Đồ ăn bắt đầu được mang lên, La Tử không nghĩ đến cô gái nhỏ này còn gọi bia, rõ ràng có ý định vừa uống bia vừa nói chuyện. Nói mấy câu, Sầm Qua hiểu ý của Triệu Tô Dạng, cô muốn làm đặc vụ, hỏi thăm tin tức.
“Chúng tôi quả thật rất vất vả.” Bởi vì công tác mà bị mẹ vợ làm khó dễ nên La Tử thở dài một tiếng: “Thu nhập cao là đúng, nhưng căn bản không có thời gian, vụ án chết người cần không biết bao nhiêu ngày đêm! Nữ trinh thám không phải không có, phần lớn ở chỗ phá án, chỗ kỹ thuật, càng có rất nhiều nhân viên khác. Không phải khinh thường phụ nữ các cô, tôi sợ cô bận quá, tương lai không tìm được đối tượng, ha ha!”
Triệu Tô Dạng đang kẹp rau xanh, nghe lời La Tử nói xong liền có chút cô đơn. Cô đơn vẫn là cô đơn, vẫn đóng vai chủ nhà tiếp khách, chủ động rót đầy ly bia cho hai người đàn ông, tay cầm chai bia đen thật sự có vài phần quyến rũ. Sầm Qua nhìn ra được, tửu lượng của cô không tốt, chỉ có thể khách sáo uống ba bốn ly. So sánh với bia, cô càng yêu thích những món đồ ăn thiên về chua ngọt, sườn lợn chua ngọt, thịt lợn nhồi, khoai môn, cà chua xào trứng, hơn nữa vì để phục vụ cho khẩu vị hai người đàn ông, còn gọi một con cá nướng cay ba cân, chỉ ăn hai miếng, môi đã cay đến đỏ bừng.
Khuôn mặt ửng đỏ phản chiếu trong ánh mắt Sầm Qua, cùng mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn trên bàn biến thành khung cảnh rực rỡ nhất vào đầu mùa xuân.
Triệu Tô Dạng uống một cốc nước, lấy tay lau khóe miệng: “Rốt cuộc phải thi như thế nào?”
“Cục điều tra Nhà nước tự mình ra đề, giống như thi đại học. Nói chung đối với những sinh viên tốt nghiệp các trường đại học điều tra hình sự khác nhau, cũng có chuyên ngành điều tra phi hình sự, máy tính, sinh học,. . . Ngoại ngữ của các cô loại, thiếu! Nếu thông qua ba cấp độ, cô mới có thể trở thành đặc vụ.” La Tử chuyển đề tài, bẻ ngón tay tính cho cô nghe: “Cửa thứ nhất là thi viết, kiểm tra logic, khả năng thường thức, luật hình sự cùng luật an ninh công cộng, nếu là chuyên nghiệp, còn thêm một môn kiểm tra chuyên nghiệp nữa; cửa thứ hai kiểm tra thể lực, đạt tiêu chuẩn là được. Cửa thứ ba là kiểm tra tâm lý. . .”
“Còn có kiểm tra tâm lý?” Triệu Tô Dạng có hứng thú hỏi: “Nếu tâm lý có chút vấn đề, chẳng phải bị phát hiện sao?”
“Không nên dựa vào tư duy của cô để điền, nếu là người bình thường thì suy nghĩ một chút nên lựa chọn cái nào là được.” Bên môi Sầm Qua khi cười sẽ tạo thành một nếp nhăn trên mặt.
Triệu Tô Dạng gật đầu, ăn một miếng thịt sau đó cảm thấy không đúng? Tư duy của cô chẳng lẽ không bình thường?
Vì để kín đáo chứng minh cô tư duy bình thường, Triệu Tô Dạng từ trong túi tìm cuốn sổ ghi chú cùng bút, viết ra 5 điểm bản thân nghĩ đến về thông tin “kẻ bắt cóc mèo mẹ”, đẩy đến trước mặt Sầm Qua, nhìn anh với ánh mắt mời chứng thực và cho ý kiến.
Sầm Qua liếc mắt một cái, hứng thú nhìn lại cô.
“Không tệ.” Anh đánh giá.
“Chỉ là không bắt được người.”
La Tử thẳng thắn chia sẻ nói: “Đúng vậy, không có quy định pháp luật nào bảo vệ động vật. Nếu bắt được ai đó thì chỉ có thể nhờ chuyên gia giáo dục tâm lý sau đó thả họ ra. Ở trong mắt một vài người, chó mèo cùng lợn dê bò gì đó đều giống nhau, cô nói bọn họ hành hạ chó mèo đến chết có gì sai, bọn họ lại hỏi cô, cô ăn xương sườn lợn đúng không?”
