Tất cả đều há mồm trợn mắt, Đồng Thiên Vũ tuy không thể hiện ra nhưng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Đan Tâm. Hoá ra vợ anh lại là cổ đông lớn của công ty, trời ạ vậy mà bao lâu nay anh không hề hay biết. Đan Tâm quay qua bắt gặp anh nhìn mình chằm chằm, mỉm cười nhéo yêu gò má cương nghị, khẽ nói:
“Đừng bất ngờ xong việc sẽ nói cho anh nghe nhé!”
Đồng Thiên Vũ ngoan ngoãn gật đầu tiếp tục im lặng cho vợ “làm việc”. Đan Tâm hài lòng với điệu bộ của ông chồng nhà mình rồi tiếp tục nhìn về phía mấy người đang kinh ngạc kia. Mã Thức Phương không tin, cô ta càng trừng to mắt, tay nắm chặt không ngừng kêu gào trong lòng. Cô ta không ngờ đứa con gái đáng ghét này vậy mà lại là người nắm giữ số cổ phần cô ta muốn có nhất. Không được cô ta không thể thua, bất cứ giá nào ngày hôm nay phải khiến Đồng Thiên Vũ thất thế ngã thật đau. Anh ta xứng đáng bị như vậy vì đã phản bội cô ta, kể cả con nhỏ đáng chết kia luôn.
“Một con nhỏ cỏn con như mày thì làm được gì? Chắc là tiền mày đang có do ông già mày để lại đúng không, thứ ăn bám mà còn bày đặt lên giọng à? Mày giỏi giang quá thì chứng minh đi, đừng nghĩ có cổ phần trong tay muốn thao túng ai cũng được.”
Đuôi lông mày khẽ nhướn lên, Đan Tâm thật sự bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi dáng vẻ xem trời bằng vung này của Mã Thức Phương. Quả nhiên là con ngựa máu chiến của Mã Lữ Thông nuôi dạy ra…còn hơn ba cô ta nữa cơ. Nhìn xem trong cái nhìn và lời nói của cô ta tràn ngập thù hận cùng lòng tham không đáy kia kìa…Chậc chậc đúng là rắn độc muốn gì thì phải dùng thân mình quấn chặt lấy cho bằng được. Nhưng Đan Tâm cô là ai chứ, Mã Thức Phương có khí chất của Mã Lữ Thông thì cô cũng mang được tinh thần thép của Phạm Thành ba cô đấy nhé. Chẳng sợ ai cả chỉ sợ người ta bị cô chà đạp đến nỗi chẳng thể ngốc đầu lên nhìn đời mà thôi. Biết điều thì cô cho dễ thở một chút còn cái dạng như cha con Mã Lữ Thông và Mã Thức Phương cô sẽ bóp cho chết luôn.
“Mã Thức Phương đúng là con của cáo già Mã Lữ Thông nhỉ, lời nói quả thật khiến người ta nóng cả người muốn đem cô quăng xuống vực sâu đấy. Cô thốt lên được những lời như vậy có nghĩ tới mình cũng bị nghiệp quật không? Cô dùng chiêu trò thu mua cổ phần cô tưởng có mình cô làm được hay sao, tôi cũng làm được đấy! Nếu hôm nay Đồng thị lụi bại dưới tay cô thì toàn bộ Mã gia cùng Mã thị sẽ bị tôi tàn phá. Nói cô hay, Mã thị bây giờ nằm trong tay tôi rồi nên đừng ở đây vênh váo mình là kẻ tài giỏi nữa. Không chừng trong đêm nay mọi chuyện xấu ở giới kinh doanh mà ba con hai người làm sẽ bị khui sạch, lúc đó tôi muốn xem Mã Lữ Thông sẽ chống đỡ như thế nào. Còn cô có thể nê cái thân đã bị không biết bao nhiêu người đàn ông chà đạp đi van xin nài nỉ đối tác xoá nợ cho ba cô hay không. Lúc đó chắc là tôi sẽ mở tiệc ăn uống linh đình như cái cách mà ông ta đã diệt cả Phạm gia nhà tôi, gϊếŧ ba mẹ tôi chiếm đoạt toàn bộ tài sản vậy.”
