Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 13: Hiểu nhầm nghiêm trọng

Dịch: argetlam7420

Phát hiện có điểm khác thường, Cơ Cừu vội vàng đặt nữ tu sĩ xuống, xoay người nhìn lại, thấy cảnh tượng trước mắt mà há hốc mồm, cái quần dài của người ta đã bị hắn kéo tụt đến tận mắt cá chân, mà giờ đang là mùa hè, nàng mặc ít quần áo, ngoài quần dài ra cũng chỉ có qυầи ɭóŧ, thế nhưng ngay cả qυầи ɭóŧ cũng bị cởi xuống nửa thước, hay cho câu “khi sương tái tuyết” (*khi dễ hạt sương ức hϊếp bông tuyết), hay cho câu “phi lễ chớ nhìn”.

Cơ Cừu chưa từng gặp phải tình cảnh thế này, không tránh khỏi tim đập chân run, hắn thấp thỏm nhìn quanh xem có ai không, rồi vội vàng ngồi xổm xuống định kéo quần nữ tu sĩ về vị trí cũ.

Nhưng đúng vào lúc này, nữ tu sĩ lại bất ngờ tỉnh lại, nàng không phải ho ra nước tỉnh, mà là đầu đυ.ng phải hòn đá đau quá nên tỉnh. Sau khi tỉnh nàng ho khan kịch liệt một trận, khạc ra chút nước hồ, chậm rãi mở mắt ra thì vừa vặn thấy được Cơ Cừu đang ngồi xổm bên người mình ý đồ vô lễ, thấy tình thế cấp bách nàng bất chấp thương thế xuất thủ, cho Cơ Cừu một cái bạt tai rõ to.

"Ngươi..." Nữ tu sĩ vốn bị thương rất nặng, lại thêm kích động do quá tức giận, một câu chưa kịp nói xong liền ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Nữ tu sĩ mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng nàng tu vi tinh thâm, một cái tát này trực tiếp đánh Cơ Cừu bất tỉnh nhân sự, đợi đến khi hắn tỉnh lại thì phát hiện nữ tu sĩ đã lại hôn mê.

Vừa xoa cái má đau rát, Cơ Cừu luống cuống giúp nữ tu sĩ mặc lại quần, buộc lại dây lưng. Chật vật một hồi rốt cuộc cũng xong, hắn liền cõng nữ tu sĩ xuống dốc, lần này Cơ Cừu nào dám xốc ngược nàng ta nữa mà chỉ dùng cách ấn ngực. Ấn mệt gần chết, một lúc sau, nữ tu sĩ khạc ra không ít nước hồ, mặc dù không tỉnh lại, nhưng rốt cuộc đã có thể hít thở bình thường.

Đợi đến khi nữ tu sĩ khôi phục hô hấp, Cơ Cừu liền có ý muốn kiểm tra vết thương trên bụng nàng, nhưng nếu muốn kiểm tra vết thương thì nhất định phải cởϊ qυầи áo người ta ra, lúc trước mặc lại quần cho nữ tu sĩ đã khiến người ta hiểu nhầm tai hại lắm rồi, nếu lần này nàng lại tỉnh đúng lúc hắn đang cởϊ áσ nữa thì dù hắn có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định động thủ, có câu “Cứu người như cứu hoả”, mạng người là quan trọng nhất, bất chấp nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây bèn cẩn thận xuất thủ, trước tiên hắn thử vén cái áo, không ổn, nút áo buộc quá chật, vạt áo quá dài, nhất định phải cởi nút áo ra.

Do vậy Cơ Cừu đành cởi nút áo, áo khoác ngoài được cởi ra, tiếp tục cởi đến áo trong, sau cùng chỉ còn lại độc một cái yếm nhỏ, hắn thôi không cởi nữa, nghiêng đầu kiểm tra vết thương. Vết thương khá sâu, dài chừng một tấc, mặc dù trước đó đã ngừng chảy máu, nhưng do bị Cơ Cừu cõng lên chạy nên lúc này vết thương đã lại rách ra.

Người ta vẫn bảo sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, đúng lúc Cơ Cừu đang nghiêng đầu kiểm tra vết thương ở sườn phải nữ tu sĩ thì nàng ta lại đột nhiên tỉnh lại, lần này nàng không động thủ nữa, chỉ kịp nhìn hắn khinh bỉ rồi lại ngất đi.

