Mất Trí Nhớ

Chương 42: Chỉ là máy móc tính toán ra con số mà thôi

Thành Quyết bất ngờ xuất hiện, khiến biểu cảm trên mặt Bùi Giác thoáng cứng đờ.

Kiều Bất Quy im lặng không nói gì.

Vừa nãy Thành Quyết gọi điện cho thư ký nhưng mãi mà không được, sau khi đứng dậy ra khỏi văn phòng thì mới biết vị thư ký mới không có mặt ở vị trí làm việc.

Thành Quyết đi tới chỗ bàn làm việc của Kiều Bất Quy, nhấc điện thoại bàn lên kiểm tra lịch sử cuộc gọi.

Trong đó, có một cuộc gọi được gọi đến từ mấy phút trước.

Mà số điện thoại này là của quầy lễ tân.

Nhân viên tiếp tân gọi điện cho thư ký của hắn?

Có người tới tìm Kiều Bất Quy?

Vị thư ký mới này của hắn không giống kiểu người có bạn, là ai tới tìm cậu?

Thành Quyết mang theo bụng tò mò đi thang máy xuống lầu.

Sau khi xuống lầu và nghe các nhân viên tám chuyện trong giờ nghỉ trưa, Thành Quyết mới biết chuyện Bùi Giác đến công ty.

Bùi Giác đến công ty.

Mấy phút trước nhân viên tiếp tân gọi điện cho Kiều Bất Quy.

Thư ký của hắn không báo với hắn một tiếng mà tự động rời khỏi vị trí làm việc.

Câu trả lời đã rõ ràng.

Thành Quyết đi tới phòng tiếp khách, đảo mắt nhìn Bùi Giác đang tức giận lườm Kiều Bất Quy, sau đó lạnh lùng nhìn sang tấm lưng của cậu.

“Cậu đặc biệt tới tìm thư ký của tôi?” Thành Quyết lạnh lùng hỏi: “Tìm cậu ta có chuyện gì?”

Bầu không khí trong phòng tiếp khách bỗng chốc trở nên đóng băng, vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt.

Dưới giọng nói lạnh lẽo của Thành Quyết, không khí trong phòng tiếp khách rộng rãi thoáng đãng giống như hạ xuống vài độ.

Đối mặt với lời chất vấn lạnh lùng của Thành Quyết, Bùi Giác chột dạ cúi đầu.

Dáng vẻ hung hăng vênh váo hồi nãy biến mất sạch sẽ.

“Em… Em…” Cậu ta lắp ba lắp bắp nói không rõ chữ.

Thành Quyết nhíu mày nhìn Bùi Giác, bỗng chốc trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Vì vậy hắn lại dời mắt nhìn sang Kiều Bất Quy.

“Cậu nói đi.”

“Mợ cả của sếp kêu tôi tránh xa sếp ra, cảnh cáo tôi không được có tâm tư bất chính với sếp.”

Bùi Giác đúng là có thể nói ra những lời này.

Thành Quyết tin ngay không chút nghi ngờ.

Bởi vì Kiều Bất Quy xác thật không có nói dối.

Nghe Kiều Bất Quy bình tĩnh trả lời, Thành Quyết vốn rất khịt mũi coi thường những chuyện này và bình thường sẽ chậc lưỡi cho qua, nhưng lúc này bỗng nảy sinh hứng thú.

“Vậy cậu có không?” Thành Quyết hỏi cậu.

“Không có.” Trả lời vô cùng chắc nịch.

“Tại sao?”

“Bởi vì chỉ có thể mắt mù một lần.”

“…”

Thành Quyết tức thở, khóe mắt giật một cái.

Hắn nghiêm mặt hỏi lại.

“Ý cậu là… Chuyện cậu thích tôi, cũng giống như chuyện cậu từng thích Bùi Thiểu Khuynh, mắt bị mù?”

“Suy nghĩ là tự do cá nhân của sếp Thành.”

Không phủ nhận.

Thì chính là thừa nhận.

Thành Quyết bỗng chốc không biết nói gì.

Trong chớp mắt, tâm tình tốt đẹp từ sáng đến giờ vì câu nói của Kiều Bất Quy mà bay biến sạch sẽ.

Hắn bắt đầu cảm thấy trong lòng buồn bực.

