Mất Trí Nhớ

Chương 47: [Thật đáng tiếc, vẫn còn sống.]

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Bùi Thiểu Khuynh, Kiều Bất Quy lúc này bỗng sinh ra một cảm giác rất đỗi vi diệu.

Nhưng cảm giác vi diệu này rất mờ nhạt, chỉ vụt thoáng qua rồi biến mất.

Đi vào câu lạc bộ thể thao, Bùi Thiểu Khuynh đưa tay ra trước.

“Sếp Thành, lâu rồi không gặp.” Bùi Thiểu Khuynh cười híp mắt, sau đó nghiêng mặt nhìn sang Kiều Bất Quy: “Và cả… Bạn trai cũ của anh.”

Kiều Bất Quy: “…”

Bùi Thiểu Khuynh đúng là tận tâm diễn trò.

Giải Oscar nợ hắn một chiếc cúp.

Kiều Bất Quy im lặng không nói gì.

Còn Thành Quyết thì sầm mặt.

Lúc trước không biết thân phận của Kiều Bất Quy nên Thành Quyết hoàn toàn tin chuyện Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh từng yêu nhau, không có chút mảy may nghi ngờ, cho nên ngoài cảm thấy khó chịu với danh xưng này ra thì không còn gì khác.

Bây giờ đã biết được thân phận của Kiều Bất Quy, lại nghe Bùi Thiểu Khuynh nói ra ba chữ ‘bạn trai cũ’, Thành Quyết cảm thấy vô cùng chói tai.

Khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Thành Quyết bước tới chắn trước mặt Kiều Bất Quy.

Hắn khẽ nhếch mép đưa tay ra, bắt tay với Bùi Thiểu Khuynh.

Sau khi hai người bắt tay nhau, sống lưng của Bùi Thiểu Khuynh bỗng cứng đờ, ánh mắt trở nên hơi kì lạ, nụ cười trên môi dần phai nhạt.

Hai Alpha trội bắt tay nhau, âm thầm so tài.

Tay của mỗi người đều lặng lẽ siết chặt tay của đối phương, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

“Lâu ngày không gặp, sếp Bùi vẫn không thay đổi… Thật khiến người ta khó ưa.” Thành Quyết bình thản nói.

“Cảm ơn đã khen ngợi.” Bùi Thiểu Khuynh mỉm cười đáp.

Mấy giây sau, hai bên rút tay về.

Lòng bàn tay của hai người họ đều trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi mỗi bên đều dùng sức rất lớn.

Một Alpha trội khi đã dùng hết sức lực, thì việc bẻ cong một tấm thép dày 3cm hoàn toàn không thành vấn đề.

Nếu không phải Bùi Thiểu Khuynh và Thành Quyết đều là hai Alpha trội, với sức lực vừa rồi của hai người họ, nếu một trong hai người đổi thành một Beta như Kiều Bất Quy, hoặc là một Alpha lặn nào đó, thì xương bàn tay lẫn ngón tay sẽ bị nghiền nát, cổ tay cũng bị đứt lìa.

Huống chi với sức bóp vừa rồi của Thành Quyết, Bùi Thiểu Khuynh rốt cuộc có thể xác định.

Hắn không đoán lầm, Thành Quyết đã phát hiện ra thân phận của Kiều Bất Quy.

Nhưng mà làm thế nào phát hiện ra được… Bùi Thiểu Khuynh rất chi là tò mò.

Mặc dù tò mò nhưng Bùi Thiểu Khuynh không có ý định hỏi thẳng Thành Quyết.

Với tính tình của Thành Quyết, cho dù cưỡng ép cạy miệng của hắn thì cũng đừng hòng nghe được một chữ như mong muốn.

Kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa, Thành Quyết và Bùi Thiểu Khuynh cùng nhau đi về phía sân banh.

Hai người cởϊ áσ khoác của mình ra, sau đó cầm cây vợt lên.

Bùi Thiểu Khuynh cầm cây vợt lên liền đi vào sân.

Còn Thành Quyết cầm cây vợt lên rồi đứng tại chỗ làm động tác phát bóng hai-ba lần để thử độ nặng.

Vừa đủ nặng.

