Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 47

Rõ ràng hoàn cảnh gia đình không hiển hách giống như Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, nơi này vừa nhìn đã biết không phải là gia đình giàu có gì. Người con trai phát hiện ra thi thể vẫn luôn a a a không ngừng, quơ chân múa tay, xem ra là một người câm, hơn nữa còn là người nhà của bà lão thắt cổ.

Trước khi Cốc Lai đến, mọi người vội vàng khám nghiệm hiện trường và chụp ảnh.

Khoá phòng ngủ rất sơ sài, bị phá từ bên ngoài, trên xà nhà là một sợi dây thừng thô, thắt lại thành nút, về cơ bản thì ăn khớp với vết siết trên cổ bà lão. Nhóm đặc vụ đi dạo một vòng trong nhà, phát hiện nhà này tổng cộng có ba người, ngoại trừ bà lão đã chết, còn có một người đàn ông bại liệt nằm trên giường, theo độ tuổi thì là con trai của bà lão, bố của người bị câm. Di ảnh phác hoạ của một người phụ nữ được treo trên tường, khoảng ba bốn mươi tuổi, hẳn là bà vợ đã chết của người đàn ông bị liệt.

Là thôn trưởng Bố A Thác xuống núi báo cảnh sát, xem ra người câm này phát hiện bà cụ đã thắt cổ chết, bèn chạy đi tìm ông ta. Ông ta không biết chuyện này có liên quan gì đến cái chết của mẹ mình hay không, nhưng vẫn lựa chọn báo cảnh sát.

Cốc Lai rốt cuộc cũng tới, xem ra anh ta đi rất vội, thở hồng hộc. Nhưng vừa thấy người phát hiện ra thi thể là một người câm, nghe không thấy, nói không ra lời, anh ta cũng bó tay.

Đèn tìm kiếm dấu chân diện rộng bật lên, dấu chân trong phòng lộn xộn, nhìn trực quan thì có ít nhất ba người, từ cửa ra vào đến mép giường, từ cửa sổ đến tủ, còn có một số dấu chân bị đè dưới nhiều dấu chân khác. Nhân viên kiểm tra dấu vết Khang Chấn nhìn thấy hiện trường bị người ta phá hủy, đầu óc đau đớn muốn nổ tung. Cho dù biết dân làng không cố ý, ông ta vẫn hơi tức giận, nghiêm khắc dặn dò Bố A Thác, bảo ông ta chiêu cáo toàn tộc, sau này nếu bất hạnh gặp phải chuyện như vậy, sau khi xác nhận người thật sự đã chết, không ai được phép di chuyển thi thể, càng không thể đi lại lung tung ở hiện trường hay di chuyển bất kỳ đồ vật nào ở hiện trường.

Sầm Qua tới tới lui lui trong phòng ngủ, cúi đầu tính toán khoảng cách và kích thước của các dấu chân, lúc thì mở tủ quần áo ra, lúc thì nhặt sợi dây thừng người chết dùng để thắt cổ, dùng tay chà xát vết đứt trên dây thừng.

Đặc vụ nghĩ ra biện pháp trong sự bất đắc dĩ, đưa người câm đến bên cạnh ông bố bị liệt của cậu ta, rồi lại để Cốc Lai thử giao tiếp với hai người họ. Nghe người đàn ông nằm liệt giường nói, anh ta tên là Ngô Đôn, người chết chính là bà mẹ già của anh ta, tên Phổ La, con trai câm tên là Kỷ Ngoã. Gia đình bọn họ rất bất hạnh, không thể nào so sánh được với sự hiển hách của trưởng thôn và Đại Tế Tư. Mười mấy năm trước vợ không may qua đời, mấy năm trước anh ta cũng vì một lần tai nạn trong lúc làm việc mà bị liệt từ ngực trở xuống, chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường. Những chuyện lớn nhỏ trong nhà chỉ có thể giao cho mẹ già và con trai câm xử lý.

“Tôi không phát hiện mấy ngày nay bà ấy (Phổ La) có tâm sự gì không, bà ấy có tâm sự thì sẽ nói với tôi, sáng sớm tôi bị Kỷ Ngõa đánh thức, nói với tôi là bà nội nó không ổn rồi, làm tôi giật cả mình. Sức khoẻ bà ấy rất tốt, còn có thể đốn củi nữa, nhưng tôi nhìn bộ dạng khoa tay múa chân của Kỷ Ngõa, mẹ tôi không phải bị bệnh, giống như là đã thắt cổ…” Ngô Đôn nước mắt đầm đìa, lẩm bẩm nói “Quá đáng thương”, không biết đang nói mẹ anh ta hay là nói anh ta và Kỉ Ngõa.

Chiêm Trạch Kỳ đứng ở mép giường hỏi: “Bà ấy có quen biết với mẹ trưởng thôn Nhượng Tác Ma và vợ Đại Tế Tư Nham Cô Lý không, ngày thường có hay qua lại với nhau không?”

Ngô Đôn đáp xong, Cốc Lai phiên dịch nói: “Người trong thôn nói không thể nào có chuyện bọn họ hoàn toàn không quen biết hay không qua lại với nhau. Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý là thầy bói toán được người trong tộc tôn kính, bất luận đi đến đâu, mọi người đều biết, hơn nữa còn nhiệt tình chiêu đãi.”

Sầm Qua đang khám nghiệm hiện trường, nghe xong lời này thì quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Đôn một cái.

Chiêm Trạch Kỳ lại hỏi: “Người già khó tránh khỏi bị ốm đau gì đó, phải chăng bà ấy mắc bệnh gì đó mà không nói cho các anh?”

Ngô Đôn vẫn kiên trì, thân thể của mẹ anh ta vô cùng khỏe mạnh.

Sầm Qua đi đến mép giường, xốc chăn lên nhìn thoáng qua, tạm dừng một chút, như có điều suy tư mà gật gật đầu.

“Không phải anh hoài nghi anh ta giả bị liệt đấy chứ?” Đối với sự “quấy rầy” của Sầm Qua, trên mặt Chiêm Trạch Kỳ hiện lên sự không vui.