Bầu không khí trong phòng khách nhất thời trở nên ngột ngạt hơn.

Hả? Beta vô liêm sỉ này vẫn còn thích anh Thành?

Không, bây giờ chuyện này không còn quan trọng.

Mặc dù Beta này vừa nói ra câu kia có chút không khớp, nhưng cậu thật sự không có nói dối.

Nhưng mà!

Cậu không muốn nói ra thân phận của mình!

Không lẽ là vì cậu sợ Thành Quyết phát hiện ra thân phận, nên mới kêu cậu ta im miệng sao?

Bùi Giác giống như chộp được bí mật nào đó của Kiều Bất Quy, cậu ta thầm đắc ý trong lòng, cảm giác bực bội uất ức hồi nãy bỗng chốc vơi sạch.

Sau đó, chỉ thấy Bùi Giác nhếch mép, cất cao giọng điệu chứa đầy vẻ đắc ý: “Mặc dù vừa rồi anh đúng là không nói dối, nhưng tại sao anh không đề cập đến—”

Kiều Bất Quy giống như tiên đoán trước Bùi Giác sẽ nói gì tiếp theo, cậu nhanh hơn một bước cắt lời cậu ta.

“Mợ cả, cẩn thận lời nói của mình.”

“Tôi càng muốn—”

“Không lẽ ngài muốn cả công ty này biết ngài vô cớ đuổi việc thư ký mới nhậm chức của sếp Thành? Tôi nghĩ đến lúc đó sẽ không có ai dám đảm nhận chức vụ này.”

“Rõ ràng là tôi muốn nói—” Không phải chuyện này!

“Mợ cả, chuyện lúc trước đã qua rồi, không cần phải nhắc lại.”

Bùi Giác sao có thể nghe lời Kiều Bất Quy.

Thấy Kiều Bất Quy không muốn cậu ta nói ra chuyện Kiều Bất Quy là bạn trai cũ của Thành Quyết, cậu ta lại càng muốn nói.

Nhưng ngay lúc cậu ta chuẩn bị cố ý nói toẹt ra, đối phương bỗng chốt hạ một câu đánh tỉnh cậu ta.

“Tôi đoán, bà Hác, cũng là mẹ của sếp Thành, không hy vọng nhìn thấy tình cảnh này.”

Bùi Giác hơi sửng sốt, những gì muốn nói bị mắc kẹt trong họng.

…Tại sao lại nhắc tới mẹ chồng của cậu ta?

Bùi Giác ngớ người, tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.

Trong khi Bùi Giác đang hoang mang, Kiều Bất Quy khoan thai nói tiếp: “Những gì cần nói đều đã nói xong, mong mợ cả trở về ngẫm nghĩ cho kỹ… Hay là nói, đi về hỏi bà Hác có nguyện ý nhìn thấy tình cảnh này không?”

Bùi Giác trừng mắt nhìn cậu, nghe câu hiểu câu không.

Vì để không thua khí thế, cho dù trong lòng đã co rúm sợ hãi nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng nói: “Mắc, mắc gì tôi phải nghe lời anh chứ?”

Kiều Bất Quy thấy Bùi Giác tuy mạnh miệng nhưng thật ra trong lòng đã hoàn toàn từ bỏ vạch trần thân phận của cậu với Thành Quyết, vì vậy cậu yên tâm quay đầu không nhìn cậu ta nữa.

Cậu nhấc chân đi tới chỗ Thành Quyết.

“Sếp Thành, tôi trở về làm việc tiếp.”

Thành Quyết vẫn còn bực bội trong lòng, đáp lại một tiếng.

Kiều Bất Quy nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Sau khi ra khỏi phòng tiếp khách, Kiều Bất Quy không về chỗ làm ngay mà là rẽ vào nhà vệ sinh.

Kiều Bất Quy đứng trước bồn rửa mặt, để nước lạnh thấm ướt khuôn mặt của mình.

Sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thành Quyết ghét nhất là nói dối.

Trong khoảng thời gian ở bên cạnh Thành Quyết, không biết cậu đã nói dối bao nhiêu lần, nhiều đến mức ngay cả cậu còn đếm không hết.

Cậu không biết sau khi Thành Quyết phát hiện cậu là ‘người’ mà hắn đang lùng sục tìm kiếm, sẽ có phản ứng thế nào.