Sau khi thử sức nặng của cây vợt xong, Thành Quyết đột nhiên quay đầu nhìn Beta đang đứng sau lưng.

“Đứng xa sân tennis ra.”

“Kế bên có khu nghỉ ngơi, khu vui chơi và khu mua sắm, thích gì cứ mua, muốn chơi gì cứ chơi, chi phí đều tính vào thẻ hội viên của tôi.”

Kiều Bất Quy ngơ ngẩn.

Nhưng cậu không hề có hứng thú với những thứ kia, vì vậy sau khi tỉnh hồn lại, cậu lập tức đứng ra xa sân banh rồi thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.

Nếu tới đây không phải là để bàn công chuyện, cậu không cần căng thẳng thần kinh làm gì.

Sau khi Thành Quyết lạnh nhạt nói xong, hắn cầm lấy cây vợt tennis to chắc trong tay, xoay người đi vào sân banh.

Hắn đứng đối diện với Bùi Thiểu Khuynh.

Thành Quyết tay cầm vợt quơ quơ vài cái, sau đó, bất ngờ dùng sức cực lớn phát bóng bay thẳng tắp tới chỗ Bùi Thiểu Khuynh.

Góc độ phát bóng của Thành Quyết cực kỳ chuẩn xác, hầu như có thể sánh ngang với vận động viên chuyên nghiệp.

Chỉ thấy sau khi quả bóng tennis màu xanh bay vượt qua lưới, Bùi Thiểu Khuynh lập tức theo phản xạ tiến lên, đồng thời giơ vợt chuẩn bị đón bóng.

Nhưng mà, cú phát bóng đầu tiên của Thành Quyết dùng 10/10 sức lực.

Thành Quyết bất ngờ dùng lực hung mãnh khiến Bùi Thiểu Khuynh trở tay không kịp, trong phút chốc không thể đỡ bóng được.

Banh tennis bay sượt qua mép vợt, rồi lao thẳng về phía mặt của hắn.

Quả bóng bay với vận tốc khủng bố như vậy nếu đập trúng mặt, chắc chắn sẽ bị gãy mũi.

Căn bản không thể phản ứng kịp, tốc độ bay của banh tennis quá nhanh, vốn không có thời gian cho Bùi Thiểu Khuynh né tránh, quả banh đã lao thẳng vào mặt của hắn.

Ngay trong khoảnh khắc Bùi Thiểu Khuynh nhíu mày, chuẩn bị đỡ bóng bằng mặt, nhưng lại thấy đường bay của quả bóng mang theo độ cong xảo quyệt, sượt thẳng qua gò má hắn.

Quả bóng sượt vào má của Bùi Thiểu Khuynh chưa tới nửa giây thì đã bay ra sau rồi rơi xuống đất.

Sau khi quả banh rơi lăn lông lốc trên đất, nụ cười tản mạn trên môi Bùi Thiểu Khuynh theo đó biến mất không còn.

Bùi Thiểu Khuynh đứng thẳng tại chỗ, không còn nụ cười.

Hắn nhấc tay sờ má của mình, không sờ thấy giọt máu nào.

Phía đối diện, Thành Quyết đã cúi người nhặt lên quả tennis thứ hai.

Hắn mở miệng, giọng điệu hờ hững: Phát bóng nhầm.”

Lời xin lỗi không có chút thành ý nào.

Tất nhiên là hoàn toàn cố ý.

Thành Quyết khiêu chiến rõ rành rành, nếu Bùi Thiểu Khuynh còn mất tập trung nữa vậy thì tiếp theo chỉ có thể nếm mùi đau khổ.

Thành Quyết sẽ không nương tay.

Bùi Thiểu Khuynh hiểu rất rõ điều này, vì vậy hắn xoay xoay cái cổ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

Thành Quyết cầm quả tennis trong tay, đột nhiên hỏi: “Nghe nói sếp Bùi và thư ký Kiều tình cờ gặp nhau trên một con đường?”

Bùi Thiểu Khuynh nghe vậy hơi sửng sốt.

Hắn vô thức quay đầu liếc Kiều Bất Quy.

Chỉ thấy đối phương vẫn tỏ ra điềm tĩnh như thường.

