Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 3: Trở về Vân Dương thành

Dịch: argetlam7420

***

Hai cô gái trẻ tuổi vốn đang khóc rất thương tâm, nghe Cơ Hạo Nhiên nói vậy cũng cố nén bi thương, cúi đầu cảm tạ.

Thấy Cơ Cừu trở về, Cơ Hạo Nhiên liền giới thiệu hai bên với nhau, hai cô gái này cô lớn chừng mười bảy mười tám tuổi, tên là Vân Chỉ, tiểu muội chừng mười lăm mười sáu tuổi, tên là Vân Dung.

Hai cô gái khá hiểu lễ phép, mặc dù thương tâm đau khổ nhưng vẫn không quên hướng Cơ Cừu cảm ơn.

Cơ Cừu thuận miệng đáp lời, cùng lúc đó quan sát chị em hai người. Hai người này tuy là chị em gái, cũng đều xinh đẹp tuyệt trần, nhưng gương mặt lại khá khác nhau, cô chị Vân Chỉ mặt trái xoan, đôi mắt to, mà em gái Vân Dung thì lông mày lá liễu, đôi mắt nhỏ nhưng rất đẹp.

Nơi này cách Vân Dương thành rất xa xôi, không có xe ngựa, cũng không có phương tiện vận chuyển thi thể, bất đắc dĩ chỉ đành phải xử lý tại chỗ, chôn cất tại hiện trường.

Mấy chuyện thế này Cơ Hạo Nhiên đương nhiên không phải đυ.ng tay, chỉ khổ cho Cơ Cừu, dụng cụ đào đất được cũng chỉ có một cái muôi canh, đào hùng hục ước chừng hai canh giờ mới đào ra một cái huyệt tạm coi là chôn cất được.

Đưa thi thể vào huyệt hạ táng, đắp lại mộ phần thì cũng là lúc mặt trời đã ngả về tây, màn đêm bao phủ.

Chị em hai người sau khi quỳ bái khóc lóc một hồi, lúc này mới đi theo hai người tiếp tục lên đường.

Đi rừng vào ban đêm, đường núi gập ghềnh, lại còn thêm hai cô gái, tốc độ di chuyểnrất là chậm chạp, mãi đến giờ Thìn ngày hôm sau, một hàng bốn người mới đi ra khỏi vùng rừng núi hoang vu.

Đoàn người đi liền không nghỉ, rốt cuộc đến giờ Mùi cũng chạy đến một toà thành bốn bề là nước, xung quanh có cầu treo bắc qua, tường thành cao trăm thước, Vân Dương thành.

Vân Dương thành quả không hổ là một trong những toà thành lớn nhất Trung châu, huyên náo sầm uất bất kể ngày đêm, chỉ thấy người đến người đi đông như trẩy hội; nhà lầu sơn son mái ngọc san sát nhau, dọc con đường lớn trong thành là những dãy phố nhỏ ngay ngắn đều tăm tắp, lái buôn ra vào tấp nập; còn có các cửa tiệm trưng bàyđủ loại mỹ ngọc trân bảo, ngũ cốc lương thực, lăng la tơ lụa, hàng hoá được phô bày ra chẳng có chút dè đặt che giấu nào, đủ thấy dân tình thuần hậu chất phác, trật tự trị an đảm bảo, quả là nơi thái bình thịnh thế thời nay.

"Cơ công tử, ta chưa từng nghĩ thiên hạ lại có nơi sầm uất đến bực này!" Vân Chỉ ngơ ngác nhìn chung quanh.

"Xấu hổ, xấu hổ, Vân Dương thành thịnh vượng như vậy chính là nhờ vào ơn Hoàng Đế năm đó đã duyệt binh ở đây đó." Cơ Hạo Nhiên mặt mỉm cười.

"Hoàng Đế năm đó đã duyệt binh ở chỗ này?" Hai chị em tò mò hỏi.

Cơ Hạo Nhiên đằng hắng một cái, lại lên tiếng nói, "Đúng là như vậy, sau khi ngài tu thành Địa Tiên, Hoàng Đế tạm thời dừng lại quá trình bế quantu luyện, đem toàn bộ tinh lực phát triển chấn hưng Nhân tộc.

Đối diện với áp lực ngày càng lớn từ Tu La tộc, Hoàng Đế bắt đầu các công tác chuẩn bị cho việc thống nhất Nhân tộc, tại hồ Hồng Trạch ở Trung Châu xây dựng nên Vân Dương thành, chiêu mộ võ sĩ cùng tu sĩ, một trăm bốn mươi hai năm sau, cuối cùng toà thành vĩ đại hình rồng bay này rốt cuộc đã được hoàn thành.