Tức giận? Cười nhạt? Kêu cậu cút đi?

Hay là… Giữ cậu lại, chậm rãi trả thù?

Cậu không biết, cũng không muốn biết.

Bây giờ cậu chỉ biết, bà Hác tôn quý kia là người có thể giúp cậu thoát khỏi Thành Quyết mà không để lại chút sơ hở, giúp cậu cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, ngoài thân phận thư ký hiện tại ra, tốt nhất là không còn bất kỳ thân phận ‘dư thừa’ nào khác.

Kiều Bất Quy dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới cảm thấy tâm trạng được thả lỏng.

Cậu đưa tay xé một miếng khăn giấy để lau mặt.

Sau đó cậu trở về làm một thư ký Kiều bình tĩnh ung dung như mọi ngày.

Sau khi Kiều Bất Quy rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Thành Quyết và Bùi Giác.

Thành Quyết nhíu mày nhìn Bùi Giác.

Giống như cảm thấy nói một câu với người này chỉ tổ lãng phí thời, hắn lạnh nhạt xoay người rời đi.

Có điều khi hắn nhớ lại nội dung cuộc đối thoại vừa nãy… Thành Quyết lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hình như có chút mâu thuẫn ở đâu đó.

Thành Quyết suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không ra, đành phải từ bỏ.

Sau khi Thành Quyết rời khỏi, Bùi Giác tủi thân cúi đầu.

Cậu ta nhớ lại những lời Kiều Bất Quy đã nói, cảm thấy trong đó dường như là đang ám chỉ điều gì, hơi do dự lấy điện thoại ra, gọi cho bà Hác.

Mấy giây sau, bên kia bắt máy.

Giọng nói dịu dàng lẫn nghi ngờ của bà Hác vang lên.

“A lô? Tiểu Giác? Sao đột nhiên gọi điện cho mẹ vậy?”

“Con… Con vừa mới đi tìm thư ký của anh Thành…” Bùi Giác lầm bầm trong miệng: “Anh ta mới nói với con hai câu, con luôn cảm thấy anh ta đang ám chỉ gì đó… Nên con gọi cho mẹ để hỏi thử…”

“Cái gì? Con đi tìm Kiều— Thư ký của Thành Quyết?” Bà Hác bị chuyện này dọa nhảy dựng, lớn tiếng nghiêm túc nói: “Con đi tìm cậu ta làm gì?”

Bùi Giác không ngờ thái độ của bà Hác lại dữ dội như vậy, hoàn toàn không lường trước được, bỗng chốc bị dọa hết hồn.

“Con, con không thể đi tìm anh ta sao ạ…?” Bùi Giác lắp bắp.

“Con trả lời mẹ trước, con đi tìm cậu ta làm gì?” Bà Hác nghiêm túc hỏi.

“Anh trai con nói với con là… Thư ký của anh Thành có chút giống với một người mà anh con từng gặp, trùng hợp lại giống với Beta trước kia đeo bám anh Thành không tha… Cho nên con… Con liền đi tìm anh ta.”

“Tìm cậu ta làm gì?” Bà Hác sốt sắng gặng hỏi.

“Đương nhiên là đuổi cổ anh ta rời khỏi anh Thành! Cút ra khỏi thành phố S, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh Thành nữa!” Bùi Giác cây ngay không sợ chết đứng hùng hổ nói.

“Cậu ta trả lời thế nào?”

“Anh ta cự tuyệt.” Bùi Giác tức tối nói: “Quả là giống hệt trong lời đồn, không biết liêm sỉ…”

Bà Hác không nói gì.

Bởi vì bà ta biết rất rõ, người thật sự muốn Kiều Bất Quy rời khỏi Thành Quyết, không phải là Bùi Giác, mà là chính bản thân Kiều Bất Quy.

Hơn nữa, hiển nhiên là Bùi Giác còn chưa nói hết.

Nếu thật sự cự tuyệt như lời Bùi Giác đã nói, vậy cậu ta còn gọi điện cho bà ta làm gì?

“Hình như con không chỉ nói nhiêu đó thôi phải không?” Bà Hác bình tĩnh nói: “Con còn nói gì nữa?”