Thấy tình hình này, Cơ Cừu không ngừng kêu khổ, thôi xong, xong hẳn rồi, cho dù sau này nữ tu sĩ có tin hắn là vì cứu người nên mới phải cởϊ qυầи áo nàng ra thì nàng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, thân thể trong trắng của người ta có bao nhiêu hắn đều nhìn hết rồi, người ta sau này biết sống thế nào nữa?

Kêu khổ thì kêu khổ, nhưng cứu người vẫn phải cứu, Cơ Cừu bèn xé áo khoác ngoài của mình băng bó vết thương cho nữ tu sĩ, nhưng áo khoác bền quá, xé mãi không rách, hắn chỉ có thể cởϊ áσ ngoài xé áo trong, lúc xé áo Cơ Cừu âm thầm cầu xin nàng ta ngàn vạn lần đừng có tỉnh lại nữa, không thì cái tội danh cưỡиɠ ɧϊếp gái nhà lành sẽ suốt đời đóng trên đầu hắn.

Cũng may nữ tu sĩ không tỉnh, Cơ Cừu giúp nàng băng bó vết thương đơn giản, sau đó cõng nàng đi trở về.

Lúc trước bị con mãng xà đuổi chạy không biết mệt, lúc này cơ thể đã bắt đầu mệt mỏi, Cơ Cừu cõng nữ tu sĩ đi chưa được bao xa liền cảm giác sắp không chống đỡ nổi, bèn lớn tiếng hò hét gọi đám người Cơ Hạo Nhiên, nếu nghe được thì tới đây hỗ trợ.

Nhưng kêu gào hồi lâu vẫn không thấy ba người kia tới, bất đắc dĩ hắn chỉ đành đi một đoạn nghỉ một đoạn, khó khăn lắm mới trở lại khu rừng nơi nghỉ chân lúc trước.

Còn cách chỗ nghỉ chân không xa, Cơ Cừu bỗng nghe thấy tiếng lừa hí, tiếng kêu rất không bình thường, ô..a…, ô… a…, rất là thê thảm.

Hắn vội chạy tới nhìn, lúc đến nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức thì sợ toát mồ hôi lạnh, một con mãng xà cực lớn đang quấn lấy con lừa, định siết nó ngã xuống đất để ăn thịt.

"Con quái này từ đâu chui ra vậy?" Cơ Cừu kinh hoàng không nói nên lời.

Rất nhanh sau đó Cơ Cừu phục hồi lại tinh thần, lúc trước hắn nhảy xuống hồ cứu người, đám người Cơ Hạo Nhiên cao giọng phụ trách việc hò hét ném đá để dụ con mãng xà đi, nhưng khi hắn bơi tới bờ thì lại phát hiện ra còn mãng xà đã ở bên bờ chờ đợi từ lúc nào, lúc ấy hắn còn nghi ngờ con mãng xà làm sao lại bơi nhanh tới vậy, bây giờ nghĩ lại hoá ra đám người Cơ Hạo Nhiên đã dụ đi một con khác, nói cách khác trong hồ nước có tổng cộng hai con mãng xà.

Vốn cạnh gốc cây còn có ba con ngựa nhưng giờ lại không thấy đâu, chắc hẳn đã bị đám người Cơ Hạo Nhiên lấy cưỡi đi rồi. Đám Cơ Hạo Nhiên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn lại đây, họ vội vàng cưỡi ngựa đi trước chỉ có một khả năng, đó chính là vì đang bị con mãng xà đuổi theo, nếu như đã cắt đuôi được con mãng xà thì ba người không lý nào lại không trở lại tìm hắn, chẳng lẽ trừ con mãng xà bị Bạch Hạc mổ chết lúc trước với một con trước mắt hắn đây, còn có một con mãng xà thứ ba nữa?

Mắt thấy con lừa sắp bị ăn thịt, Cơ Cừu bất chấp suy nghĩ nhiều, buông nữ tu sĩ xuống, lấy hết can đảm nhanh chóng lao đến, cầm lấy một nồi nước sôi đang bốc hơi nóng nồi giội thẳng vào con mãng xà.