Đôi con ngươi Mã Thức Phương dao động theo từng câu chữ của Đan Tâm. Trong lòng cô ta bất giác dâng lên tia cảnh giác cùng sự sợ hãi…Rốt cuộc lời của con nhỏ đó là thế nào, chẳng lẽ cô ta đã sai sót điểm gì, Mã thị làm sao có thể nằm trong tay của nó…. Từng dòng suy nghĩ cứ hiện lên chạy trong đầu Mã Thức Phương, cô ta cứ như đang thu thập điều gì đó để chứng minh cho lời nói của Đan Tâm.
Cạch, tiếng mở cửa lần nữa đẩy ra, đi vào là hai người đàn ông cao ráo, chỉnh tề trong quần tay và sơ mi đóng thùng. Đan Tâm ngước lên thấy liền mỉm cười càng rạng rỡ hơn. Mã Văn Tuấn đi cùng Khánh Luân đến đây, trên tay anh ta còn cầm theo hợp đồng gì đó.
Trang nghiêm như hai người bảo vệ đứng hai bên sau lưng ghế ngồi của Đan Tâm, Khánh Luân cùng Mã Văn Tuấn liếc mắt nhìn sơ mọi người trong phòng, đến chỗ Mã Thức Phương không hẹn mà nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Mã Thức Phương nhìn thấy người anh trai mấy tháng không gặp có chút bất ngờ, khẩn trương. Cái quái gì đang diễn ra vậy, tên anh trai vô dụng của cô ta vì sao lại ở đây, thế là thế nào??? Ngẫm nghĩ nhịn không được cô ta cất tiếng hỏi:
“Mã Văn Tuấn sao anh lại ở đây? Anh đừng gây rắc rối nếu không tôi sẽ nói với ba xử lí anh.”
Đôi vai rộng Mã Văn Tuấn nhún lên, hai tay dang ra ngửa bàn tay như kiểu không biết gì. Vẻ mặt vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với Mã Thức Phương:
“Tao cho mày nói đấy, tao chẳng sợ đâu. Mày xem đi làm sai bao nhiêu chuyện rồi lại chẳng giác ngộ ra được, nói mày ngu ngốc thì lại tự ái đi nói ông già. Quả thật tiền làm cho mày với lão già kia nổi lòng tham đến mức tàn nhẫn rồi, sao lại có người phụ nữ hơn cả rắn độc là mày nhỉ? Mày thông minh như vậy sao không giúp đời đi, nghe theo người ba yêu dấu kia làm mấy chuyện thất đức bảo đảm về sau chẳng sống yên ổn được. May quá tao không có làm chuyện ác gì quá lương tâm, tao vẫn có thể chuộc tội được còn mày với ông ta có đi tắm sông Hoàng Tuyền cũng chẳng rửa sạch nổi.”
“Câm miệng, anh không có cái quyền gì sỉ nhục tôi cả. Mã gia nuôi anh chỉ tốn cơm, bây giờ bênh người ngoài phản lại ba. Nhục quá Mã Văn Tuấn!”
“Tao thích là được, ok! Thôi không nói nhiều với hạng người ngu xuẩn như mày làm gì, tao bắt đầu việc chính vậy.”
Nói rồi quay qua nhìn mọi người thêm lần nữa sau đó đem bản hợp đồng trong tay để ra giữa bàn họp, từ tốn truyền đạt:
“Tôi là Mã Văn Tuấn là tổng giám đốc của Mã thị, trong tay tôi nắm giữ số cổ phần cao nhất ở công ty và nó đã được chuyển cho cô Phạm đây tức Phạm Lý Đan Tâm. Đồng thời việc thu mua Mã thị tôi cũng đã hoàn tất thủ tục giao nó cho cô ấy, có nghĩa bây giờ Đan Tâm đang sở hữu Mã thị cùng cổ phần của tôi và của một vài cổ đông khác trong công ty. Tôi đến là để xác nhận cho mọi người, chỉ có như vậy thôi. Mã thị đã nát ngay khi ba tôi cùng cô em gái yêu quý bắt đầu dấn thân vào những vụ làm ăn không sạch sẽ, đầu tư sai lầm khiến cho công ty sa sút. May mắn cô Đan Tâm đây đã kịp thời đầu tư vốn vào để cũng cố nên mới duy trì được đến bây giờ chứ không Mã thị đã tàn tư lâu rồi. Tôi rất quý với việc làm đó của cô ấy nên quyết định giao toàn bộ Mã thị cho cô ấy. Việc này chỉ do tôi quyết định, ba tôi cùng Mã Thức Phương không hề biết vì từ lâu ba tôi đã giao công ty lại cho tôi quản lí rồi. Vì vậy cho dù Mã Thức Phương có làm phản thì chẳng có nghĩa lí gì cả.”
