"Trước đây chúng ta có chú ý tới Triệu Tô Dạng là người thuộc diện tình nghi, lấy ấn tượng ban đầu làm chủ, mà không lưu ý tới rất nhiều thứ, tôi vừa điều tra các nhật ký trong điện thoại của Hướng Mạn một chút, gần như không có cuộc gọi nào vượt quá mười phút, có thì cũng chỉ là những cuộc trò chuyện với ba mẹ cô ta, còn lại đều là bạn học, bạn cùng quê vân vân. Nhưng có điểm rất kỳ lạ, có một dãy số..." Tiểu Vương lấy từ túi áo trên ngực ra một quyển ghi chép cuộc gọi điện thoại, trong đó có rất nhiều đường gạch chân xanh hồng, có thể thấy anh ta đã dành tâm huyết trong việc lấy nhật ký cuộc gọi tới mức nào.
"Tôi đã dùng bút đỏ gạch dưới rồi đây.”
Bản ghi chép cuộc trò chuyện rất dài, mọi người giở được một đoạn, phát hiện ra trong vòng mà Tiểu Vương đã khoanh xuất hiện một dãy số chưa từng nối máy, nhưng cứ hai ba ngày sẽ xuất hiện một hai lần, thỉnh thoảng là đối phương gọi lại, có khi là Hướng Mạn gọi đi, nhưng hai bên đều không hề nhấc máy.
Tất cả những hiện tượng kỳ lạ đó đều có thể vạch ra được chân tướng sự việc.
"Đây là số của ai?" A Đông hỏi: "Trong danh bạ của Hướng Mạn có không?"
Tiểu Vương rất đắc ý nói: "Không tồn tại trong danh bạ của Hướng Mạn. Mọi người chắc chắn không tưởng tượng được đâu, là số của phó giáo sư ở khoa Tiếng Anh của bọn họ, tên là Phạm Côn Nghị, dạy tiếng anh, chương trình dạy tiếng anh năm hai năm ba ông ta đều tham gia, ông ta và Hướng Mạn đều là người huyện Tiên, nói cách khác họ là đồng hương, hơn nữa nửa năm trước ông ta đã từng xuất ngoại, tới Australia, thuốc vitamin với dầu cừu, không phải đều xuất xứ từ Australia sao?”
La tử thư thái hỏi: "Đã kết hôn chưa?"
"Đương nhiên, là người đàn ông trên ba mươi tuổi."
"Phó giáo sư tiếng anh không có đủ năng lực với vật dụng để chế tác ra loại độc như vậy." Sầm Qua nói toạc ra bằng một lời, dường như đã tiêm cho Tiểu Vương đang niềm nở như hoa một liều thuốc điềm tĩnh.
La tử tiếp tục câu chuyện: "Tôi vừa xem qua báo cáo xét nghiệm tử thi của Hướng Mạn, yêu cầu nhóm pháp y làm việc thêm một ca nữa, để kiểm tra những chất bên trong dạ dày Hướng Mạn, mặc dù tiêu hóa bình thường, nhưng vẫn có thể phân tích được một vài điều, quả na, hạt chanh leo, trai trai, ốc... Tôi không nghĩ rằng căn tin trường hay chợ học sinh lại có những thứ như vậy, vừa rồi tôi cũng đã xem bản ghi chép cuộc trò chuyện điện thoại, ngày cô ta chết, đã gọi cho Phạm Côn Nghị.
Sầm Qua vuốt phẳng bản ghi chép của Tiểu Đinh, mặt trước đánh dấu x từng ý kiến tiếp nhận của mỗi người: "Tôi đi hỏi những nam sinh một lần nữa để ghi chép lại, bọn họ thừa nhận hầu như chưa từng tiếp xúc với Triệu Tô Dạng, tất cả những chuyện về cô ấy đều nghe qua miệng Hướng Mạn, trong đó có mấy người đều có quan hệ tốt với Hướng Mạn, họ nói cho tôi biết hai chuyện. Thứ nhất, Hướng Mạn đoán đề thi rất đúng, cuối kỳ trước nhờ đề và những ghi chép của cô ta, bọn họ đều nhận được điểm số tốt hơn, đặc biệt là môn ngoại ngữ. Thứ hai, Hướng Mạn không thường xuyên tham gia các lớp tự học vào buổi tối, điểm này theo như những lời Triệu Tô Dạng từng nói: "Dường như ngày nào Hướng Mạn cũng cùng bạn học tham gia lớp tự học buổi tối" thì rất mâu thuẫn. Giả dụ như Triệu Tô Dạng nói đúng, mặt khác các bạn học nói cũng đúng thì người nói dối chắc chắn là Hướng Mạn."
"Chân tướng đã được vạch trần, giảng viên nɠɵạı ŧìиɧ với sinh viên." A Đông búng tay một cái: "Tra nhật ký đặt phòng của Phạm Côn Nghị."
Tiểu Vương lắc đầu: "Tôi đã tra rồi, nhưng không thu lại được gì cả."
"Động cơ của Phạm Côn Nghị vẫn chưa đủ." Sầm Qua lấy ngón trỏ rà soát trên bản ghi chép cuộc trò chuyện: "Gần hai tháng nay họ gọi cho nhau với tần số như trước chứng tỏ quan hệ của họ vẫn ổn định, nếu như một bên xuất hiện tâm lý dao động, thì ít nhất cũng phải được phản ánh qua bản ghi chép này, bỗng nhiên gọi điện tới tấp hoặc bỗng nhiên im lìm. Phạm Côn Nghị gϊếŧ Hướng Mạn có thể thỏa mãn tâm lý con người sao? Tại sao lại phải gϊếŧ cô ta?"
Thỏa mãn tâm lý con người, cái này hình như anh đã nghe người nào đó nói qua.
Mọi người hơi đăm chiêu đều gật đầu, vụ án này cũng không hề phức tạp, miễn là tìm ra lợi ích chân chính liên quan tới người nào, là có thể suy luận được thân phận của kẻ gϊếŧ người.
Sầm Qua dừng lại một chút, khóe môi cong lên với dáng vẻ đã nhìn thấu sự thật: "Nếu muốn mối quan hệ nɠɵạı ŧìиɧ giữa hai bọn họ ổn định, kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân đã chết, thì người hưởng lợi lớn nhất là ai? Người nào có thể nhận được sự an ủi từ điều này?"
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.