"Tiểu Mạn thực sự không phải là do Triệu Tô Dạng gϊếŧ sao?"
"Không phải là cô ấy, cô ấy đã được thả ra rồi, cũng đã đổi sang một ký túc xá khác rồi, ở trên tầng sáu. Bây giờ cô ấy ở một mình."
"Đúng vậy, lần trước tôi nhìn thấy hai đặc vụ giúp cô ấy chuyển hành lý, trong đó có một người rất đẹp trai nữa. Có phải là cô ấy đã cho các đặc vụ cái gì tốt rồi không, luật ngầm gì đó…"
"Ai da, đừng nói nữa, thật là ghê tởm…"
"Đã nói đủ chưa hả? Ai còn ăn nói lung tung nữa bà đây sẽ hạ độc chết người đó!" Trên đường đi đến nhà ăn, Triệu Tô Dạng không thể nhịn được nữa liền quay người lại, trừng mắt nhìn nhóm bà tám ở phía sau, hung dữ nói: "Hướng Mạn là vết xe đổ của người trước, các cô ai muốn là người tiếp theo?"
Một vài cô gái sợ tái mặt, vốn dĩ bọn họ đều tỏ ra bất bình vì Hướng Mạn, nhưng sau khi nghe thấy những lời cay nghiệt của Triệu Tô Dạng tất cả mọi người đều sợ tới mức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Triệu Tô Dạng cảm thấy khó chịu, cô thầm nghĩ, thanh danh của mình đã bị Hướng Mạn bôi nhọ đủ rồi, sau này có đánh chết mình cũng không ở lại thành phố Gia Hoa này làm việc nữa. Không thể động đến mình vẫn trốn không nổi sao?
Cô dùng hộp cơm đóng gói lại đồ ăn rồi mang về ký túc xá, cô xem xét cuộc thi tuyển dụng độc lập của Cục điều tra nhà nước một chút thì phát hiện ra rằng chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa. Cuộc thi tuyển dụng độc lập một năm hai lần, mỗi tỉnh thành đều có chức vị, chia thành mùa xuân và mùa thu, nếu như sau hai tháng vẫn không thi đậu thì phải đợi đến tháng mười năm nay. Nhân viên của cục điều tra nhà nước đều được tuyển dụng từ các cục điều tra tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương và không tuyển dụng bên ngoài.
Tất nhiên có thể đến cục điều tra nhà nước đều là những người tinh anh rồi.
Khi cô đang xem đến nhập thần, bạn thân Quách Nhất Cầm đã gọi điện thoại đến.
"Dạng Nhi~" Nghe giọng nói của Quách Nhất Câm có vẻ rất hào hứng: "Tớ tìm được công việc rồi! Ở bệnh viện Hải Hiệp ở Thiên Chương của chúng ta! Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, tớ sẽ đi làm luôn!"
Bệnh viện Hải Hiệp là một bệnh viện tư nhân có quy mô lớn, đãi ngộ tốt, ngưỡng cửa rất cao, không nhận người không có bằng nghiên cứu sinh hoặc học trường đại học y tế trọng điểm quốc gia. Từ nhỏ Quách Nhất Cầm đã là học bá, liên tục nhảy lớp, theo học chuyên ngành y học lâm sàng tại trường đại học y học thủ đô, học cả cử nhân và thạc sĩ, khối lượng học tập của cô ấy cao gấp đôi so với một trường đại học y khoa bình thường, nghe nói là khi thi tuyển dụng cũng đã vượt qua năm ải, tự thân tự lực thêm trong nhà liều mạng tìm quan hệ, rốt cuộc sự việc đã định, nằm nghiêm chỉnh trong bệnh viện nóng bỏng tay ở thành phố Thiên Chương rồi.
"Cậu muốn tham gia cuộc thi của cục điều tra sao?" Nhất Cầm vô cùng kinh ngạc: "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chọn thi thi thạc sĩ hoặc trở về các doanh nghiệp nước ngoài ở chỗ chúng ta. Hơn nữa, đó đều là chỗ của đàn ông, cha mẹ cậu…. À không, cha cậu có thể đồng ý sao?"
"Nếu như tớ không tự chọn sự nghiệp, khi trở về sẽ phải chịu sự sắp xếp của cha tớ. Tớ muốn thi đậu, dù như thế nào cũng là nhân viên công tác nhà nước, ông ấy không thể ép tớ từ chức." Triệu Tô Dạng cúi đầu nói. Vốn dĩ cô tên là Triệu Dạng, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn, khi cô được năm sáu tuổi đã bị phán cho người cha có quyền lực của cô nuôi dưỡng nên cô đã cứng đầu yêu cầu cha đặt họ của mẹ vào trong tên của mình. Cha cô đã can thiệp vào mọi việc học hành và cuộc sống của cô, ông ấy đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi, cô chỉ việc đi theo con đường của ông ấy, không cần có chính kiến và suy nghĩ của riêng mình.
