Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 45

Cứ ở mãi trong nhà nghỉ không phải là cách hay. Để thuận tiện cho việc cùng xử lý vụ án, buổi tối Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm dọn hết hành lý đến phòng tiếp khách của Trung tâm điều tra hình sự ở nội thành Tửu Lương, mấy người trong Tổ điều tra đặc biệt sống rải rác ở các phòng, gặp mặt bàn bạc công chuyện cũng thuận tiện.

“Tớ cảm thấy hình như Chiêm Trạch Kỳ và Sầm Qua không hợp nhau lắm.” Lúc dọn dẹp lại phòng, Quách Nhất Cầm nhiều chuyện nói: “Ý của Chiêm Trạch Kỳ là dựa theo bức ảnh anh ta đưa đi tìm nhân vật khả nghi trước, nhưng hiện tại ý của Sầm Qua là tìm kiếm hiện trường đầu tiên trước. Nhưng phiên dịch tiếng địa phương chỉ có một mình Cốc Lai, mấy đặc vụ kia thật sự cũng rất khó xử.”

Triệu Tô Dạng nhớ tới anh mắt Chiêm Trạch Kỳ nhìn Sầm Qua ngày hôm qua, không nhịn được cũng gật gật đầu, cố hết sức hạ giọng nói: “Đây là người cùng nghề xem thường nhau à? Tớ thấy Sầm Qua cũng không muốn đối nghịch với Chiêm Trạch Kỳ, là tự anh ta xem Sầm Qua như kẻ địch giả tưởng. Mèo đen mèo trắng, mèo nào bắt được chuột thì chính là mèo tốt, hà tất phải để ý tra cái gì trước?”

“Vậy cậu cảm thấy trong hai bọn họ, ai nói đúng?”

“Hiện tại còn chưa bắt được nghi phạm, ai mà biết được chứ.” Triệu Tô Dạng ngáp một cái, nấu một bình nước sôi định rửa chén trà: “Tớ rất hứng thú với tâm lý học tội phạm của Chiêm Trạch Kỳ, lúc trước đọc qua sách về lĩnh vực này, tớ cảm thấy kiến thức rất tuyệt. Lối suy nghĩ của Sầm Qua… Haiz, nói thật tớ cảm thấy rất rối, tớ không hề biết rốt cuộc anh ấy muốn tra cái gì. Có lẽ mỗi người đều có phong cách của riêng mình. Tớ đã từng tận mắt chứng kiến năng lực suy luận của Sầm Qua, thật sự rất cừ.”

“Vậy còn cậu?” Quách Nhất Cầm đυ.ng vào cô một cái: “Bản thân cậu không có suy nghĩ gì à?”

“Tớ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cuộc tranh đấu phe phái trước kia!” Triệu Tô Dạng chắc chắn nói.

“Tàn tích của một phái khác làm?”

“Đúng!” Triệu Tô Dạng trịnh trọng gật đầu.

“Thôi cậu tắm rửa đi ngủ đi.” Quách Nhất Cầm xua xua tay, đổ người về phía sau, nằm trên giường tạo thành hình chữ “đại”, mơ màng sắp ngủ.

Sau khi Triệu Tô Dạng nằm xuống thì nhanh chóng đi vào giấc ngủ, cũng không biết mấy giờ, di động bên gối rung lên, đánh thức cô dậy.

Cuộc gọi từ số lạ.

“Alo?”

“Dậy rồi à?”

Âm thanh của người đàn ông trong điện thoại trầm thấp dễ nghe, Triệu Tô Dạng còn chưa lấy lại tinh thần, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng là chương trình phát thanh nào đó vang lên lúc nửa đêm. Ở chiếc giường bên kia, Quách Nhất Cầm trở mình, rồi lại ngủ. Rèm cửa đã được kéo lại, không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ.

“Anh… Anh là ai vậy?” Giọng Triệu Tô Dạng khàn khàn vì mới ngủ dậy, còn có một chút gắt gỏng vì không muốn rời giường.

Bên kia rất kiên nhẫn nói: “Tôi, Sầm Qua.”

Cô không biết rằng sau khi chuyển đến đây, Sầm Qua còn cung cấp dịch vụ đồng hồ báo thức nữa đấy.

“Trễ lắm rồi à…” Triệu Tô Dạng dời điện thoại di động ra khỏi tai, híp mắt nhìn màn hình một chút, mới hơn 6 giờ. Tuy nói chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn*, nhưng có phải bọn họ thức dậy quá sớm rồi không?

*chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn: ý nói để thành công, bạn phải chuẩn bị sớm hơn và nỗ lực nhiều hơn.

“Lại có thêm một bà lão khoảng 80 tuổi tử vong.”

“Hả?!” Triệu Tô Dạng vừa nghe, hoàn toàn tỉnh táo.

Khi mọi người còn đang do dự dự nên dựa theo sự sắp xếp của ai để điều tra trước, lại có một người chết xuất hiện.

Vụ án chúng ta gặp phải lần này chính là gϊếŧ người liên hoàn đấy… Triệu Tô Dạng ngồi dậy, lười nhác không muốn làm gì cả, một mình sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nhớ tới việc lưu lại số điện thoại của Sầm Qua.

“Không phải chứ… Tại sao lại như vậy…” Quách Nhất Cầm lăn qua lộn qua lại ở trên giường, cuốn cái chăn như một con sâu xanh lớn, hoàn toàn không muốn dậy sớm, mãi không chịu tin tưởng lời Triệu Tô Dạng nói.

Triệu Tô Dạng biết rõ tử huyệt của cô ấy nhất, hung hăng vỗ chăn một cái, đôi tay chống nạnh cất cao giọng nói: “Được rồi! Mau dậy đi! Để lát nữa bọn họ chờ không nổi, tự mình tới đây gõ cửa, cậu không kịp trang điểm thì chỉ có thể để mặt mộc đi ra ngoài thôi!”

Vừa dứt lời, Quách Nhất Cầm đã xốc chăn lên đi về phía phòng vệ sinh.

Sáng sớm ở Tửu Lương có hơi lạnh, trong không khí hình như còn có hơi sương. Xe không nhiều lắm, những cây xanh trồng ở hai bên đường kết những quả nhỏ màu vàng, rất giống sơn trà. Một vài quầy hàng ăn sáng nằm rải rác ở lối ra của các tiểu khu hoặc bên cạnh hoa viên, chủ quán mở l*иg hấp lên, sương mù màu trắng đột nhiên bốc lên, rồi lại dần dần tan biến trong không khí.