Bùi Thiểu Khuynh thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, sau đó vô cùng phối hợp đáp phải.

“Con đường đó là?”

“À… Chuyện xảy ra đã lâu nên không nhớ.” Bùi Thiểu Khuynh mỉm cười: “Tôi chỉ nhớ, mình thích thư ký Kiều ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Thế à.” Thành Quyết nhếch mép cười nhạt: “Gặp nhau lúc nào?”

Bùi Thiểu Khuynh khựng lại hai giây.

Thành Quyết thấy vậy bèn lộ ra vẻ mặt chế giễu.

“Đừng nói với tôi là sếp Bùi luôn có trí nhớ tốt, mà lại quên mất chuyện này.”

Bùi Thiểu Khuynh lập tức suy nghĩ tìm cách ứng phó, rất nhanh sau đó hắn tìm được câu trả lời ổn thỏa.

“Tôi nhớ… Hình như là sau khi tốt nghiệp không lâu.”

Lại đánh bậy đánh bạ ăn trúng.

Thành Quyết bực mình trong lòng, hắn lại phát bóng một cái thật mạnh bạo.

Lần này quả tennis suýt chút nữa đập trúng cổ tay của Bùi Thiểu Khuynh.

Không, lẽ ra là đã đập trúng, nhưng Bùi Thiểu Khuynh nhanh tay lẹ mắt tránh thoát kịp thời.

Lực phát bóng của Thành Quyết cực kỳ hung tàn, nhưng giọng điệu của hắn vẫn ung dung bình thản.

“Nhưng tôi nghe thư ký Kiều nói là cậu ấy chủ động theo đuổi cậu mà?”

“Ừ.” Bùi Thiểu Khuynh đáp ngay tắp lự, vừa cầm vợt đánh trả bóng, vừa nói: “Mặc dù tôi là Alpha, nhưng trước mặt thư ký Kiều, tôi tương đối xấu hổ và dè dặt, cho nên thư ký Kiều mới chủ động theo đuổi tôi.”

“…” Khóe mắt của Thành Quyết giật mạnh.

Không ngờ lại nghe được mấy chữ xấu hổ và dè dặt từ trong miệng Bùi Thiểu Khuynh.

Đúng là ăn nói dựng ngược.

Thành Quyết vốn muốn nhìn xem Bùi Thiểu Khuynh sẽ trả lời thế nào với câu hỏi hắn đặt ra, rốt cuộc sẽ bịa đặt tròn méo thế nào về chuyện tình yêu của bản thân và Kiều Bất Quy ngay trước mặt hắn, và trình bịp bợm cao đến mức nào…. Nhưng bây giờ, hắn không còn hứng thú muốn nghe nữa.

Nếu có nói tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian.

Không những thế, còn làm tâm trạng của hắn trở nên tệ hơn.

Sau khi đưa ra kết luận, Thành Quyết không hỏi nữa, bắt đầu tập trung ‘tấn công’.

Mặc dù đều là Alpha trội, nhưng giữa mỗi cá thể Alpha đều có sự khác nhau riêng biệt.

Ví dụ như về phương diện thưởng thức nghệ thuật thì Bùi Thiểu Khuynh nhỉnh hơn Thành Quyết, nhưng về mặt thể lực thì lại kém hơn một bậc.

Một tiếng sau, Bùi Thiểu Khuynh bắt đầu hít thở dồn dập, nhưng nhìn lại Thành Quyết thì vẫn như lúc mới vào sân.

Thậm chí trên mặt hắn không chảy một giọt mồ hôi nào, vững vàng ung dung đến đáng sợ.

Bùi Thiểu Khuynh vô cùng thức thời, đầu hàng xin tha.

“Sếp Thành, xin được nghỉ ngơi giữa trận.” Bùi Thiểu Khuynh thở hổn hển, tay cầm vợt giơ cao lên tỏ ra vô tội.

Thành Quyết cười mỉa một tiếng, thả quả tennis trong tay xuống.

Hắn rộng lượng một lần.

Nhưng Bùi Thiểu Khuynh không phải người an phận.