“Con chỉ nói có nhiêu đó thôi.” Bùi Giác buồn bực lầu bầu: “Chứ thật ra con rất muốn nói cho anh Thành biết anh ta chính là Beta vô liêm sỉ đeo bám không tha anh Thành trước kia, nhưng ai ngờ Beta đó lại cắt lời con, không cho con nói ra… Con cảm thấy rất kì lạ, sao khi không anh ta lại nhắc tới mẹ…”

Bùi Giác vắt óc nghĩ mãi mà không ra.

Trong lòng bà Hác trở nên nặng nề.

Bà ta lạnh lùng đánh tỉnh Bùi Giác: “Bùi Giác, nếu cậu ta thật sự muốn dụ dỗ Thành Quyết, có mưu đồ bất chính với Thành Quyết, cậu ta sẽ không nói những lời đó đâu.”

“Tại, tại sao?” Bùi Giác kinh ngạc hỏi.

“Con có thể kết hôn với con trai của mẹ, là vì nó đã hoàn toàn quên mất Beta vô liêm sỉ trong miệng con, nếu không phải vậy… Bây giờ người kết hôn với con trai mẹ, không phải con, mà là Beta kia.” Bà Hác hỏi: “Con có biết chuyện này không?”

“Con biết mà.” Bùi Giác gật đầu, rồi tỏ ra vô tội nói: “Nhưng con nghe nói, anh Thành vốn không hề thích Beta kia!”

“Nghe ai nói?”

“Người khác đều nói như vậy mà…”

Bà Hác im lặng mấy giây.

“Vậy con có biết Thành Quyết luôn là người nói được làm được không, nếu nó đã đáp ứng đính hôn với ‘Beta không biết liêm sỉ’ kia, nếu nó không mất trí nhớ, nó chắc chắn sẽ làm được.”

“Nếu bây giờ con đi nói cho nó biết, thư ký mới của nó chính là bạn trai cũ Beta trước kia của nó, khi chưa mất trí nhớ đã quyết định ngày đính hôn… Mà bây giờ Thành Quyết vẫn chưa có chút tình cảm nào với con, con nói xem liệu nó có thể ngay lập tức vứt bỏ con, đi thực hiện cam kết với Beta kia không?”

Bùi Giác bỗng chốc bị dọa cho ngu người.

Cả người cậu ta như hóa đá.

“Không… Không… Không thể!”

Cậu ta vất vả lắm mới có thể kết hôn với anh Thành!

Cậu ta tuyệt đối không chia tách với anh Thành đâu!

“Cho nên, chuyện thư ký mới từng là bạn trai cũ Beta của Thành Quyết, tuyệt đối không được hé lộ nửa chữ với nó.” Bà Hác nhắc nhở một cách sâu xa: “Chuyện này, tốt nhất sống để bụng chết mang theo.”

“Vâng… Con biết rồi…” Bùi Giác run rẩy đáp.

“À phải.” Bà Hác sực nhớ đến sự tồn tại của Bùi Thiểu Khuynh, cảm thấy nhức đầu, đỡ trán nói: “Chuyện mà mẹ vừa nhắc nhở con, con có thể chuyển lời đến anh trai của con không?”

“Có thể… Nhưng anh con không thèm nghe con nói đâu.”

“Mẹ biết rồi.” Bà Hác tỏ vẻ không biết phải làm sao: “Con còn chuyện gì nữa không?”

“Không có…”

“Vậy mẹ cúp máy đây.” Giọng nói của bà Hác khôi phục lại sự dịu dàng ưu nhã của ngày thường: “Có thời gian rảnh đến tìm Kim Thiến chơi.”

“Dạ vâng ạ.” Bùi Giác ngoan ngoãn đáp.

Bà Hác nghe vậy liền cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, bà Hác nhớ lại nội dung cuộc gọi vừa rồi, không kiềm được rơi vào suy tư.

Bà ta yên lặng hồi lâu.

Đáp án mà bà ta luôn vững tin nhất ấy vậy mà bây giờ dần xuất hiện vết nứt.

Thành Quyết… Thật sự không thích Kiều Thượng Ngu sao?

Nếu đúng là không thích, thế thì tại sao sau khi mất trí nhớ, lại cố chấp muốn khôi phục trí nhớ như vậy?