Mã Thức Phương thở nặng nề, cô ta căm hận nhìn Mã Văn Tuấn. Khốn kiếp, thằng vô dụng, thế mà lại đi cung phụng cho con khốn kia. Anh ta không lo cho mình cũng phải nghĩ đến cô ta cùng ba mẹ chứ. Mất Mã thị thì cả nhà chỉ còn lại cái xác thôi. Quá tức giận, Mã Thức Phương không kiềm được bắt đầu ra sức buông lời sĩ vả:
“Con khốn có phải mày quyến rũ Mã Văn Tuấn để anh ta bán Mã thị cho mày không? Đồ đàn bà lẳиɠ ɭơ có chồng rồi còn muốn thêm đàn ông khác. Mày đáng chết từ lâu rồi chứ không thể sống đến giờ mà lên mặt với tao. Đồng Thiên Vũ đúng là ngu mới đi yêu mày, còn có thằng anh vô dụng của tao cũng bị mày làm cho ngu ra rồi. Chết đi con khốn”
Mã Thức Phương bất chấp ngăn cản của mọi người hung hăng lao về phía Đan Tâm. Tốc độ cô ta rất nhanh thoáng đã chụp lấy được tay của Đan Tâm, ra sức cào cấu, rồi lấy đà xông về phía cô. Đan Tâm nào để yên, cô nhanh chóng né tránh trước sau đó dùng lực quật ngã Mã Thức Phương xuống sàn. Đồng Thiên Vũ đi đến bên cô, lo lắng hỏi. Khi nãy quá nhanh ai cũng trở tay không kịp.
“Em có sao không, xin lỗi anh…”
“Không sao, em có luyện võ sao có thể để người ta ức hϊếp chứ. Chồng yêu đừng lo, loại người như con rắn độc này em phải cho nó gãy nát hết xương thì mới hả dạ.”
“Được được em muốn làm gì cứ làm nhưng sức thuốc trước đã.”
Đồng Thiên Vũ định kéo cô về phòng làm việc bôi thuốc thì Đan Tâm nói với anh là chờ cô một chút. Bước từng bước đi đến, khuỵ chân xuống ngắm nhìn Mã Thức Phương đang đau nhăn mặt nhăn mày, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười sắc lẹm, giọng lạnh như băng khiến người khác nghe thấy đều run rẩy:
“Đừng tỏ ra hung hăng như vậy chứ cô Mã, tôi chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Anh cô chẳng làm sai đâu, cô nên biết ơn vì anh ta đã bán công ty cho tôi nên cô mới ngồi chễm chệ ở đó đến tận bây giờ. Cứ nghĩ mình thông minh hoá ra lại bị người ta giăng một cái bẫy đau đớn như vậy. Mã Thức Phương để tôi xem cô và tên cáo già Mã Lữ Thông sẽ xoay sở thế nào nhé!”
Dứt lời liền khoát tay Đồng Thiên Vũ rời đi, thư ký Ngô, Khánh Luân và Mã Văn Tuấn cũng nối gót theo. Dần dần mấy người khác đi khỏi, ai cũng ngầm hiểu rằng kể từ nay Mã thị đã có chủ mới. Đúng là boss phu nhân xử lí quá ngầu, một phát cho đi luôn những kẻ kiêu ngạo, hống hách dám chống lại Đồng thị cùng boss Đồng của bọn họ. Cô Mã tiểu thư cùng Mã gia xem ra phải chịu khổ từ đây rồi.