Đồng hồ chưa kêu, Triệu Tô Dạng đã bị tiếng mưa lộp độp bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Tiếng mưa rơi rất to, xào xạc ở bên ngoài, còn có tiếng giọt nước rơi tí tách. Tuy là tạp âm, nhưng lại vô cùng dễ chịu. Vươn tay đẩy cửa sổ mở ra một khe nhỏ, hương thơm từ cỏ và đất trong lành mang theo mùi ẩm ướt phả vào.
Đợi Quách Nhất Cầm chải đầu rửa mặt cũng là lúc hai người làm thủ tục trả phòng bị trì hoãn, sau đó cùng nhau đi vào con đường nhỏ dẫn tới thôn Thần Khúc. Bởi vì có đeo thẻ thông hành nên bọn họ có thể thuận lợi đi vào, trong thôn có rất nhiều đặc vụ đi lại, chủ yếu đang tập chung ở gần tông miếu bị đốt, Sầm Qua cũng ở đó.
Triệu Tô Dạng dạo quanh di hài ở tông miếu một vòng, nhặt lên vài mảnh vỡ, trên tay liền bị nhuộm đen. Kết cấu của tông miếu bằng gỗ, rất dễ bị lửa bén là điều không thể chối cãi, một khi lửa đã cháy lên thì rất khó để dập lửa, cô ngồi xuống bên cạnh một mảnh vỡ, nghĩ đến vài chuyện nhất định cần làm sáng tỏ. Thứ nhất, để đốt nhà phần lớn cần chất dẫn cháy, chất dẫn cháy là gì, hung thủ đã đổ chất dẫn chất xuống từ lúc nào, thứ hai, người Nii-san vốn dĩ trốn ở bên trong tông miếu thì tạm thời không nói, hung thủ làm cách nào khiêng hai thi thể người già đến tông miếu mà không bị phát hiện, thứ ba, tông miếu là hiện trường bỏ xác, vậy thì hiện trường gϊếŧ người đầu tiên là ở đâu.
Đúng lúc đội đặc án mở một cuộc họp nhỏ, Sầm Qua để bọn họ cùng nhau đến một căn nhà trống trong thôn.
Thôn Thần Khúc và các thôn khác có nhiều chỗ giống nhau, nhưng cũng có nhiều chỗ không giống. Trên đường đi, khắp nơi đều thấy rắn- vật tổ của tộc Hịch. Ngoài rắn ra, bọn họ nhà nhà đều thờ cúng thần bói lớn nhỏ khác nhau. Diện mạo của thần bói về cơ bản là giống với người bình thường, nhưng lại có chút không giống, trán mọc đầy con mắt, đếm không xuể có bao nhiêu, sáu cánh tay chia ra cầm mấy thứ đồ, trong đó có một đôi tay ở phía trước ôm một cặp song sinh, bốn tay còn lại cầm mai rùa, tiền đồng, tăm tre và quyền trượng, điều kỳ quái nhất là đầu của thần bói cực kỳ to, dường như che hết toàn bộ thân trên, bàn tọa rộng lớn, giống như quả bí ngô bự, dưới chân dẫm lên một đống trắng, có thể là một thứ giống như mây.
Quách Nhất Cầm nhớ đến lời nhắc ở cổng làng: “Không được chụp ảnh tượng thần” không nhịn được quay đầu lại nói nhỏ với Triệu Tô Dạng: “Vốn dĩ thần bói là một phụ nữ… tớ đoán, người tạo ra tượng thần này nhất định là nam, nếu không tại sao đến cả sở thích cũng giống hệt? Nhìn khuôn mặt trẻ con kia, ngực bự mông to, tại sao không trực tiếp thờ *Aoi Sora?”
*Aoi Sora: Diễn viên AV của Nhật Bản.
Triệu Tô Dạng cười ha ha, nhưng quan điểm lại khác cô ấy: “Nhiều mắt với tay như vậy, hành động sau khi hung thủ gϊếŧ người cũng tập chung vào mắt, tay. Nếu như anh ta đã có thù hận với tộc người Hịch, thì có phải là cũng có tâm lý thù hận với thần mà người ta thờ cúng không?”
“Nếu như tớ có thù hận với người trong tộc, thì trong bữa tiệc tụ tập hoặc lúc đón năm mới sẽ đổ phân vào nước giếng, độc một người chết một người, đầu xuôi đuôi lọt.” Quách Nhất Cầm thờ ơ như không nói, dường như không thể chấp nhận được cách gϊếŧ gà để cảnh cáo khỉ này của hung thủ.
“Đúng thế, tớ cũng cảm thấy kỳ lạ, gϊếŧ hai bà già rồi để trong tông miếu đốt, có tác dụng răn đe gì không? Hơn tám mươi tuổi, nói không chừng vài năm tới là chết rồi, còn cần tới anh ta ra tay sao. Người kia cao to như vậy anh ta cũng đập chết được, có thể thấy anh ta cũng là một mãnh tướng, có sức mạnh như vậy, làm gì mà không trực tiếp xử lý trưởng thôn và Đại Tư Tế luôn đi?” Triệu Tô Dạng thuận miệng nói.
Sầm Qua đang lơ đễnh vẫn luôn đi ở phía trước nghe hai người bọn họ líu ríu, dường như nhận được nhắc nhở nào đó, ánh mắt bỗng trùng xuống.
Đã đến căn nhà trống, bên trong chỉ có một chiếc bàn gỗ hình vuông, vài thùng nước lọc do đặc vụ chuyển vào. Mọi người chia nhau ra ngồi, lần lượt giới thiệu về bản thân.