Lúc này Hoàng Đế đã đạt cảnh giới Kim Tiên,dưới sự ủng hộ của muôn dân, ngay tại Vân Dương thành mới xây ngài đã tổ chứcmột buổi duyệt binh lịch sử bao gồm một triệu binh sĩ cùng một trăm ngàn tu sĩ. Sau buổi duyệt binh, Hoàng Đế dưới chân tượng thần Nữ Oa đã tuyên đọcbức chiếu thư uy danh thiên hạ“Thừa Thiên Khải Vận Uy Phục Tứ Hải Chiếu”, tuyên bố nhất thống thế giớiHồng Hoang, tập hợp toàn thể Nhân tộc chống lại Tu La, ta cùng..."

Cơ Cừu ho khan hai tiếng ngắt lời Cơ Hạo Nhiên đang thao thao bất tuyệt, "Thúc này, chúng ta sắp về phủ rồi, hai vị cô nương này bố trínhư thế nào?"

Cơ Hạo Nhiên lúc này mới nhớ tới chính sự, "Như vậy đi, ngươi đi về trước thám thính tình huống, ta sẽ dẫn hai vị cô nương đến Dịch Trạm, để các nàng tắm rửa ăn mặc chỉnh tề xong sẽ quay lại."

Cơ Cừu gật đầu đồng ý rồi bước vào cảnh cửa sơn son thϊếp vàng đang mở rộng, bước qua cửa, điều đầu tiên hắn phát hiện là trong đại viện đã đứng đầy người, toàn các nam thanh nữ tú, đều là những tài năng trẻ tuổi xuất chúng của Vân Dương thành, tổng cộng phải mấy trăm người, đang đứng xếp hàng rất chỉnh tề.

Mọi người đa phần đều quen biết Cơ Cừu, rối rít vẫy tay chào hỏi, Cơ Cừu vẫy tay đáp lại, cùng lúc đó chậm rãi đi tới hậu viện, thư phòng của Cơ Đông Dương nằm ở góc tây bắc hậu viện, cửa thư phòng đang đóng, bên trong đang có tiếngngười nói chuyện.

Đảo mắt nhìn quanh không có ai, Cơ Cừu nhón chân đi vòng qua ngoài thư phòng, từ góc tường lắng tai nghe.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Tru tái xuất, đây chính là đại kiếp nguy hiểm nhất trong hàng ngàn năm qua, ta và ba người được Trấn Hồn Minh sai phái, tới Vân Dương tuyển chọn nhân tài, còn có chín tu sĩ khác chia ra làm ba nhóm đến ba tòa thành Minh Châu, Lưu Quang, Lạc Hàn đến để tuyển chọn, nhằm gắn kết sức mạnh, đồng tâm hợp lực chống lại ác ma." Tiếng một người đàn ông trung niên nói.

"Minh Châu ba tòa thành kia chọn ra mấy người?" Tiếng của Cơ Đông Dương.

Tiếp sau là một thanh âm phiền muộn, "Không bằng nơi đây, chúng ta chỉ tập trung tuyển chọn ở thành Vân Dương, Vương gia, lệnh công tử lúc nào trở về?"

Cơ Đông Dương nói, "Tiểu hài nhi đã nhận được bồ câu đưa tin, đang trên đường trở về rồi."

"Sự việc trọng đại, không được trễ nải." Một thanh âm phụ nữ trong trẻo dễ nghe vang lên.

Cơ Cừu không nhìn thấy được tướng mạongười nói chuyện, liền nghiêng đầu ngó vào muốn xem một chút.

"Tự biết giữ lễ, chớ nên nghe lén!" Tiếng người trung niên giận dữ quát.

Người trung niên vừa dứt lời, Cơ Cừu liền cảm giác giữa trán đau nhói, đưa tay lên sờ thì thấy lòng bàn tay ướŧ áŧ, thì ra là một giọt nước.

(Dịch: bộ ổng nói nước bọt bắn ra xa thế sao trời:v)

"Cơ Cừu?" Cơ Đông Dương ngạc nhiên.

"Tam gia, là ta đây." Cơ Cừu sợ hãi tiếp lời.

"Hạo Nhiên hiện đang ở đâu, bảo nó nhanh chóng tới bái kiến ba vị Chân nhân ngay." Cơ Đông Dương thúc giục.

"Vâng." Cơ Cừu gật đầu rồi rút đi.

Trở ra Vương phủ, nhanh chóng đến Dịch Trạm, Dịch Trạm chính là nơi nghỉ ngơi của binh lính truyền tin tức, ở đây có đầy đủ mọi đồ dùng hàng ngày, Cơ Hạo Nhiên đang cùng hai chị em gái ngồi uống trà tâm sự.