Bùi Giác ở trong nhà Thành Quyết đã được vài ngày.

Nhưng mãi đến hôm nay, không hề thấy thái độ của Thành Quyết dành cho Bùi Giác có một nửa dấu hiệu chuyển biến tốt.

Sống chung với nhau đã lâu, Thành Quyết không thể nào không cảm nhận được pheromone của cậu ta.

Độ pheromone xứng đôi cao đến vậy… Sau khi Thành Quyết ngửi được, không thể nào không có chút phản ứng với Bùi Giác.

Nhưng sự thật trần trụi lại đập thẳng vào mặt.

Cho dù có ngửi được mùi pheromone của Bùi Giác, Thành Quyết vẫn dửng dưng như không có gì.

Một loạt sự thật trước mắt đã chứng minh rõ ràng, Beta Thượng Kiều Ngu này đúng là đã từng theo đuổi Thành Quyết một cách đơn thuần và thật lòng.

Chứ không giống như bà ta và những người xung quanh khác, đều cho là vì tiền tài và cậy quyền cậy thế.

Một loạt chuyện xảy ra trước mắt bây giờ, nhìn kiểu gì đi nữa, bà ta đều cảm thấy Kiều Thượng Ngu trông hợp mắt hơn.

Nhưng bây giờ, đối phương đã không còn tâm tư muốn ở bên cạnh Thành Quyết nữa, thậm chí còn muốn rời xa hắn.

Mà Thành Quyết của bây giờ lại cố chấp tìm về trí nhớ…

Những gì bà ta đã làm lúc trước… Còn lầm tưởng Thành Quyết chắc chắn sẽ biết ơn… Có phải bà ta đã sai rồi không?

Bà Hác đỡ trán, cảm thấy đau đầu không thôi.

Quay lại bên chỗ Bùi Giác.

Những gì bà Hác nói hồi nãy khiến cậu ta cảm thấy hốt hoảng.

Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần cậu ta và anh Thành kết hôn rồi, sẽ không còn phải lo lắng chuyện gì nữa cả… Nhưng sau khi nói chuyện với bà Hác xong, cậu ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, phát hiện thực tế hoàn toàn khác xa.

Cậu ta nhất định phải tranh thủ trước khi anh Thành khôi phục trí nhớ, nhớ ra Beta vô liêm sỉ kia… Không, phát hiện ra thân phận thật sự của thư ký họ Kiều kia, phải làm cho anh Thành thích cậu ta mới được.

Hay là nói, ít nhất phải để hắn đánh dấu triệt để cậu ta!

Bùi Giác thầm suy tính trong bụng một phen, cuối cùng đưa ra quyết định.



Buổi tối chín giờ rưỡi.

Thành Quyết về đến nhà, đang đứng chỗ để giày thong thả cởϊ áσ khoác.

Người làm cung kính đứng một bên.

Kiều Bất Quy đứng sau lưng Thành Quyết, báo cáo lịch trình ngày mai cho hắn đâu vào đấy.

Còn về phần Bùi Giác thì đứng bên cạnh người làm với đôi mắt lập lòe mờ ám, thỉnh thoảng lén nhìn Kiều Bất Quy.

Thật giống như chuyện ở phòng tiếp khách hôm nay chưa từng xảy ra, sau khi Kiều Bất Quy hoàn tất báo cáo lịch trình ngày mai xong, cậu hơi khom người chào tạm biệt Thành Quyết rồi xoay người rời khỏi.

Thành Quyết tiện tay ném áo khoác cho người làm, rồi nhấc chân lên lầu.

Bùi Giác đứng tại chỗ lén nhìn vòng cổ ngăn chặn pheromone của Thành Quyết, khi nhìn thấy đèn tín hiệu màu vàng vẫn đang sáng thì bèn thở phào nhẹ nhõm.

Anh Thành vẫn chưa dùng thuốc ức chế.

…Cậu ta yên tâm rồi.

Hai tiếng sau.

Đêm khuya, mười một giờ rưỡi.

Bùi Giác mặc bộ áo ngủ gợi cảm, thấp thỏm rón rén bước tới phòng ngủ của Thành Quyết.

Cổ của cậu ta rất trắng, dưới bộ áo ngủ gợi cảm càng thêm bắt mắt, trông cực kỳ quyến rũ, không ai có thể sánh bằng.

