Triệu Tô Dạng nói tiếp, giọng điệu có chút chua ngoa: “Các anh có biết cô ấy nhếch nhác đến cỡ nào không? Chỉ sợ chỉ có mình tôi biết dáng vẻ ấy khi ở riêng. Tất cả những con gián trong ký túc xá đều đến từ chỗ cô ấy, cho nên khi tôi tổng vệ sinh liền phải dọn dẹp chỗ luôn chỗ của cô ấy. Nhưng tôi biết, chưa đến một tuần sau sẽ lại trở thành chuồng lợn tiếp. Dấu vân tay mà anh nói, tôi tin rằng vẫn còn ở trên mấy hộp mì gói đã hết hạn nửa năm, thùng rác, trên laptop và cả cửa tủ quần áo của cô ấy.”
Tiểu Đinh lật cuốn vở ở trước mặt, trên đó ghi lại một số tin tức do bạn học cung cấp, tất cả mọi người đều nói rằng Triệu Tô Dạng và Hướng Mạn có khúc mắc, gần như đã đến mức như nước với lửa. Mặc dù hai người ở cùng với nhau, nhưng dường như không nói chuyện với nhau, Hướng Mạn mời mọi người ăn bánh vào ngày sinh nhật của mình, cũng không chia cho Tô Dạng.
Trương Thiến ở ký túc xá đối diện các cô nói Tô Dạng tự xem mình thanh cao, tính tình cay nghiệt, vẫn thích duy trì mối quan hệ mập mờ với một số nam cư dân mạng từ nơi khác. Trong lớp ít người muốn nói chuyện với Tô Dạng, cô cũng không thích tham gia các hoạt động của lớp, có lần cô ta đề cử cô tham gia hạng mục chạy cự li dài của đại hội thể dục thể thao, còn bị cô khinh bỉ. Hướng Mạn thì khác, nhân duyên rất tốt, thành tích học tập của cô ta đứng trong mười người ở vị trí đầu của năm. Lúc ôn tập cuối kỳ, cô ta cũng không bao giờ keo kiệt cho người khác mượn tài liệu ôn tập và các điểm chính đề kiểm tra, có thời gian rảnh thì sẽ luyện nói với mọi người.
Về phần khúc mắc của hai cô, Hiểu Linh, có quan hệ tương đối tốt với Hướng Mạn nói rằng Tô Dạng ỷ mình đến từ thành phố cấp một Thiên Chương nên kiêu ngạo, dường như bị bệnh thích sạch sẽ, không cho người khác đến thăm ký túc xá của bọn họ. Bởi vì khi quét dọn ký túc xá, Hướng Mạn không cẩn thận làm đổ đồ trang điểm của cô, đã bị cô đổ ập xuống mắng mỏ, còn ra tay đánh người.
Mâu thuẫn ở ngay đây, một người nói Hướng Mạn luộm thuộm, trước giờ không bao giờ làm vệ sinh, người kia lại nói rằng Hướng Mạn quét dọn vệ sinh khi bị Tô Dạng mắng.
Sầm Qua có tài thiện xạ gần như thiên bẩm và thị lực tốt, nhìn từ trên cao xuống, rất dễ dàng nhìn thấy mấy dòng chữ mà Tiểu Đinh ghi chép lại trong cuốn sổ. Triệu Tô Dạng và Hướng Mạn đứng ở hai thái cực đen trắng, nhưng trên thế giới này không thể có người xấu hoàn toàn, và đồng thời cũng không có người tốt tuyệt đối. Những người càng có xu hướng kiên định trong chuyện kể lại một người nào đó, thì bọn họ càng có khả năng đã bỏ sót. Sầm Qua ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Triệu Tô Dạng, thoải mái nhếch khóe môi lên- trong miệng các nữ sinh khác, phần lớn những người ‘tính cách không tốt, không có bạn bè cùng giới’ đều là phụ nữ đẹp trong mắt người đàn ông.
Lúc này, Tiểu Đinh cầm bút lên hỏi: “Cô đã từng cãi nhau gay gắt với Hướng Mạn, còn ra tay đánh người. Lúc đó là ngày mấy tháng mấy và nguyên nhân là gì?”
“Tôi biết anh sẽ hỏi chuyện này mà.” Triệu Tô Dạng vẫn nhếch khóe môi lên, giống như bấm đúng đề bài luận văn trong phòng thi: “Tôi quên mất ngày tháng năm rồi, chắc là cuối năm ngoái, trời lạnh, cộng thêm tối đó tôi thức khuya...” Nói đến đây, cô giống như nhận ra chuyện gì đó, mấp máy môi, rồi nói tiếp: “... Thức khuya để làm chút chuyện, nên ngày hôm sau tôi ngủ nướng đến xế chiều. Chắc cô ấy tưởng tôi đã đi ra ngoài nên lẻn đến cạnh bàn tôi. Nghe tiếng động nên tôi lặng lẽ nhìn từ trên giường xuống, cô ấy lấy ra cây phấn lót tôi vừa mua còn ở túi đựng đồ của tôi ra, đổ vào một cái chai rỗng và đặt loại kem lót rẻ tiền của chính cô ấy lên, mở nó ra, nhìn có vẻ như sắp đổ ngược nó vào chai của tôi. Tôi tức giận đến mức nhảy xuống, vạch trần cô ấy ngay tại chỗ. Nhưng cô ấy không cảm thấy có vấn đề gì, còn giả vờ đáng thương rồi lại giả vờ khóc, lúc đó tôi cũng choáng váng tát cô ấy một cái, ném hai chai phấn lót của tôi và cô ấy xuống dưới lầu, không ai dùng nữa. Bây giờ nhớ đến tôi rất hối hận, tôi cần gì làm thế chứ? Chỉ cần ném cô ấy là...”
Ngoại trừ khoảng thời gian thức khuya có dấu hiệu che giấu, chỉ từ phương hướng di chuyển của ánh mắt, những câu nói khác đều là sự thật. Đến cuối cùng thì chuyện thức khuya kia không liên quan mấy đến vụ án này nên Sầm Qua tự động bỏ qua mảnh mối này, liếc qua một đoạn khác trong cuốn sổ của Tiểu Đinh…
Tình nguyện viên Âu Dương Tuệ trong thư viện nói Triệu Tô Dạng thường xuyên mượn một số cuốn sách kỳ lạ để đọc, chẳng hạn như “Giải phẫu học con người”, “Mười tông tội”, “Qủy án tổ”, “Hồ sơ tâm lý tội phạm”... Cái này không liên quan một chút gì tới chuyên ngành tiếng Anh học của bọn họ.
Tiểu Đinh tiến không ngừng ghi chép lại hết, nhìn sang hai vị đặc vụ kia, giống như là đang hỏi ý kiến.