Cơ Cừu vội vàng thúc giục, "Thúc thúc, đi mau, ba vị tu sĩ kia đã đợi ngài lâu lắm rồi đó, Tam gia bảo ngài lập tức đi gặp bọn họ."

Nghe Cơ Cừu nói thế, Cơ Hạo Nhiên vội vàng đặt ly trà xuống, rời chỗ ngồi đứng dậy, muốn đi, nhưng lại chần chừ không nỡ.

"Công tử cứ đi đi, chính sự quan trọng hơn." Vân Chỉ ôn nhu nói.

Cơ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu bảo Cơ Cừu, "Ta đi về trước, ngươi dẫn các nàng vào phủ, bố trí ở khu nhà gần biệt viện chỗ ta ở ấy, đợi ta làm xong chuyện này rồi tính tiếp."

Cơ Cừu ngạc nhiên trố mắt, "Sao cơ?"

Cơ Hạo Nhiên chỉ khoát tay với hắn, xong lại quay về phía chị em gái nói, "Lần này tu sĩ Trấn Hồn Minh đích thân tới, nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, ta phải ưu tiên đại sự, xin phép đi trước một bước, hai vị cô nương cứ theo nó vào phủ, đợi ta đi gặp bọn họ xong sẽ lại đến cùng các nàng nói chuyện."

Cơ Hạo Nhiên nói xong, không chần chừ thêm nữa, bước nhanh ra cửa.

Sau khi Cơ Hạo Nhiên rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Cơ Cừu cùng hai chị em gái. Cơ Cừu nhăn mặt cau có, hai cô gái này mặc dù rất đáng thương, nhưng dẫu sao cũng là người ngoài, làm sao có thể dễ dàng mang vào Vương Phủ được?

Nhưng Cơ Hạo Nhiên đã giao phó như vậy, cũng không thể bỏ các nàng ở dịch trạm mãi, trù trừ hồi lâu, cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ nói, "Đi thôi, hai người theo ta."

Chị em hai người gật đầu cảm tạ, theo hắn tiến vào Vương Phủ.

Thu xếp ổn thoả hai chị em xong, Cơ Cừu không khỏi lo lắng trở về chỗ mình ở, ba huynh đệ Cơ Đông Dương đều có phủ đệ của riêng mình, chia ra ba tòa trạch viện giáp cạnh nhau, một khu chính hai khu phụ, nơi Cơ Cừu ở là căn nhà ông nội lưu lại, ở vào phía đông Vương Phủ.

Đông viện về diện tích mặc dù không bằng một nửa so với Vương Phủ, nhưng cũng là một nơi rất rộng rãi, chẳng qua nơi này không có nhiều người làm như Vương Phủ, mà chỉ có một lão nô bộc thường được gọi là Phúc bá, năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, là người hầu kiêm luôn người gác cổng, hộ viện, tạp dịch. Phúc bá vốn tên thật là gì Cơ Cừu cũng không biết, từ khi hắn đẻ ra đến giờ thì đã nghe mọi người gọi ông là Phúc bá.

Lúc Cơ Cừu bước vào nhà thì thấy Phúc bá đang ngồi trước cửa lim dim ngủ, Phúc bá ngồi ở trước cửa một là để giữ nhà, hai là nếu chủ nhân trở về lão có thể kịp thời ra nghênh đón, đây cũng là làm nhiều năm thành thói quen.

Nhưng Phúc bá đã rất lớn tuổi, mắt mờ nghễnh ngãng, hoàn toàn không biết tiểu chủ nhân đã trở lại. Cơ Cừu cũng không làm kinh động lão, trước qua phòng riêng của hắn bỏ hết mấy đồ lặt vặt ra, rồi lại đi đến giếng lấy nước rửa mặt.

Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng người từ ngoài cửa lớn nói to, là tiếng một cô gái trẻ tuổi, "Phúc bá, Cơ Cừu thiếu gia đâu?"

Phúc bá bị cô gái đánh thức, mông lung mở mắt, khó nhọc đứng dậy, "Ai cha…"

"Thiếu gia nhà ông đâu?" Cô gái biết tai lão nghễnh ngãng, nâng cao giọng điệu.

"Đi học rồi…, đi theo Hạo Nhiên đi học rồi." Phúc bá đáp.

"Ta đang rửa mặt đây, có chuyện gì vậy?" Cơ Cừu chạy ra tiếp lời.

Một cô gái có vẻ như là nha hoàn hình đang ở ngoài cửa lớn nhìn quanh, "Cơ Cừu thiếu gia, Vương gia bảo ngài đến tham gia kỳ tuyển chọn."

