừ tôi ghé mua chút đồ dùng trong nhà ở bách hoá đang chuẩn bị về rồi. Tôi gọi cho em là vì chợt nhớ ra có việc đột xuất ở công ty bên Mĩ cần tôi giải quyết vào ngày mai nên có thể không đưa em đi chơi được. Chúng ta hẹn hôm khác được không, lúc đó em muốn gì tôi cũng đều nghe theo em.”

Annie ngồi trên giường ôm gối nghe Nguyễn Tuấn Anh nói như vậy trong lòng bỗng dưng hụt hẫng. Khi vừa về nhà cô đã tắm rửa lại rồi chọn đồ chuẩn bị đi chơi cho ngày mai, lúc nãy còn dự tính xuống bếp làm chút thức ăn mang theo nữa cơ……Giờ Nguyễn Tuấn Anh nói thế làm cô có phần hơi buồn nhưng dù sao anh là tổng giám đốc của cả tập đoàn lớn, cô không thể vì sự trẻ con mà ép buộc anh được. Nghĩ như thế Annie mím môi như không để lộ cảm xúc của mình bình tĩnh nói qua điện thoại:

“Chuyện công ty hay xảy ra bất chợt mà nên không sao đâu, hôm khác chúng ta đi cũng được.”

Nguyễn Tuấn Anh nghe mấy lời cô nói dù rất không có gì nhưng anh vẫn nghe ra được Annie đang buồn liền cất tiếng dỗ dành:

“Xin lỗi em, mèo nhỏ! Giải quyết xong rồi thì tôi bù cho em thoả đáng nhé. Vài ngày nữa tôi đến đón em sang nhà tôi.”1

“Được rồi, anh mau về đi trời cũng tối với cả hình như đang mưa nên chạy từ từ nha.”

Trong lòng Nguyễn Tuấn Anh ấm áp nhưng thấy có lỗi vô cùng. Anh dặn lòng sẽ bù lại thoả đáng cho Annie. Rồi hai người trò chuyện qua lại mấy câu sau đó tắt máy và anh lái xe về nhà.