Mất Trí Nhớ

Chương 39: Dù tình yêu sâu đậm đến mấy, rồi cũng sẽ có ngày phai nhạt không còn

Kiều Bất Quy thản nhiên đối mặt với Bùi Thiểu Khuynh.

Nếu Bùi Thiểu Khuynh muốn nghe thêm lần nữa, cậu sẵn sàng ‘vô cùng thân thiết’ lặp lại cho hắn nghe rõ.

“Bạn trai cũ.”

Bùi Thiểu Khuynh: “…”

Khóe mắt của hắn khẽ co giật khó nhìn thấy.

Đây là câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bùi Thiểu Khuynh nghiêng mặt sang đánh giá Kiều Thượng Ngu với ánh mắt quái dị, hay là nói, Kiều Bất Quy.

Ánh mắt của hắn vô cùng xa lạ, như thể đang quan sát một Beta mà hắn chưa từng gặp bao giờ.

Bỗng chốc không khí im lặng bao trùm xung quanh.

Sau khi Kiều Bất Quy nói ra ba chữ bạn trai cũ kia, Bùi Thiểu Khuynh vẫn im re chưa nói gì.

Vì vậy, sự im lặng của Bùi Thiểu Khuynh lọt vào mắt Thành Quyết đứng bên cạnh, chính là ngầm thừa nhận.

Thành Quyết thấy Bùi Thiểu Khuynh im lặng thừa nhận, khóe mắt của hắn giật giật, biểu cảm trên mặt thoáng trở nên vô cùng vi diệu.

Thư ký mới của hắn… Và Bùi Thiểu Khuynh… Từng quen nhau???

Thật khó tưởng tượng hai người đó từng là một cặp.

Đúng là trên đời này không còn gì huyền ảo bằng chuyện này.

Bây giờ, sự tức giận vì bị Kiều Bất Quy nói láo của Thành Quyết chớp mắt tiêu tán sạch sẽ.

Chỉ còn lại tâm trạng phức tạp khó có thể hình dung.

Không chỉ vậy, thậm chí còn vi diệu sinh ra cảm giác thấu hiểu và tha thứ.

Nếu thư ký đúng là bạn trai cũ của Bùi Thiểu Khuynh…

Với cái tính tình tồi tệ của Bùi Thiểu Khuynh…

Nói dối không quen biết hắn, không muốn dính dán gì đến hắn, có vẻ cũng rất hợp tình hợp lý.

Có điều, Thành Quyết thật sự không thể nào tưởng tượng ra khung cảnh vị thư ký kiệm lời của hắn và Bùi Thiểu Khuynh yêu đương với nhau.

Hắn nhớ hồi nãy trong xe, thư ký mới của hắn nói cậu là bên đơn phương theo đuổi và thích…

Đơn phương theo đuổi Bùi Thiểu Khuynh?

Thành Quyết không kiềm được liếc mắt quan sát tên y quan cầm thú… À không, Bùi Thiểu Khuynh từ trên xuống dưới một lượt.

Quen biết với Bùi Thiểu Khuynh đã được nhiều năm nên hắn có thể hiểu đại khái con người của Bùi Thiểu Khuynh, mặc dù Bùi Thiểu Khuynh có dung mạo tuấn mỹ, hôm nay lại mặc bộ vest trắng làm tôn lên dáng vẻ quý khí như ngọc, nhìn giống một vị công tử khiêm nhường lễ độ, nhưng dù vậy, Thành Quyết vẫn là không nhịn nổi chê bai ra mặt.

Vì là bạn tốt nhiều năm nên hắn hiểu rõ tính tình thối nát ẩn sâu bên trong của thằng bạn mình, Thành Quyết cực kỳ khó ưa và khinh bỉ.

Sau đó, dưới bầu không khí im lặng ngột ngạt, chỉ thấy Thành Quyết lại dời mắt nhìn về Kiều Bất Quy, khẽ nhếch mép lộ ra vẻ mặt hơi khinh thường.

“Thư ký Kiều, mặc dù năng lực làm việc của cậu không tệ… Nhưng mà, ánh mắt tìm bạn trai của mình lại quá kém.”

“Điều kiện của bạn trai cũ này, cũng chỉ có như vậy… Không lọt nổi vào mắt.”

Thành Quyết vừa nói vừa quét mắt khắp toàn thân Bùi Thiểu Khuynh.

Nghe Thành Quyết nói như vậy, Kiều Bất Quy cũng không nhìn sang Bùi Thiểu Khuynh.

Mà là u ám nhìn… Thành Quyết.

