Thấy Sầm Qua mặc bộ đồng phục màu đen, dường như có vẻ khá trang trọng, Triệu Tô Dạng tiến lên vài bước, nghi ngờ hỏi: "Anh…chuyển đến đây rồi sao?"
"Coi như là như vậy đi." Sầm Qua trả lời đơn giản: "Tạm thời. Hôm nay vừa mới đến."
Vì muốn thi đỗ, Triệu Tô Dạng người đã nghiên cứu các bộ phận nội bộ của cục điều tra tự ngẫm nghĩ, Sầm Qua là một người thuộc tổ trọng án trong trung tâm điều tra hình sự Lăng Châu, về nguyên tắc thì không thể đột ngột chuyển đến Thông Châu để can thiệp vào chuyện ở đây, khả năng duy nhất chính là anh đã trở thành thành viên của đội chuyên án rồi, hơn nữa đội chuyên án này còn là do cấp cao hơn tổ chức, có thể là Tổng cục điều tra hình sự nhà nước rồi.
Có thể yêu cầu cục quản lý nhà nước điều chuyển một thành viên của đội trọng án từ các bang khác nhau, chắc hẳn là đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra ở thôn Thần Khúc rồi, không chỉ là đơn giản là một vụ hỏa hoạn.
"Có lẽ tôi nên nói là, xin chào, đồng nghiệp tương lai?" Sầm Qua đút tay vào túi quần với nụ cười trong ánh mắt.
"Tôi còn cần phải nỗ lực hơn nữa." Triệu Tô Dạng người xếp hạng cuối cùng khiêm tốn nói.
"Ngôn ngữ thứ hai của cô là tiếng Nii-san sao?" Sầm Qua đã xem qua là sẽ không quên.
"Ừm." Trong lòng Triệu Tô Dạng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ có một nhóm dân tộc nào đó ở trong thành cổ Long Uy này vẫn nói tiếng Nii-san sao?
Sau một vài câu nói, một đặc vụ từ xa chạy đến đón họ đi vào trong thôn, Sâm Qua gật đầu chào tạm biệt, nhưng dường như anh đã quay lại nhìn cô thêm một lần nữa, như có suy tư gì đó. Đoàn người bọn họ vừa đi vừa nói cái gì đó, Triệu Tô Dạng nghe thấy hai từ "thi thể", suy nghĩ, quả nhiên là bị cô đoán đúng rồi.
Tin tức về việc đóng cửa thôn Thần Khúc dần dần lan rộng, lý do đóng cửa dần dần được người ta truyền ra ngoài. Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm nghe mọi người bàn luận hăng say ở trong nhà hàng, hóa ra, vụ hỏa hoạn ở tôn miếu thị tộc đã khiến ba người thiệt mạng và nhiều người khác bị thương, nguyên nhân vụ cháy và do con người gây ra. Cũng có người nói rằng ba người chết kia không phải là bị thiêu chết mà là do báo thú.
Lúc này, ông chủ dọn một chiếc ghế đẩu đến ngồi cùng bọn họ và kể cho họ nghe những điều xưa cũ về người Hịch.
Trương truyền rằng trước kia tộc người Hịch vẫn luôn phân chia các phe phái, phân biệt tuân theo các thủ lĩnh khác nhau. Một phe chuyên về phù thủy, tôn sùng "Pháp sư"; một phe khác ủng hộ bói toán và tôn sùng "các thầy bói toán"; tông miếu được dành riêng cho các "thầy bói toán". Trong gần một trăm năm, hai phe phái vì tranh giành đất đai mà đã xảy ra một loạt các cuộc giao tranh, mỗi ngày đều có thương vong. Thủ đoạn của các phù thủy rất thâm độc, họ sử dụng độc dược, dù là loại độc của thực vật hay động vật cũng đều giỏi, nam nữ già trẻ gái trai dường như sinh ra đã biết rồi. Sở dĩ bọn họ sử dụng cổ độc là bởi vì thân thể không đủ cường tráng, đấu tranh lâu dài cũng sẽ không có lợi ích gì. Cuộc chiến giữa hai phe phái đã khiến số lượng người Hịch ngày càng giảm sút, tộc nhân cũng dần dần suy tàn, sau một cuộc giao tranh quy mô lớn, phe phù thủy gần như đã bị xóa sổ, số người còn lại bỏ chạy khỏi gia tộc, cũng không biết là đi đâu, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Ông chủ nheo mắt đầy bí ẩn nói: "Nói không chừng, là do phe phái đó quay lại báo thù rồi, dù sao những chuyện ngáng chân chơi xấu cũng là chuyên môn của họ."
"Tại sao tôi lại nghe giống như phái Hoa Sơn vậy nhỉ?" Triệu Tô Dạng trầm giọng phàn nàn với Nhất Cầm: "Kiếm Tông và Khí Tông chiến đấu, kết quả là Kiếm Tông thua rồi, không biết đã đi đâu, không biết sau bao nhiêu năm, một ít tàn dư lại xuất hiện để quấy rối võ lâm, kết quả là bị nhóm Lệnh Hồ Xung đánh đến răng rơi đầy đất."
"Nói không chừng trong thôn ẩn dấu kho báu gì mà người dân không biết không, như vậy mới dẫn đến cuộc đấu tranh giữa hai phe phái." Nhất Cầm cũng phàn nàn, lơ đãng nhìn lên như thể nhìn thấy ai đó, cô ấy đưa mắt ra hiệu bảo cô hướng mắt sang bên kia xem.
Triệu Tô Dạng nhìn sang chỉ thấy một số đặc vụ đang bước vào, vì quá cao nên Sầm Qua đặc biệt dễ thấy, anh mặc một bộ đồng phục màu đen như những người khác nhưng lại trông vô cùng đẹp trai khác biệt. Dường như anh không để ý rằng cô cũng đang ăn ở đây, anh ngồi xuống bàn quay lưng về phía hai người họ.
"Anh ta có phải là một trong những đặc vụ điều tra vụ án bạn cùng phòng của cậu lúc đó không? Điều tra vụ án rất sắc bén đó hả?" Nhất Cầm hất cằm lên, rất có hứng thú hỏi: "Anh ta là cái người mà cậu gọi là "Lệnh Hồ Xung" đó sao?"
Trong đầu Triệu Tô Dạng nghĩ đến một anh hùng võ lâm khác là Độc Cô Cầu Bại, kết quả là não nhất thời quả quyết, lời nói ra đến miệng thì lại trở thành: "Là Đông Phương Bất Bại."
"Phù…." Nhất Cầm cười phun cả nước, nhìn vào bóng lưng của Sầm Qua với một chút nghi ngờ và cười xấu xa, cô lắc đầu tiếc nuối.