Mẹ Đồng mắng một tràn sau đó thở dồn dập, Đan Tâm ngồi cạnh bà vuốt ngực bà cho dễ thở đồng thời nói:
“Mẹ à mẹ mới ngất xỉu đừng xúc động mạnh. Thiên Vũ mấy nay đi sang thành phố C lo công việc của Phong Vũ mà chắc thám tử mẹ thuê bọn họ chụp vào mấy lúc trước rồi quên hôm nay mới gửi cho mẹ đó. Con ở cạnh anh ấy con biết mọi nhất cử nhất động của anh ấy mà.”
Mẹ Đồng nghe Đan Tâm nói vậy có phần nguôi giận nhưng ánh mắt vẫn như lửa nhìn Đồng Thiên Vũ, bà trầm giọng cảnh cáo:
“Hên cho mày là Đan Tâm đứng ra làm chứng nếu không mày không xong với mẹ đâu. Lo liệu mà đối đãi con bé tốt một chút!”
“Mẹ nghỉ ngơi nhiều vào tránh làm việc bao đồng rồi lại nhập viện.”
Đồng Thiên Vũ nhàn nhạt nói. Bà mắng anh anh không giận vì anh biết bà lo lắng cho anh, anh chỉ sợ bà cứ lo mãi chuyện vợ chồng anh rồi hao tổn thân thể.
Đan Tâm muốn nói chuyện riêng với mẹ Đồng nên ba Đồng cùng Đồng Thiên Vũ đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
“Mẹ, con muốn ly hôn!”
“Không được mẹ không cho phép. Vũ nó sai với con mẹ sẽ bắt nó sửa cho bằng được, hai đứa mà ly hôn sau này xuống dưới mẹ biết ăn nói thế nào với ba mẹ con. Bọn họ trước khi mất gửi gắm con cho ba mẹ cho thằng Vũ rồi, bây giờ hai đứa như vậy ba mẹ biết làm sao.”
Đan Tâm xúc động hốc mắt đỏ hoe, cô biết mẹ Đồng đối với cô là cực kì yêu thương.
“Mẹ, con biết mẹ với ba luôn mong con và Thiên Vũ sẽ hạnh phúc. Nhưng mẹ à, anh ấy không yêu con, con không muốn anh ấy phải gồng mình khi ở bên con nữa như vậy mệt mỏi lắm. Con yêu Thiên Vũ nên con muốn anh ấy thật sự hạnh phúc, ly hôn là sự lựa chọn tốt nhất. Con đau lòng con biết ba mẹ cũng như vậy nhưng mà con mong hai người chấp thuận cho chúng con…ít nhất con và Thiên Vũ sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi chấm dứt cuộc hôn nhân này!”
Mẹ Đồng nước mắt tuôn trào theo từng lời nói của cô, bà ôm chầm lấy Đan Tâm vỗ về. Là bà không tốt bà không quản được thằng con trai của mình để nó làm càn khiến bà mất đi đứa con dâu ngoan. Đan Tâm ôm lấy bà giống như mọi uất ức đều trút ra ngoài, cái ôm của mẹ Đồng ấm áp càng khiến cho cô tủi thân vì hiện tại tâm trạng cô rất tệ rất muốn được ở trong vòng tay của ba mẹ mà khóc thật lớn. Cố nén sự xúc động, Đan Tâm gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống, cô mỉm cười chua xót nghẹn ngào:
“Vậy nha mẹ, mẹ đồng ý cho con và Thiên Vũ ly hôn nhé!”
“Hai đứa muốn làm gì thì làm!”
Mẹ Đồng nửa cam tâm nửa không nói ra, Đan Tâm vỗ vỗ lưng bà tiếp tục nói:
“Sau này mẹ hãy để Thiên Vũ lựa chọn hạnh phúc của mình đừng ép anh ấy nữa. Mẹ cứ kệ anh ấy đi, mẹ với ba cứ việc vui vẻ qua ngày được rồi. Có vậy con mới an tâm!”
“Cho nó làm hoà thượng luôn đi khỏi phải khiến người làm mẹ này đau lòng vì nó. Biết vậy lúc trước sinh nó ra rồi đem lên chùa cho nó tu để khỏi làm khổ ai. Thằng oắt con vô lương tâm!”
Đan Tâm buồn cười nhìn bộ dạng giận dỗi của mẹ Đồng, cuối cùng bà đã chấp nhận rồi.