Bùi Thiểu Khuynh vốn bị sốc đứng hình trước câu nói của Kiều Bất Quy nãy giờ, sau khi nhìn rõ ánh mắt u ám của Kiều Bất Quy, bỗng chốc trở nên vui vẻ lại.

Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ một tiếng.

Hắn nhìn Thành Quyết với ánh mắt đen tối.

“Đúng, sếp Thành nói không sai.” Bùi Thiểu Khuynh mỉm cười tủm tỉm nói.

Nghe vậy, Thành Quyết liếc Bùi Thiểu Khuynh với ánh mắt kì quái.

Nói điều kiện của Bùi Thiểu Khuynh ‘không lọt nổi vào mắt’, nhưng tại sao chính chủ không những không nổi nóng, mà còn đồng ý với lời nói của hắn?

Hắn cảm thấy đầu óc của Bùi Thiểu Khuynh có bệnh không nhẹ.

Bùi Thiểu Khuynh lên tiếng đáp lại, rồi chợt quay sang nhìn Kiều Bất Quy.

“Em cảm thấy thế nào… Bạn trai cũ của anh?”

“…” Kiều Bất Quy làm thinh.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

“Chúng ta đã đứng đây hơn mười hai phút rồi.”

Kiều Bất Quy vừa nói vừa tỉnh rụi quan sát xung quanh một vòng.

Chỉ thấy xung quanh trở nên nhiều người từ khi nào.

Ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Bùi Thiểu Khuynh và Thành Quyết, lộ ra vẻ kinh diễm dễ thấy.

Đứng giữa hai Alpha trội như Thành Quyết và Bùi Thiểu Khuynh, một Beta dung mạo tầm thường như cậu giống như con tốt thí bị kẹp ở giữa.

Nghe thấy Kiều Bất Quy nhắc nhở, lúc này Bùi Thiểu Khuynh mới chợt nhớ ra chuyện hắn đã đặt sẵn phòng ăn riêng trong nhà hàng.

Hắn mỉm cười đi tới, vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai Beta.

Kiều Bất Quy không khỏi nhíu mày trước hành động của Bùi Thiểu Khuynh, kinh ngạc quay đầu, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu dễ thấy.

Sống đến từng tuổi này, cậu chưa bao giờ thân mật như vậy với Alpha.

Bả vai bị Bùi Thiểu Khuynh chạm vào giống như bị con kiến gặm cắn, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Anh đang làm gì vậy?

—Kiều Bất Quy dùng vẻ mặt thay cho lời nói.

Bùi Thiểu Khuynh hơi khom người, nói nhỏ bên tai cậu.

“Cậu Kiều, nếu đã nói láo… Vậy thì phải diễn kịch luôn cho đủ bộ.”

“…Thế à?”

“Bây giờ tôi là đang phối hợp với cậu Kiều đấy.”

Kiều Bất Quy vốn định vùng ra, nhưng nghe Bùi Thiểu Khuynh nói vậy thì hơi khựng lại.

Kiều Bất Quy nhấc mắt nhìn Bùi Thiểu Khuynh một cái thật sâu.

Bùi Thiểu Khuynh vẫn nở nụ cười như thường.

Trong nụ cười lộ rõ vẻ hài hước và trêu ghẹo.

Hai bên nhìn nhau một cái, cậu lập tức từ bỏ ý định giãy thoát ra.

Một bên, Thành Quyết nhìn cử chỉ thân mật của Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh, cho dù bây giờ đối phương có lên tiếng nói hai bên không có quan hệ, cũng không phải bạn trai cũ gì đó, hắn sẽ không tin nữa.

Giờ phút này, trước quan hệ tình nhân cũ của Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh, cộng thêm hành động thân mật của đôi bên, hắn đã không còn bị bất kỳ lời nói nào làm dao động nữa.

Bởi vì hắn chưa từng thấy Bùi Thiểu Khuynh thân mật như vậy với ai bao giờ.

“Không phải hai người đã chia tay rồi sao?” Thành Quyết không nhìn nổi hành động thân mật của Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh, bỗng lên tiếng hỏi.

“À…” Bùi Thiểu Khuynh tỏ vẻ như thể bây giờ mới nhớ ra chuyện này, hắn thở dài một hơi, sầu muộn nói: “Là em ấy đơn phương chia tay, tôi vẫn chưa đồng ý.”

Kiều Bất Quy lại nghiêng đầu nhìn Bùi Thiểu Khuynh.

Người bên cạnh khẽ mỉm cười, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Kiều Bất Quy: “…”

Cậu nghĩ bản thân nói láo chỉ như ăn bữa cơm hàng ngày, cho dù là lời nói dối quá đáng hơn, cậu vẫn có thể trợn tròn mắt nói ra một cách trơn tru.

