Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 40

Đan Tâm lái xe đến bar Tɧác ɭoạи đã có người đứng sẵn chờ cô đưa cô đi đến chỗ Đồng Thiên Vũ. Vừa mở cửa ra cô đã thấy bóng dáng người đàn ông nằm dài trên ghế, một chân trên một chân dưới, quần áo xộc xệch, tay gác lên trán miệng lẩm bẩm kêu gào:

“Đem rượu đến cho tôi…ực….ai dám cãi tôi sẽ phạt….Đan Tâm….hmmm”

Đan Tâm lắc đầu nhìn bộ dáng này của Đồng Thiên Vũ xem xem giống như một bợm nhậu thật sự. Cô quay sang nói với người đưa mình đến mấy câu rồi cùng cậu ta đỡ Đồng Thiên Vũ đi ra khỏi phòng. Trong lúc đi anh nào yên lặng cứ nói năng um trời lên làm cho Đan Tâm và người đàn ông kia phải nhanh chóng đưa anh ra khỏi bar. Lúc lên xe Đồng Thiên Vũ còn dở chứng không chịu lên cơ, Đan Tâm phải ở bên tai anh dụ dỗ mấy câu mới chịu yên ổn vô xe ngồi. Người trong bang Phong Vũ đi theo, một người lái xe Đan Tâm đưa cô và Đồng Thiên Vũ về, một người lái xe của anh và thêm một người lái chiếc xe khác đi theo. Đồng Thiên Vũ ngồi trên xe gục đầu lên vai Đan Tâm hít lấy hít để hương thơm quen thuộc, hơi thở của anh phả lên cần cổ thanh mảnh của cô để lại một mảng hơi ửng hồng. Môi anh mấp máy:

“Đan Tâm…ực….Đan Tâm….là em hả….”

Đan Tâm hơi nhích người điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi nhẹ nói nhỏ:

“Là em, em đến đưa anh về nhà!”

Nghe được giọng nói mềm mại êm dịu của Đan Tâm, Đồng Thiên Vũ càng vùi mặt vào cổ cô hít thở. Tiếng nói có phần nũng nịu của người đàn ông vang lên khiến Đan Tâm có chút buồn cười, trái tim như rót mật ngọt:

“Về nhà em cơ, phải là nhà em đó nhé vợ ơi!”

“Ừ về nhà của em!”

Đồng Thiên Vũ nghe được câu trả lời hài lòng nhắm mắt gục lên vai Đan Tâm yên ổn suốt đoạn đường về nhà. Tới khu chung cư sau khi lái xe của anh và cô vào gara, người của anh giúp cô đưa anh lên nhà sau đó họ rời đi.

Đan Tâm dìu Đồng Thiên Vũ về phòng của mình, Khánh Luân đã đến trụ sở Kim Long giúp cô giải quyết một số việc nên ở lại đó không về. Để Đồng Thiên Vũ nằm xuống giường, cởi giày cởi vớ ra cho anh sau đó mở luôn áo sơ mi ra cho anh thoải mái. Ngay khi định quay đi lấy khăn nhúng nước ấm lau sơ người cho Đồng Thiên Vũ thì bất giác một lực kéo mạnh kéo lấy Đan Tâm khiến cả cơ thể đè lên thân hình rắn chắc. Tay Đồng Thiên Vũ ôm chặt lấy cô giam lỏng trong người mình, Đan Tâm hơi nhích người ra lập tức lại bị anh ôm chặt. Cô khẽ nói:

“Thiên Vũ buông em ra để em đi lấy khăn ấm lau người cho anh.”

“Không buông, buông ra em sẽ đi mất”

Đồng Thiên Vũ tuy nhắm mắt nhưng miệng vẫn thì thào. Đan Tâm dùng hết sức của mình thoát khỏi vòng tay anh, Đồng Thiên Vũ bất mãn hừ một cái, giọng pha men rượu giận dỗi nói lớn:

“Là em không tin anh…không tin anh….ực…anh…anh đã không còn gì với Mã Thức Phương nữa rồi…Đan Tâm sao lại không tin anh….Anh yêu em….yêu em…ực…”

Đan Tâm chống người bên cạnh nhìn người đàn ông say mèm đang trách cứ cô trong lòng như xua tan đi phiền muộn lúc sáng. Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cương nghị có phần đỏ lên do rượu của Đồng Thiên Vũ ở bên tai anh cất giọng:

“Em biết rồi, bây giờ để em đi lấy khăn lau qua người cho anh một chút nhé rồi uống trà giải rượu nữa. Anh xem anh uống nhiều thế này ngày mai dậy sẽ đau đầu lắm đấy!”

