Tiểu Cầm tức giận trừng mắt nhìn Thương Hồng Lãng, quay người xấu hổ đối mặt với Sầm Qua, lặng lẽ nhét bình sữa cho anh rồi bỏ đi.
Nhị đội trưởng La Tử đang bưng bát ăn lớn, vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh mình: “Này! Chỗ này! Ngồi với tôi!!”
Sầm Qua tự nhiên ngồi vào, nhướng mày cười cười, nhưng ánh mắt sắc bén: “Có chuyện hỏi tôi sao?”
“Không có… không có chuyện gì cả!” Lục Tử lúng túng xoa xoa mũi, giả vờ bình tĩnh. Dù sao thì nghi phạm vẫn đang trong quá trình áp giải, có thể phải đến chiều mai mới đến nơi, lúc đó lại phải nhờ Sầm Qua thẩm vấn giúp, như vậy mới có thể tiết kiệm nhiều thời gian.
Sầm Qua giấu ý cười đi, giả vờ giống anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc TV đối diện chỗ mấy đặc vụ đang phát bản tin buổi tối như thường lệ, một vài cô gái trong phòng ăn đang tụ tập ở một nơi khác để xem tin tức giải trí bát quái. Trên một bức tường có hai màn hình, một cái chiếu tin tức nữ MC chính nghĩa lẫm liệt đang lên án mạnh mẽ cuộc khủng bố tấn công dân thường ở một nước nào đó, một cái là một nữ diễn viên đẫm nước mắt, đang được mấy phóng viên phỏng vấn, khiến người khác ngược lại có cảm giác buồn cười.
Sau khi La Tử ăn xong bữa ăn khuya, anh ta thấy mấy người của đội một đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh ta thực sự không thể nhịn được nữa, xấu hồ gãi gãi cái ót, nói với Sầm Qua: “Thật ra thì tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Không phải ngày mai có một nghi phạm sẽ được áp tải đến sao? Tôi nghe nói miệng của người này vừa thúi vừa cứng. Chỉ e là tôi sẽ không dễ dàng nói chuyện. Tôi... có chút chuyện phải đến Đại học Lăng Nam, sợ cuộc thẩm vấn kéo dài quá lâu sẽ gây chậm trễ chuyến tàu hỏa. Cậu có thể làm thay tôi chuyện này không?”
Ai cũng biết con đường tình cảm của La Tử gập ghềnh, năm trước anh ta và bạn gái Ngô Tuyết Lộ đi nhận giấy chứng nhận, mẹ vợ chê công việc anh ta trong tổ trọng án của Trung tâm Điều tra Hình sự Nhà nước vừa bận rộn vừa nguy hiểm, nên nhất quyết không cho bọn họ tổ chức hôn lễ, nhất quyết yêu cầu anh ta chuyển đến Đại học Lăng Nam ở thành phố Gia Hoa và cũng không thể ở trong tổ trọng án nữa.
Lăng Châu được chia thành ba tỉnh: Lăng Bắc, Lăng Trung và Lăng Nam, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, Ngô Tuyết Lộ sẽ ở lại Đại học Lăng Nam làm cố vấn, cách Trung tâm Điều tra Nhà nước ở thành phố Trường Ninh, tỉnh Lăng Trung khoảng 400 km. Hai vợ chồng bọn họ ở riêng hai nơi, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nghe nói La Tử đã làm đơn xin chuyển đến Phòng phổ án Trung tâm điều tra Hình sự thành phố Gia Hoa.
Một phú nhị đại nổi tiếng cùng đội với La Tử, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì nữa hả? Mẹ vợ cậu lại nghĩ ra trò quái gì để làm khó dễ cậu sao? Lần này kêu cậu quay về để thương lượng xem đòi xe hay đòi nhà sao? Con mẹ nó xx! Đi tàu hỏa làm gì chứ? Để bố mày lái chiếc Porsche 911 đưa cậu đi, đến Gia Hoa để chọc mù mắt bà già độc ác đó!”
La Tử xua tay: “Bà già độc ác đó... à không! Không liên quan gì tới mẹ vợ tôi cả. Tuyết Lộ nói tôi rằng trong khoảng thời gian này có một học sinh chết, sơ bộ thì đã loại trừ khả năng chết do tai nạn, có thể là tự tử hoặc bị gϊếŧ. Đến bây giờ cô ấy chưa bao giờ trải qua chuyện nào giống như thế, nên hiện tại cô ấy bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, rất căng thẳng.”
“Đại học Lăng Nam...” Giống như nhớ đến chuyện gì đó, Sầm Qua thì thầm một câu.
“Sao, cậu đã từng nghe bài vè đó rồi sao? ‘Gió xuân, sông xanh ở bờ Giang Nam, mỹ nữ của Lăng Nam nhìn không hết’...” Vẻ mặt Kim Bằng lúc nãy còn đầy phẫn nộ ngay lập tức đã thay đổi thành sắc mặt đắm đuối, vỗ vai La Tử: “Đưa tôi đi theo?”
La Tử không để ý đến Kim Bằng: “Sầm Qua, cậu xem cái này đi...”
Sầm Qua nhếch khóe môi lên: “Tôi có một điều kiện.”
Ngày hôm sau, vì để kịp chuyến tàu hỏa, La Tử đã đi trước, đáng lẽ tên nghi phạm được anh ta thẩm vấn sẽ được giao cho đội trưởng đội một Sầm Qua. Nói thật thì không ai biết tại sao điều kiện của Sầm Qua lại muốn đến Đại học Lăng Nam cùng với La Tử.
Một trong những nghi phạm trong vụ án cướp của và gϊếŧ người cực lớn, Nghiêm Đồng Phú đang được đội thứ hai bắt giam và điều tra, ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt tàn nhẫn không giảm bớt, lạnh lùng nhìn Kim Bằng và Cần Tường qua tấm kính nhìn xuyên thấu. Hai người bọn họ đều không nói chuyện. Một người đang bận rộn máy tính, người kia đang sắp xếp lại hồ sơ vụ án. Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn khác bước vào cửa, kéo chiếc ghế ở giữa ra ngồi xuống, người đàn ông này chính là Sầm Qua, sẽ “xuất chiến” thay cho La Tử.
Sau khi Kim Bằng hỏi một số câu hỏi hời hợt theo cách thông thường, rõ ràng Nghiêm Đồng Phú cũng bắt đầu cảnh giác. Thân là người tái phạm, rất quen thuộc với quá trình thẩm vấn của các đặc vụ, biết phân biệt giữa ngồi tù hai năm và tám năm, cũng biết hắn ta có quyền giữ im lặng trong một số vấn đề.