Bùi Giác không đeo vòng ngăn chặn pheromone.

Không chỉ vậy, vì để cám dỗ Thành Quyết thành công, cậu ta còn đặc biệt xịt nước hoa mang theo chút hương kí©ɧ ŧìиɧ lên tuyến thể sau gáy.

Cậu ta đứng bên ngoài phòng ngủ của Thành Quyết, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết dũng khí nhấc tay gõ cửa phòng.

Cửa phòng bị gõ, nhưng bên trong không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

Lặng lẽ không một tiếng động, thậm chí còn không có tiếng vang.

…Đã ngủ chưa?

Bùi Giác thầm nghĩ, sau đó cắn môi đánh liều vặn cửa mở ra.

Cậu ta nín thở, cẩn thận nhấc chân trái lên.

Nhưng ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thành Quyết bất ngờ vang lên sau lưng cậu ta.

“Hình như phòng của cậu ở tầng dưới, chứ không phải ở đây.”

Bùi Giác bị tiếng nói bất ngờ của Thành Quyết dọa hết hồn, giật mình quay người lại.

Cậu ta che ngực nhìn Thành Quyết đứng cách đó không xa, trắng bệch cả mặt, trong lòng run lên từng cơn vì sợ hãi.

Thành Quyết làm như không thấy bộ đồ ngủ gợi cảm trên người Bùi Giác, hắn lạnh lùng hỏi: “Bây giờ đã là mười một giờ rưỡi khuya, cậu vào phòng của tôi làm gì?”

“Em…” Bùi Giác chột dạ cúi đầu.

“Còn nữa, trước đó tôi đã nói rõ ràng với cậu, ở nhà cũng phải đeo vòng ngăn chặn pheromone, nếu còn tái phạm thì mời rời khỏi đây.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Cậu hẳn là chưa quên.”

Nghe Thành Quyết nói vậy, Bùi Giác như tìm về được dũng khí, cậu ta ngẩng đầu lên chất vấn hắn: “Anh Thành, anh thật sự không có chút cảm giác nào sao?!”

“Cảm giác gì?”

“Anh Thành ngửi được mùi pheromone của em… Mà thật sự không có chút… Rung động và cảm giác khó nhịn?!” Bùi Giác khó tin hỏi.

Thậm chí cậu ta còn xịt nước hoa kí©ɧ ŧìиɧ lên sau gáy của mình, nhưng tại sao, anh Thành lại không có chút phản ứng nào?!

Nghe vậy, vẻ mặt của Thành Quyết trở nên vi diệu.

“Tại sao tôi phải có cảm giác đó?”

“Nhưng… Nhưng rõ ràng độ pheromone xứng đôi của chúng ta là 99%! Theo lẽ thường mà nói… Anh Thành phải… Phải…”

“Chỉ là máy móc đo lường ra con số mà thôi.” Thành Quyết khinh thường nói: “Không có ý nghĩa gì cả.”

Bùi Giác mờ mịt, đứng ngốc tại chỗ.

“Nhưng anh Thành và em…” Bùi Giác tủi thân nói nhỏ: “Chúng ta rõ ràng là cặp đôi được ông trời tác hợp…”

“Rốt cuộc có phải là được ông trời tác hợp hay không.” Thành Quyết vô tình cắt lời cậu ta: “Chuyện này là do tôi quyết định, mà không phải là một cái máy sắt vụn.”

Nói xong, không đợi Bùi Giác lên tiếng, Thành Quyết lại nói tiếp.

“Đeo vòng ngăn chặn pheromone, và còn không được tới quấy rầy tôi, tôi đã cảnh cáo cậu hai chuyện này rồi.”

“Quá tam ba bận.”

“Ngày mai tôi sẽ liên lạc với nhà họ Bùi, kêu họ tới đón cậu về.”

“Anh Thành, em… Em chỉ là… Chỉ là muốn giúp anh vượt qua kỳ nhạy cảm mà thôi…” Bùi Giác rơm rớm nước mắt.

“Tôi không cần.”

Thành Quyết lãnh khốc vô tình tuyên bố, sau đó nhìn Bùi Giác với ánh mắt có ý ám chỉ.

“Cậu út Bùi, mời trở về.”

===Hết chương 42===