Nói rồi đứng dậy đi nhanh vào phòng tắm nhúng khăn ấm rồi ra ngoài lau qua người cho Đồng Thiên Vũ. Anh vẫn cứ nói cứ gọi tên cô luyên thuyên nhưng Đan Tâm cũng rất kiên nhẫn cùng anh nói chuyện. Xong rồi cô ra ngoài đi vào bếp nấu trà giải rượu cho Đồng Thiên Vũ, rất nhanh đã xong. Đan Tâm quay trở lại phòng, đỡ anh ngồi dựa vào người cô cẩn thận đút trà giải rượu cho anh. Vị trà vừa đắng vừa cay tràn vào miệng làm cho Đồng Thiên Vũ khó chịu nhăn mặt, anh lắc đầu tìm hõm vai cô chôn mặt vào, giọng nói như hờn dỗi như nũng nịu lần nữa phát ra:

“Đắng lắm không uống đâu vợ ơi!”

Đan Tâm bật cười nhìn anh, xem có giống trẻ con không chứ. Cô rất nhẫn nại múc một muỗng trà giải rượu đưa đến bên môi anh nhẹ nhàng dụ dỗ:

“Anh ngoan uống vào nếu không sẽ đau đầu lắm! Em cất công nấu cho anh anh mau uống cho em vui đi được không?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ chu lên Đan Tâm thực sự là nhịn không được cười ra tiếng. Thấy anh ngoan ngoãn uống muỗng trà giải rượu cô được nước đút hết cả ly cho anh uống. Sau khi xong, Đồng Thiên Vũ ôm lấy cô, khuôn mặt vùi vào trong ngực cô ma sát cọ qua cọ lại, mếu máo:

“Em giận người ta nha….em không chịu nghe anh nói gì hết….anh thật sự trong sạch mà….hức…”

Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang làm nũng trong ngực mình, bàn tay vuốt làn tóc đen mềm mại, mắt dời đến khuôn mặt tuấn tú cô thấy gì ấy nhỉ….Hình như là nước mắt….Trời ạ Đồng Thiên Vũ anh khóc rồi hả, cô không nhìn lầm chứ??? Đan Tâm kinh ngạc lại thấy muốn cười….Cô phải là người nên giận nên khóc chứ bây giờ đổi lại là anh rồi…

“Em không giận anh chỉ là thấy buồn một chút!”

Đồng Thiên Vũ mở mắt lờ mờ thấy hình ảnh mờ ảo của Đan Tâm, anh kéo cô ôm vào lòng, kiên định nói:

“Thật xin lỗi đã làm em buồn….Đan Tâm, em đừng giận đừng buồn nữa nhé. Xin lỗi xin lỗi làm em lần nữa đau lòng rồi.”

Đan Tâm rời khỏi vòng tay anh để Đồng Thiên Vũ nằm xuống giường mà anh nào tha cho cô kéo cô nằm xuống cùng luôn. Đan Tâm bất lực mặc anh ôm mình chỉ nói:

“Anh ngủ đi trễ rồi!”

“Em ngủ với anh, không có em anh không ngủ được…”

Lại là cái giọng nũng nịu nhõng nhẽo này Đan Tâm thật hết cách với anh chỉ đành nằm cùng anh. Đồng Thiên Vũ do có hơi men trong người nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ không biết trời trăng mây đất gì. Đan Tâm chờ cho anh ngủ thật say nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh, kéo chăn đắp lên cơ thể anh sau đó đem ly trà giải rượu vào bếp sẵn tiện nấu sẵn một nồi cháo thịt phòng khi Đồng Thiên Vũ thức dậy bụng cồn cào còn có cái lắp dạ.