Nếu hắn bị thua thiệt trên sân banh, vậy thì nhất định phải đòi lại cho đủ vốn ở chỗ khác.

Vì thế hắn quả quyết dời mắt nhìn sang Kiều Bất Quy đang ngồi yên tĩnh xem cuộc chiến.

“Bạn trai cũ đáng yêu của anh ơi, có thể lấy hộ anh chai nước được không? Thuận tiện giúp anh lau mồ hôi luôn với.” Bùi Thiểu Khuynh tỏ ra vô tội: “Mặc dù hai ta đã chia tay, nhưng anh tin bạn trai cũ của mình sẽ không hẹp hòi đâu nhỉ.”

Kiều Bất Quy: “…”

Khóe mắt của cậu giật mạnh một cái.

Bùi Thiểu Khuynh mà đi tranh giải Oscar, chắc chắn sẽ giành được giải diễn viên nam chính xuất sắc nhất.

Ngay lúc Kiều Bất Quy định dứt khoát lên tiếng từ chối, không ngại tự nhận bản thân hẹp hòi, động tác của Thành Quyết còn nhanh hơn cậu một bước.

Bùi Thiểu Khuynh vừa nói xong, một quả tennis màu xanh bay thẳng tới đập mạnh vào ngực hắn.

Bùi Thiểu Khuynh không khỏi kêu đau một tiếng, sắc mặt xanh lét.

—Chắc chắn xương sườn của hắn gãy rồi.

Bùi Thiểu Khuynh bụm chặt ngực, từ từ ngẩng đầu nhìn Thành Quyết.

Chỉ thấy phía đối diện cách đó không xa, Thành Quyết tay cầm vợt, khoan thai cúi người nhặt lên một quả tennis khác rồi cầm chơi đùa trong tay.

Sau đó, nghe thấy Thành Quyết lạnh nhạt hỏi lại.

“Bạn trai cũ đáng yêu của anh ơi?”

“Từ lúc nào cậu ấy là của sếp Bùi vậy?”

“Cậu ấy là thư ký của tôi.”

Thành Quyết vô cảm nói xong, không hề do dự cầm vợt phát bóng với sức lực cực mạnh.

Theo tiếng phát bóng của Thành Quyết, Bùi Thiểu Khuynh lại bị đập trúng.

Alpha mặc bộ quần áo thể thao màu trắng bất thình lình ngã xuống đất.

Kiều Bất Quy quan sát tình huống trên sân banh nãy giờ không khỏi khϊếp sợ trợn to mắt.

Thành Quyết liếc cái người nằm bẹp trên đất, lưu loát ném cây vợt qua một bên.

Hắn xoay người bước từng bước tới chỗ Beta.

Kiều Bất Quy lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Sau khi nói rõ địa chỉ câu lạc bộ thể thao và tình trạng thân thể hiện tại của Bùi Thiểu Khuynh xong, cậu cất điện thoại vào túi.

Thành Quyết chờ thư ký của mình cất điện thoại vào xong, nhấc chân rời đi không chút lưu luyến.

“Đi thôi.”

Kiều Bất Quy nhíu chặt mày nhìn Bùi Thiểu Khuynh nằm cách đó không xa, sau đó không chút do dự nhấc chân đi theo Thành Quyết.

Đi theo sau lưng Thành Quyết, cậu nhớ lại cuộc đối thoại trên sân banh hồi nãy của Thành Quyết và Bùi Thiểu Khuynh, trong lòng dần sinh ra một loại dự cảm khác thường.

Nửa tiếng sau, Bùi Thiểu Khuynh nằm bất động trên đất đã được khiêng lên băng ca rồi đẩy vào xe cứu thương.

Trên xe cứu thương, Bùi Thiểu Khuynh bị đau rên một tiếng.

Ngực đau, nhưng đầu đau hơn.

Thành Quyết đúng là ra tay không chút lưu tình.

Sớm biết vậy… Lúc đó hắn lẽ ra nên hôn vào môi Kiều Bất Quy chứ không phải là má.

Đến khi Thành Quyết khôi phục trí nhớ, khung cảnh hắn hôn môi Kiều Bất Quy có thể sẽ khiến Thành Quyết nhớ đến khi xuống lỗ, mãi đến kiếp sau vẫn không thể quên được.

