Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 2

Trình Lưu đưa tay nhét máy tính vào trong ba lô, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, nghe người ở đầu dây bên kia không ngừng oán giận, trong lòng không tự chủ được hiện lên cái thoáng nhìn kinh hồng vào đêm đó tại yến hội.

Tuy rằng từ lúc bắt đầu hẹn hò, tình cảm của bọn họ không sâu đậm, nhưng mà...

Trình Lưu phải thừa nhận, khuôn mặt bạn trai vẫn là cực đẹp, nhất là sườn mặt, vì vậy cho nên cô tạm thời luyến tiếc chia tay.

Huống chi ... Mấy ngày trước còn có đối tác đang bát quái về cuộc sống tình cảm của cô, cố gắng giới thiệu con trai của bạn bè thân thích bên cạnh mình.

Có một người bạn trai ngăn cản cũng không tệ lắm.

Trình Lưu lại nhớ lại tâm tình yêu bạn trai ngay từ cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc lúc ấy, hứng thú lại tăng lên một chút, cô quyết định vẫn duy trì một đoạn tình cảm này.

"Sao tình cảm của chúng ta có thể nhạt? Chỉ là em quá bận rộn." Trình Lưu vừa nói vừa ấn vào giao diện wechat, "Phát bao lì xì cho anh, đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút, tháng sau em sẽ trở về."

"Sao còn phát bao lì xì..." Giọng nói ở đầu dây bên kia đầu tiên là ôn nhu một chút, sau đó trở nên hơi xa, có lẽ là đang cầm điện thoại xuống xem WeChat.

Trình Lưu ấn xuống loa, cúi đầu nhìn WeChat, quả nhiên một giây sau chuyển khoản đã được nhận.

Cô nhìn thấy dưới tên của đối phương hiển thị nhiều lần "đang nhập vào", cuối cùng đầu dây bên kia có chút mất hứng nói: "Anh muốn chút tiền này của em làm gì? Tiền tiêu vặt một ngày của anh còn nhiều hơn như vậy."

Trình Lưu nghe vậy thì lập tức nhíu mày: "Anh còn trẻ, cần phải tiết kiệm chút tiền, tương lai còn phải mua nhà."

“...... Giá nhà ở thành phố S, một người mẫu nhỏ như anh không đủ khả năng mua." Trình Lưu không nghe ra ý tứ ám chỉ trong lời nói của đối phương, mà thâm trầm nói: "Người trẻ tuổi phải có ước mơ. Giống như em, khi còn trẻ đã có một ngôi nhà ở thành phố S ”

"Không phải tất cả mọi người đều lợi hại như em." Đầu dây bên kia mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Cái này cũng đúng." Trình Lưu hảo ngôn khuyên nhủ, "Nhưng mà tiền vẫn phải tích góp, anh cố gắng chạy sô, thừa dịp tuổi trẻ mà kiếm tiền thật tốt."

Người ở đầu dây bên kia nghe vậy, trên mặt vặn vẹo vài phần, cái từ "chạy sô" này mang theo thuộc tính nghèo túng, dùng để hình dung những người mẫu nhỏ không có tên tuổi cũng không sai biệt lắm!

Thế nhưng cô lại dùng từ này để hình dung về anh ta!

"Được rồi, anh đi ngủ sớm một chút, cơm hộp của em đến rồi." Trình Lưu chúc ngủ ngon xong liền cúp điện thoại, mở cửa đi lấy đồ ăn.

Thời điểm cô làm việc sẽ dễ dàng quên tất cả mọi thứ xung quanh, cả ngày hôm nay cũng chỉ mới uống một chai nước.

Trình Lưu lấy đồ ăn bên ngoài vào, lại lục soát vé máy bay trở về, chụp ảnh màn hình gửi cho bạn trai xem.

Ảnh chụp màn hình đánh dấu rõ ràng thời gian trở về, ngày 1 tháng 4, là ba ngày sau.

Trình Lưu suy nghĩ nhất định là đối phương sẽ chú ý, đến lúc đó sẽ đến đón mình.

Ba tháng trước khi hai người qua lại, cô cũng đi công tác vài lần, đối phương hỏi xong thời gian trở về, sẽ chủ động đi đón cô.

Chỉ là Trình Lưu không thích đối phương đến đón, cô cảm thấy anh đang xâm nhập vào lĩnh vực công tác của mình, cho nên phía sau không tiết lộ thời gian mình đi công tác trở về.

Lần này cô thông báo thời gian trở về, cũng ám chỉ nguyện ý để đối phương tới đón mình, Trình Lưu cảm thấy vì duy trì đoạn tình cảm này, chính mình hy sinh rất lớn.

Nhưng người ở đầu dây bên kia vừa cúp điện thoại, liền dùng sức ném điện thoại di động xuống sô pha, sắc mặt tối tăm khó coi, căn bản không chú ý hình ảnh phía sau mà Trình Lưu gửi.

Chín trăm chín mươi chín!

Trình Lưu đồ keo kiệt này chỉ phát 999 tệ lì xì, cô cho rằng mình rất lãng mạn sao?

Ai có thể nghĩ đến người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn, ngay cả chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ cũng luyến tiếc gửi cho người bạn trai như anh ta!

Người đàn ông ngồi trên sô pha cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên phát hiện trong đống quà tặng Trình Lưu tặng, chỉ có chiếc cà vạt kia có giá trị là hàng ngàn.

Khuôn mặt của anh ta lập tức đen thành đáy nồi.

Sao lại có một người phụ nữ keo kiệt như vậy?

Rõ ràng là khoa học kỹ thuật mới đắt đỏ, mấy năm gần đây giá trị một lần tăng vọt. Yêu đương nửa năm, tiền tiêu trên người anh ta cộng lại cũng không quá một vạn!

Những người phụ nữ trước kia coi trọng mình, có người nào là ra tay không hào phóng.

Nhưng ... rốt cuộc thì Trình Lưu không giống với những người phụ nữ khác, trước mắt cô là người có giá trị cao nhất mà anh ta từng tiếp xúc qua, hơn nữa công ty khoa học kỹ thuật Thần Ẩn còn đang khuếch trương, buông tha thì quá đáng tiếc.

Tâm tình người đàn ông trên sô pha bình tĩnh lại một chút, một lần nữa cầm lấy điện thoại di động, trượt xuống chấm đỏ trên WeChat, tin nhắn của Trình Lưu kẹp ở trong đó, không hề dễ thấy chút nào. Anh ta mở hình ảnh mà Trình Lưu gửi, liếc mắt một cái xong cũng không có chú ý quá nhiều. Ngược lại trực tiếp thoát ra ngoài, tích cực nhắn trả lời cho nữ sinh mới quen.

Anh ta phải chuẩn bị vài tay, trước tiên vớt một chút từ những người phụ nữ khác.

......