Có thể là do con mãng xà bị nóng, cũng có thể là con lừa bị nóng mà cả hai con đều kêu gào thảm thiết, con lừa gắng sức giãy giụa, cuối cùng thoát khỏi mãng xà, tập tễnh chạy đi.

Con mãng xà chỉ quằn quại tại chỗ chứ không hề đuổi theo, Cơ Cừu thấy thế liền xách nồi sắt vội vã đuổi theo con lừa, xong lại lôi nó đi tới chỗ nữ tu sĩ. Hắn vốn định đưa nữ tu sĩ lên lưng lừa, nhưng thấy con lừa đang đi cà nhắc nên không đành lòng, chỉ đành phải đem bỏ túi quần áo cùng nồi sắt lên lưng lừa, bản thân vừa cõng nữ tu sĩ vừa dắt con lừa chạy về hướng Tây.

Chạy trốn cả ngày, Cơ Cừu đã kiệt sức thở hồng hộc, trên lưng nữ tu sĩ không động đậy, hắn chạy một lúc lâu vẫn không thấy nàng nhúc nhích, liền buông nàng xuống thử dò xét hơi thở, cũng may nàng vẫn còn thở. Điều may mắn nữa là người này tu vi tinh thâm, chứ nếu là đổi thành người bình thường, cho dù không mất mạng vì bị thương nặng thì cũng bị hắn dày vò mà tức chết.

Vì lo lắng bị con mãng xà đuổi theo, hắn liền tiếp tục chạy về phía tây, dọc đường không dám ngơi nghỉ, đến khi đôi chân không thể chạy thêm được nữa mới dừng lại, dựa vào một gốc đại thụ há mồm thở dốc.

Lúc Cơ Cừu há mồm thở dốc, con lừa cũng hừ hừ thở dốc theo, nó bị giật mình quá độ, còn chưa tỉnh hồn, cũng may nó đã đi lại bình thường không còn cà nhắc nữa.

Thở dốc một lát, Cơ Cừu lại đi kiểm tra hơi thở nữ tu sĩ, hơi thở của nàng yếu ớt dị thường, toàn thân lạnh như băng, tính mạng leo lắt như ngọn nến trước gió.

Thấy vậy Cơ Cừu vội vàng chạy đi tìm cỏ khô đốt lửa sưởi ấm cho nữ tu sĩ, mặc dù mùa hè nhiệt độ cao, nhưng nhiệt độ bình thường còn lâu mới đủ để nàng sưởi ấm, phải đốt lửa.

Đốt lửa xong, hắn lại lấy từ trong túi quần áo ra thuốc trị thương thoa cho nữ tu sĩ, vốn hắn định đun chút nước nóng cho nàng, nhưng suy nghĩ một chút bèn bỏ đi, nàng trước đã uống một bụng nước hồ, không cần uống nữa.

Đống lửa chỉ có thể sưởi ấm một bên, sau lưng nàng vẫn lạnh, Cơ Cừu lại đốt thêm một đống lửa nữa phía sau, nữ tu sĩ quần áo ướt sũng, để lâu rất có hại với vết thương của nàng, trong túi quần áo của Cơ Cừu tuy rằng có quần áo để thay, nhưng hắn không dám thay cho nàng, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn đã bị hiểu nhầm nghiêm trọng lắm rồi, lại thay quần áo nữa há chẳng phải tự tìm đường chết sao.

Có đống lửa thì sẽ có khói, nếu như đám người Cơ Hạo Nhiên vẫn còn ở gần đây, nhìn thấy khói chắc chắn sẽ đến tìm hắn, đáng tiếc là hắn đợi mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây vẫn không thấy ba người trở về.

Ngay lúc Cơ Cừu đang trông mong thì nữ tu sĩ chợt tỉnh lại, mắt thấy Cơ Cừu đứng đó nàng liền vội vàng vươn tay về phía eo định rút kiếm, nhưng trường kiếm của nàng đã mất, chỉ còn vỏ kiếm đang lắc lư.

Mắt thấy nàng ta có ý gϊếŧ người, Cơ Cừu vội vàng khoát tay lia lịa, "Khoan động thủ đã, để ta giải thích..."