Triệu Tô Dạng đang định lấy đũa gắp miếng sườn heo chua ngọt vào miệng của mình.
Sầm Qua buông bút, đẩy giấy ghi chú lại trước mặt cô.
Triệu Tô Dạng cúi đầu liền nhìn thấy, trên giấy viết bốn ký tự in nghiêng cứng cáp có lực “Tiện ích, internet”. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện La Tử cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn Sầm Qua.
“Hành hạ mèo khác với chuyện ăn sườn lợn chua ngọt, vế sau là việc con người theo đuổi mỹ thực, vế trước thể hiện tâm lý vặn vẹo.” Sầm Qua nói lời đầy ẩn ý. La Tử trợn tròn mắt, tức giận gắp miếng sườn lợn vào miệng nhai.
Thấy Triệu Tô Dạng đang bình tĩnh gắp miếng sườn lợn chua ngọt, Sầm Qua tiếp tục nói: “Tất cả những hành vi tàn ác đối với động vật đều phản ánh tâm lý yếu đuối, động vật có bao nhiêu sự đáng thương, giống như sự khốn khổ trong nội tâm ‘người đó’. Trong trường hợp ngược đãi mèo, kẻ bạo hành sẽ thấy thỏa mãn từ việc ngược đãi đó, mà loại thỏa mãn đó cũng là một loại. . .” Anh bỗng nhiên không nói nữa, nhìn thoáng qua Triệu Tô Dạng, giống như cân nhắc từ ngữ: “. . .Kɧoáı ©ảʍ.”
Triệu Tô Dạng nghiêm túc gật đầu.
“Theo số lần ngược đãi mèo càng nhiều, kɧoáı ©ảʍ riêng của bản thân không đủ để ‘người đó’ thỏa mãn, vốn dĩ mấy ‘người ’ có tâm lý yếu đuối đó bắt đầu theo đuổi sùng bái hành vi ngược đãi của nhiều người khác.” Sầm Qua duỗi tay chỉ hàng ghi chú cuối cùng với ký tự “Năm, gần đây hành vi ngược đãi mèo đã được đăng trên trang web ngược đãi động vật.”
Vì vậy, suy đoán của tôi là đúng --- trong lòng Triệu Tô Dạng cảm thấy hạnh phúc, phản ứng lại vẻ mặt đó là đuôi lông mày hướng lên.
Sầm Qua đem biểu hiện đắc ý của cô thu hết vào đáy mắt: “Loại trang web này, cũng không đồng nghĩa tất cả hội viên là người yêu thích gϊếŧ ngược đãi động vật, bên trong bọn họ có người đơn thuần chỉ để xem dáng vẻ chết thảm của động vật, càng thích xem các loại công cụ tác dụng lên động vật, hầu hết các hình ảnh đều là giày cao gót màu đen, đỏ và tất chân. Giống như một số trang web xấu, những loại bài đăng gây tò mò này chủ yếu dành cho những hội viên trả phí, trang web cũng phát thiệp giả để kiếm tiền, sự hài lòng cũng có thể nhận được một khoản tiền, đồng thời ‘tiện ích’ này đã trở thành chất xúc tác cho hành vi ngược đãi mèo của ‘người đó’. Nói đến điều này, Sầm Qua viết dấu “x” trên dòng “Ba, sống một mình hoặc có chìa khóa phòng riêng duy nhất, cách âm tốt”.
Vừa mới có điểm đắc ý Triệu Tô Dạng liền kinh ngạc nói: “Vì sao lại như vậy?”
“Không phải hành vi ngược đãi động vật đều ở trong phòng bí mật, mặc quần áo khác nhau, bối cảnh có núi, sông, gác mái, lớp học, bệnh viện,. . . hoàn toàn càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan hơn. Chỉ cần bắt được mèo, đưa đến chỗ nào đều dựa vào sở thích cá nhân, tụ tập một nhóm người có cùng sở thích lại rồi mở tiệc cũng không có gì lạ.”
Trong lòng La Tử cứng đờ, liếc mắt nhìn Sầm Qua, thầm đổ mồ hôi lạnh, thằng nhóc này còn biết rất nhiều chuyện khác, chẳng lẽ bản thân cũng có sở thích độc đáo không muốn người khác biết?