"Bảo ta đi ấy á?" Cơ Cừu kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng vậy, ngài đi mau đi, tuyển chọn sắp bắt đầu rồi." Nha hoàn nói.

"Haiz..." Cơ Cừu lau lại mặt mũi chân tay rồi bước ra cửa.

"Thiếu gia, cậu đã về rồi?" Phúc bá ra chào đón.

"Ta chưa về, lão đang nằm mơ đấy, ngủ tiếp đi." Cơ Cừu nắm bả vai Phúc bá cười đùa một tiếng, xong đi theo nha hoàn kia vào Vương Phủ.

Đến cửaVương Phủ, chỉ thấy Cơ Đông Dương đang cùng ba người khác ăn mặc quần áo đạo nhân từ hậu viện đi về trước điện, Cơ Cừu vội đi nhanh vào đứng ở hàng cuối cùng.

Cơ Đông Dương thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, để bộ râu dài tới ngực, nói năng thận trọng.

Ba người đi phía sau gồm hai nam một nữ, hai vị đạo nhân nam đều khoảng bốn mươi tuổi, một cao một thấp. Người thì cao gầy, người lại lùn mập, người cao gầy mặt đầy vẻ khắc khổ, khóe mắt rủ xuống, như luôn thường trực một vẻ đau buồn khó tả. Người mập lùn thì mặt lúc nào cũng vui vẻ, trên mặt thường trực nụ cười.

Duy nhất một nữ đạo nhân tuổi tác khoảng trên dưới ba mươi, thân cao sáu thước, xinh đẹp kinh người, tay cầm phất trần hơi rủ xuống, đạo kế* (mũ của đạo sỹ) búi cao, mặc dù đang mặc bộ đạo bào rất rộng, nhưng không thể che giấu được thân hình cao ráo thướt tha.

Bốn người chậm rãi bước lên đài trong ánh mắt chờ đợi của đám đông, Cơ Đông Dương ở trước, ba người kia theo sau.

Cơ Đông Dương đứng ngạo nghễ đảo mắt nhìn xuống, ánh mắt lão quét đến đâu, mọi người lòng căng thẳng nín thở đến đó.

Đảo mắt nhìn một hồi, Cơ Đông Dương trầm giọng nói, "Con cháu Cơ thị hãy nghe ta nói đây, Nam Linh Đại Hoang thời gian gần đây bỗng nhiên xuất hiện vô số hung linh tự xưng là Nghịch Huyết vệ sĩ, tàn sát rất nhiều tu sĩ, làm nhiều điều tàn ác, theo báo cáo ta nhận được thì kẻ kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này chính là Ngụy Thánh Thiên Tru trước đây không lâu đã thoát khỏi phong ấn, Ngụy Thánh hung ác âm hiểm như vậy, không phải là Trấn Hồn Minh thì không thể phong ấn y lại được, mà nay Trấn Hồn Minh có cử ra ba vị Chân nhân đến Vân Dương thành này, nhằm mục đích tuyển chọn nhân tài, vào Trấn Hồn Minh học tập diệu pháp."

Cơ Đông Dương nói đến chỗ này hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói, "Đây là một cuộc chiến, nhưng đồng thời cũng là cơ duyên. Trấn Hồn Minh là một liên minh do các vị chân nhân của Viêm Tiễn Tông, U Vân Tông, Thần Đạo Tông và Xiển - Tiệt Nhị Giáo cùng nhau lập ra, tập trung muôn vàn diệu pháp, hàng vạn bộ tuyệt học, nếu các ngươi có thể trúng tuyển thì ngày sau thành tựu là không thể đo đếm được. Tuy nhiên, Ngụy Thánh Thiên Tru đạo hạnh cao thâm, Nghịch Huyết vệ sĩ khát máu hung tàn, không phải người nhiệt huyết thì không thể chống lại chúng, không phải người vũ dũng thì không thể chiến thắng chúng. Đối đầu với ác ma, tính mệnh các ngươi sẽ như chỉ mành treo chuông, sống chết ngày nào không biết."

Cơ Đông Dương nói đến chỗ này nâng cao giọng điệu, "Ta hỏi lại, con cháu Cơ thị có nguyện gia nhập Tiên Minh, luyện tập diệu pháp, mài dũa tuyệt kỹ hay không?"

"Có!" Đoàn người hô to tương ứng.

"Con cháu Cơ thị có nguyện xả thân chống địch, có dũng khí hi sinh vì nghĩa lớn hay không?"

"Có!" Đoàn người đồng thanh kêu to.

Cơ Đông Dương chậm rãi gật đầu, rồi lùi về sau, nói, "Ba vị Chân nhân, mời..."