Thật ra không chỉ có một mình cô mà còn có em gái cùng cha khác mẹ của cô cũng như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng sống cũng rất mệt mỏi, tinh thần phản nghịch rất mạnh, càng ngày càng giống như đứa trẻ bất lực.
Không có ai thích sống chung với mẹ kế, tính cách của Triệu Tô Dạng lại không phải là người sẽ chịu áp bức, người mẹ kế trẻ tuổi thực sự không dám làm gì cô. Sau khi mẹ cô ly hôn vẫn không tái giá, chỉ sống ở trong một căn nhà nhỏ ở một góc thành phố Thiên Chương, khi còn đi học, mỗi năm khi đến kỳ nghỉ hè cô đều đến nhà mẹ cô ở, tạm thời có thể thoát khỏi sự khống chế của cha cô. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, đôi cánh cứng rồi, cô trực tiếp chuyển thẳng đến nhà mẹ đẻ.
"Cũng đúng, tớ đoán là cha cậu đã liên hệ cho cậu một số doanh nghiệp nước ngoài rồi, mặc dù tiếng Anh có rất nhiều người cạnh tranh việc làm, nhưng không phải là cậu còn học thêm ngôn ngữ thứ hai - Nii-san sao? Bây giờ có rất nhiều doanh nghiệp liên doanh hoặc nhà đầu tư Nii-san." Nhất Cầm im lặng vài giây, đổi giọng điệu thoải mái hơn nói: "Không nói về cái này nữa, chúng ta khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tháp ngà, lên một kế hoạch đi du lịch sau tốt nghiệp thì như thế nào? Đi xa một chút, không nhìn thấy những tòa nhà cao ốc đó nữa, đi thăm thú một số địa điểm phong cảnh tự nhiên và những sinh thái nguyên thủy thì như thế nào?"
Chú ý: Nissan là một quốc gia hư cấu, vui lòng không tìm kiếm đối chiếu.
Một ý kiến hay, Triệu Tô Dạng người đã bị xáo trộn bởi chuyện của Hướng Mạn đúng lúc cần một lần "tâm tư xuất ngoại" như vậy.
"Được đấy, chúng ta hãy tự quy hoạch lộ trình riêng đi, không cần đi cùng với những nhóm du lịch đó, nếu không sẽ bị đưa đến một số điểm mua sắm gì đó, nếu như không mua đồ còn bị xem thường nữa, bỏ tiền mua tội ấy." Triệu Tô Dạng đồng ý nói, hai năm trước cha cô đã đăng ký cho cô một chuyến du lịch nhóm đi đến quần đảo Tằng Nhai, khung cảnh nhiệt đới quả nhiên khiến cho con người ta vui vẻ thoải mái, một ngày đi đến một địa điểm mua sắm thật sự là không thể chịu nổi, chưa nói đến chuyện những con đồi mồi, trân châu và thạch anh đó là thật hay giả, chỉ nói đến những lời hùng hồn của người bán hàng đã khiến cô không thể chịu nổi nữa rồi, cô không tin, đeo trang sức có thể chữa được mọi bệnh tật, nếu vậy bệnh viện được mở ra để làm gì?
"Tớ cũng nghĩ như vậy." Hai người họ rất ăn ý, Nhất Cầm sôi trào nhiệt huyết: "Tớ biết là cậu chắc chắn sẽ đồng ý mà. Tớ đã chọn một vài nơi rồi, một là thảo nguyên Ba Ba Nhĩ Khoa ở Từ Châu, có thể cưỡi ngựa bắn cung, trở thành "nữ hán tử cưỡi ngựa", còn có cổ thành Long Uy ở Đồng Châu, nơi tập trung rất nhiều bộ lạc nguyên thủy và làng cổ, có thể xem các hoạt động hiến tế của các bộ tộc khác nhau, các thủ lĩnh nước ngoài đều đến để xem các buổi biểu diễn hiến tế...à... Rồi còn có cao nguyên A Tư Bố của Thiên Châu, nơi này thì không cần giới thiệu nữa, địa điểm hành hương tâm linh của bao nhiêu người, một nơi nhất định phải đến một lần trong đời. Mấy nơi này đều cách xa Lĩnh Châu, thấy thế nào, cậu chọn đi đâu?"
Triệu Tô Dạng nghe thấy những lời này rất vui vẻ thoải mái, dường như bây giờ đã bay tới thảo nguyên rộng lớn, thấy các bộ lạc nguyên thủy và các chùa miếu hành hương, nhất thời khó có thể quyết định được: "Hay là… chúng ta đi hết đi?"