—————————————————————
Mẹ Đồng khỏi bệnh ba Đồng liền đưa bà trở về Mĩ. Đan Tâm cùng Đồng Thiên Vũ cũng không nhắc đến việc kia nhưng trong lòng cả hai luôn có một tảng đá nặng nề. Hôm nay tan ca sớm Hàn Chấn Phong đưa Triệu Vy đến nhà hàng King dùng cơm tối còn mời Đan Tâm và Đồng Thiên Vũ đến. Lúc mọi người trò chuyện Đan Tâm đi ra ngoài Đồng Thiên Vũ cũng theo nốt, vài phút sau thì Triệu Vy cũng đi ra. Đan Tâm và Đồng Thiên Vũ đứng ở một góc nói chuyện không nghĩ Triệu Vy đã nghe hết tất cả. Cuối cùng việc cả hai là vợ chồng cũng đã bị các em của cô biết…
Mọi chuyện vẫn diễn ra đến tận mấy tháng sau khi Hàn Chấn Phong cùng Triệu Vy kết hôn thì Đan Tâm đã có thể quyết định rời xa Đồng Thiên Vũ. Lúc này Mã Lữ Thông đã còn rất ít khả năng xoay chuyển ông ta đang lo sợ nên Đan Tâm không còn lo lắng đến an nguy của Đồng Thiên Vũ nữa.
—————————————————————
Một ngày mới bắt đầu Đan Tâm tiếp tục làm việc với Đồng Thiên Vũ ở Đồng thị nhưng hôm nay cô rất khác. Cô ăn mặc đẹp hơn bình thường một chút, tươi cười với anh nhiều hơn. Tối đến còn nấu một bữa thịnh soạn và sau đó cả hai bắt đầu triền miền….
Trong phòng ngủ âm thanh trầm đυ.c của người đàn ông hoà với tiếng rên yêu kiều của người phụ nữ. Đêm nay không biết thế nào mà Đồng Thiên Vũ ra vào rất mãnh liệt, mỗi cú thúc của anh đều đưa Đan Tâm đến đỉnh cao của du͙© vọиɠ…
“Ưm….á…Thiên Vũ….nhẹ thôi…”
“Đan Tâm….Đan Tâm…”
Đồng Thiên Vũ kêu lớn tên cô, anh lật người cô lại bắt đầu ra vào từ phía sau. Đan Tâm thở dốc bám chặt lấy ga giường…Khung cảnh vô cùng kí©ɧ ŧìиɧ, rực cháy như lửa…
Mãi cho đến nửa đêm Đồng Thiên Vũ mới hài lòng tha cho cô, anh nằm xuống ôm lấy Đan Tâm, để cô tựa đầu lên ngực anh, bàn tay to lớn vuốt lấy mái tóc xoăn đỏ….
Đan Tâm yên tĩnh nghe nhịp tim anh đập, cô muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi…Một lúc sau cô chống người ngồi dậy lê thân thể còn dư âm của cuộc kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi đi đến bàn trang điểm trong phòng thay đồ lấy ra một tờ giấy đồng thời mặc đại một chiếc váy ngủ đi ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Thiên Vũ đến lúc rồi ta nên ly hôn thôi!”
Tim Đồng Thiên Vũ bỗng lệch một nhịp, trong lòng thoáng đau lên nhìn Đan Tâm. Anh không nghĩ chuyện này cuối cùng cũng đã đến sao anh lại không mong đợi nó xảy ra thế này…
Ánh mắt Đan Tâm đượm buồn, thê lương cất tiếng:
“Thời gian anh chờ đợi lâu quá rồi đúng không, xin lỗi vì đến giờ mới có thể kí đơn ly hôn cho anh. Bây giờ mọi chuyện đã ổn, em phải trả anh lại cho Mã Thức Phương rồi. Thiên Vũ à, cảm ơn anh hai năm qua đã chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta. Cảm ơn anh đã cho em biết tư vị hạnh phúc khi được anh quan tâm yêu thương dù điều đó chỉ là anh cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, không sao em rất vui rất mãn nguyện. Em đã xin phép mẹ rồi nên anh đừng lo, từ giờ cứ làm những gì anh thích đi. Vậy nhé, em để đơn ly hôn ở đây cho anh, bây giờ em cần đến Kim Long có chút việc phải làm có lẽ sáng mai mới trở về. Anh kí đơn rồi thì ngủ đi ngày mai còn đi làm.”
Nói rồi quay đi nước mắt cô đồng thời rơi xuống, Đồng Thiên Vũ nặng nề nhìn theo cô. Tim anh cũng đang đau lên từng hồi…Đan Tâm đã đáp ứng anh chấp nhận ly hôn nhưng tại sao anh lại thấy khó chịu như vậy….
Ở hai gian phòng chỉ cách nhau bởi cánh cửa có hai người đang chìm trong đau khổ……Ngoài kia màn đêm đen thoáng chốc đổ cơn mưa như khóc thay cho cuộc hôn nhân quá nhiều tuyệt vọng cùng thương tâm này…