“Băng nhóm của cậu có tất cả bốn người. Trước mắt thì cậu và Lưu Thuận đều đã bị đưa về quy án.” Kim Bằng nói tiếp: “Tôi biết tình anh em các cậu sâu nặng, nhưng nếu thật sự là anh em, cậu phải cho hai người kia một cơ hội hối cải, để làm người mới. Đương nhiên, nếu cậu nhất quyết không nói, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ bắt được hai người đó, nhưng tôi hy vọng cậu có thể thuận tiện cung cấp cho chúng tôi một chút, thẩm phán cũng sẽ xem xét biểu hiện lập công hôm nay của cậu để cân nhắc đến mức hình phạt sau này.”
“Tôi không biết.” Nghiêm Đồng Phú cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, lúc bắt đầu hỏi gì cũng không biết.
Cần Tường nói: “Cậu luôn nghĩ rằng băng nhóm các cậu cướp của người giàu để giúp đỡ người nghèo, nhưng những người chết dưới dao kia cũng chưa chắc làm chuyện gì xấu, hơn nữa trên người ta còn có người già, dưới còn có trẻ nhỏ. Cậu đã ngồi ở đây rồi, nên nghĩ nhiều hơn đến tương lai của bản thân và gia đình, nói thẳng ra thì dù sao cậu cũng không phải là thủ phạm chính, nếu như lập công thì sẽ được phóng xuất sớm hơn vài năm, nói không chừng còn có thế nhìn thấy con trai của cậu cưới vợ.”
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Nghiêm Đồng Phú đều rũ xuống, giống như không nghe thấy.
Sau khi đọc sơ qua hồ sơ vụ án, Sầm Qua hắng giọng, Kim Bằng và Cần Tường liền tự giác ngừng đặt câu hỏi, cũng mong chờ khoảnh khắc Nghiêm Đồng Phú thất bại.
“Nghiêm Đồng Phú…” Sầm Qua dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười chế giễu: “Anh thật sự cho rằng nếu anh nhất quyết hỏi gì cũng không nói, thì bọn họ sẽ giữ lại phần tiền giấu đó cho con trai của anh sao?”
Câu nói đánh trúng chỗ yếu, bỗng nhiên Nghiêm Đồng Phú ngẩng đầu.
Trong lòng Sầm Qua biết rất rõ loại băng nhóm này nhất định không thể chịu được việc phân chia tiền bạc không đồng đều. Từ đầu đến cuối, anh luôn cười trào phúng, nhìn Nghiêm Đồng Phú: “Mấy lần này, các anh đã cướp tiệm trang sức và lấy trộm tất cả số vàng trang sức trị giá 25 vạn, trang sức trị giá 61 vạn và mười mấy vạn tiền mặt, toàn bộ đều bị tên tội phạm chính Hồng Văn Bưu cất giữ. Có phải hắn ta đã hứa với anh rằng sau khi trốn thoát, hắn ta sẽ tìm cách gửi một ít trong đó cho người nhà của anh không? Con đường trốn thoát của các anh đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Anh và Lưu Thuận đi về phía bắc, tên tội phạm chính Hồng Văn Bưu và em trai của hắn ta là Văn Phong thì đi về phía nam. Vậy tại sao bọn họ lại đi về phía nam?”
Nghiêm Đồng Phú trừng mắt nhìn Sầm Qua, chờ anh nói tiếp.
“Phía bắc, một đường thẳng đến tận đồng bằng, khắp nơi đều có người giám sát, các cậu lại sa lưới sớm hơn dự kiến; về phía Nam, quê hương của hai người anh em kia, cũng là nơi cờ bạc tư nhân thịnh hành, xa hơn về phía nam, chính là bến tàu Lăng Châu. Anh biết rõ hơn tôi, Hồng Văn Bưu là một dân cờ bạc hạng nặng, chút tiền ấy cũng sẽ thua sạch toàn bộ hoặc tăng gấp đôi trong một đêm thôi. Bất kể là lỗ hay lãi, đều không có phần của anh trong đó. Nếu anh để hắn ta ung dung ngoài vòng pháp luật, chẳng khác nào làm mối cho người khác vào sinh ra tử. Mà hắn ta để anh và Lưu Thuận đi về phía bắc, chỉ muốn thu hút sự chú ý của các đặc vụ, để hai anh em bọn họ đánh cược một lần, lén xuất cảnh ra nước ngoài.”
“Thả tôi ra, mẹ nó, chó má!” Nghiêm Đồng Phú tức giận, kích động đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Con mẹ nó, các anh đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ để lý gián! Ông đây đã từng thấy thủ đoạn này từ lâu rồi!”
Kim Bằng vỗ lên mặt bàn một cái: “Nghiêm Đồng Phú! Miệng cậu sạch sẽ chút đi!”
“Nếu là tôi ăn nói lung tung, vậy tại sao khi bị bắt trên người của anh và Lưu Thuận chỉ có ba vạn thôi? Với số tiền này, anh có thể chống đỡ được bao xa chứ? Kể từ khi anh bỏ trốn và bị bắt đến bây giờ đã được một tuần, vợ và con trai anh có nhận được một xu tiền sao?” Sầm Qua ra hiệu cho Cần Tường, lấy ra một bảng sao kê ngân hàng. Mấy ngày gần đây, không có thu nhập gì cả.
“Tiền là một thứ tốt. Biết rõ anh sẽ bị bắt, còn chuyển tiền cho gia đình anh. Kiểu làm ăn thua lỗ tiền bạc này, nếu là tôi, tôi cũng không làm. Bọn họ là anh em, còn từ trước đến nay anh và Lưu Thuận chưa bao giờ là ‘người một nhà’ cả.”
Nghiêm Đồng Phú nhìn qua Lưu Thủy Đơn, bờ môi run nhè nhẹ.
“Nếu anh đã không nói thì chúng ta cũng không cần phải hỏi tiếp nữa.” Sầm Qua đứng lên, vỗ nhẹ vào vai của Kim Bằng: “Cứ bắt đầu triển khai theo đuổi theo hướng Lưu Thuận đã nói. So với người đàn ông này thì Lưu Thủy Đan biết thức thời hơn, đã lập tức khai ra.”
“Chờ đã!” Nghiêm Đồng Phú kêu to: “Tôi sẽ nói!”
Sầm Qua nhìn Kim Bằng và Cần Tường, ánh mắt của anh rõ ràng đang nói “Chuyện còn lại giao cho các cậu”. Hai người bọn họ gật gật đầu, thầm nghĩ không hổ là Đội trưởng Sầm xuất thân từ tiền tuyến truy lùng ma túy, vừa kích động vừa lừa bịp, gọn gàng giống như dao giải quyết dứt khoát, dù kẻ liều mạng hung ác đến đâu cũng ‘Không chống nổi vị thần vĩ đại này’, mỗi khi bước vào phòng thẩm vấn, mỗi câu đều *tứ lạng bạt thiên cân, mang theo cái mác “Cảnh báo có cột năng lượng cao ở phía trước”.
*“Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
“Vậy thì bây giờ đội trưởng Sầm sẽ đến Đại học Lăng Nam sao?” Kim Bằng thầm suy đoán: “Có phải cậu ta cũng muốn ngắm mỹ nữ không?”
Cần Tường khinh thường liếc anh ta một cái: “Không phải tất cả mọi người đều là củ cải lớn hoa tâm như cậu đâu, nhất định là đội trưởng Sầm có chuyện quan trọng gì đó.”