Bùi Thiểu Khuynh nằm trên băng ca, trong lòng hối hận muốn chết.

Sau khi Bùi Thiểu Khuynh được xe cấp cứu chở đi, nhanh chóng đến bệnh viện và được đẩy vào phòng bệnh.

Mới nhập viện chưa được một ngày, Thành Quyết phái người đưa đến một giỏ hoa tươi cho Bùi Thiểu Khuynh.

Là một giỏ hoa… Cúc trắng tươi mơn mởn.

Lẫn trong những đóa cúc trắng xinh xinh, có đặt một tấm thiệp nho nhỏ.

Trên tấm thiệp viết mấy chữ rõ to.

Mặc dù không phải là nét chữ của Thành Quyết, nhưng lại tựa như phát ra giọng nói nghiêm túc của hắn.

Trên tấm thiệp gồm có sáu chữ.

Thât đáng tiếc, vẫn còn sống.



Đồng thời ở bên kia.

Sau khi nghe cuộc gọi báo cáo đã gửi hoa đến bệnh viện, Thành Quyết lập tức cúp máy, hắn nâng mắt nhìn tài xế.

“Đến bệnh viện.”

Tài xế đáp vâng một tiếng, bẻ lái quay đầu xe đi về hướng bệnh viện.

Sau khi đến nơi, Thành Quyết vẫn là mở cửa xe, nhấc chân bước xuống đầu tiên.

Kiều Bất Quy lập tức theo thói quen chuẩn bị đẩy cửa bước xuống theo.

Nhưng không ngờ, Thành Quyết lên tiếng cản cậu lại.

“Cậu không cần đi theo.”

Kiều Bất Quy hơi sửng sốt.

Thành Quyết nói xong liền dời mắt sang nhìn tài xế.

“Chở cậu ấy về.”

Cửa xe đóng lại, tài xế khởi động xe rời khỏi tầng hầm đậu xe chạy ra đường lớn.

Tòa kiến trúc của bệnh viện dần dần nhỏ lại, không lâu sau liền khuất khỏi tầm mắt của Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy nhíu chặt mày, dự cảm bất thường kia ngày càng lớn dần.

Không lẽ…

Bệnh viện.

Trong phòng bệnh, bác sĩ tâm lý được bệnh viện đặc biệt chuẩn bị cho Thành Quyết đang tiến hành hỏi ‘bệnh tình’ của hắn.

“Trong khoảng thời gian này, ngài Thành có nhớ ra được chút gì không?”

“Không có.” Thành Quyết mím môi: “Nhưng tôi đã biết được thân phận của người mà tôi mong muốn tìm ra, cậu ấy… Là một Beta.”

“Beta này rất quan trọng với anh sao?” Bác sĩ hỏi.

“…Tôi không biết.” Thành Quyết tâm phiền ý loạn: “Tôi bị mất trí nhớ, hoàn toàn không biết gì cả.”

“Bây giờ nếu ngài đã biết được thân phận của người kia, ngài vẫn còn muốn khôi phục trí nhớ không?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Tôi muốn biết tại sao lại chia tay với cậu ấy?”

“Sao ngài không chủ động đi hỏi người đó?”

“Cậu ấy sẽ không nói thật.” Thành Quyết quả quyết đáp.

Hỏi tới đây, bác sĩ hơi ngập ngừng.

“Tôi không hiểu.” Bác sĩ thắc mắc hỏi: “Nếu cậu ấy không quan trọng với ngài… Và ngài và cậu Beta kia đã chia tay, tại sao ngài còn muốn biết câu trả lời?”

“Tôi không thích có người gạt tôi.” Thành Quyết đáp không chút do dự.

Bác sĩ đã nhìn thấu.

“Thật sự là như vậy?” Bác sĩ hỏi ngược lại: “Nếu đổi cậu ấy thành người khác… Ngài vẫn sẽ muốn biết nguyên nhân chia tay chứ?”

Thành Quyết rơi vào im lặng.

===Hết chương 47===

Với cái thể lực đó của bạn Thành, thấy lo cho cái mung của bạn Kiều quá =))))))