Nhưng không ngờ Bùi Thiểu Khuynh còn cao tay hơn cậu một bậc.

“…Thế à?” Thành Quyết nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.

“Tất nhiên.” Bùi Thiểu Khuynh mỉm cười, tay ôm vai của Kiều Bất Quy đi vào trong nhà hàng, lại lần nữa thở dài thườn thượt nói: “Em ấy thật sự quá vô tình, sau khi tự ý nói chia tay liền chặn số di động của tôi, không hề cho tôi một cơ hội cứu vãn.”

Bùi Thiểu Khuynh vừa nói vừa tỏ vẻ tủi thân.

Kiều Bất Quy: “…”

Nói cứ như thật, làm cậu suýt chút nữa là tin.

Thành Quyết nhíu mày, trí nhớ của hắn vẫn rất tốt.

“Nhưng tôi nhớ rõ vừa rồi ở trong xe, thư ký Kiều có nói với tôi là cậu ta đơn phương theo đuổi và thích người ta mà? Hình như hơi mâu thuẫn với lời nói của cậu cả Bùi đây.”

Bùi Thiểu Khuynh nghiêng đầu nhướng mày.

“Thế à.”

Bùi Thiểu Khuynh phản ứng rất nhanh.

Chỉ với hai giây ngắn ngủi mà hắn đã tìm ra lý do ứng phó.

“À… Lúc trước ở bên nhau, chỉ vì tôi làm giá cao quá nên dần khiến em ấy không còn thích mình nữa, cho nên em ấy muốn chia tay với tôi…” Hắn nói xong lại thở dài: “Bởi vậy bây giờ tôi hối hận muốn chết.”

Một lý do hoàn mỹ không kẽ hở.

Cũng phù hợp với tính cách của Bùi Thiểu Khuynh.

Mặc dù ngày thường Bùi Thiểu Khuynh luôn cười nói vui vẻ, thoạt nhìn như là người thân thiện dễ gần, nhưng thực tế lại rất xa cách.

Đó chỉ là nụ cười giả tạo của hắn mà thôi.

Một khi chân chính tiếp xúc với Bùi Thiểu Khuynh, nhìn ra bản chất thật sự của hắn, thì mới thấy rõ hắn cực kỳ cao cao tại thượng, người ngoài đừng nghĩ chạm vào một sợi tóc của hắn.

Toàn bộ quá trình Kiều Bất Quy đều không nói lời nào.

Còn Thành Quyết sau khi biết nguyên nhân, cũng không nói gì nữa.

Hắn không khỏi bắt đầu cảm thấy trong lòng buồn bực.

Đi vào nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba người đi tới phòng riêng được Bùi Thiểu Khuynh đặt trước.

Đến bàn ăn, Thành Quyết hành động một cách vô thức như thể là một thói quen hình thành đã lâu, chủ động kéo ghế ngồi cho Kiều Bất Quy.

Sau khi phát hiện hành động lạ thường của mình, hắn không khỏi ngớ người.

Hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, trên mặt bỗng chốc lộ ra biểu cảm vô cùng nghi ngờ.

Hắn đang… Làm gì?

Bây giờ bên cạnh thư ký mới của hắn đã có Bùi Thiểu Khuynh, vốn không cần hắn làm như vậy.

Hơn nữa…

Hắn mơ hồ nhớ, hình như trước đây hắn không hề có thói quen thân sĩ kéo ghế cho ai đó trước bữa ăn cả.

Trong khi Thành Quyết còn đang ngẩn người, bên kia, Bùi Thiểu Khuynh diễn trò làm động tác thân sĩ, ưu nhã kéo ghế cho Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy lẳng lặng nhìn Bùi Thiểu Khuynh, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Sau khi ngồi xuống, Bùi Thiểu Khuynh lại lần nữa cúi người ghé sát vào tai Kiều Bất Quy trông giống như động tác hôn, nói nhỏ bên tai cậu.

“Xem ra cậu ta quên sạch, không còn nhớ chút gì cả.”

Bởi vì lúc nãy hắn có nói đến người ‘làm giá quá cao’ kia, đó cũng chẳng phải là đang nói hắn.

Mà là nói Thành Quyết.

Nhưng Thành Quyết không có chút cảm giác gì cả, không hề nghe ra lời nói ẩn ý của Bùi Thiểu Khuynh.

“Vui không.” Kiều Bất Quy thờ ơ hỏi nhỏ.

“Thú vị.” Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ: “Thật đúng là quá thú vị.”

Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo kề sát thêm vào.

Đồng thời, giọng nói cũng trầm thấp hơn.

“Cậu nói xem, bây giờ tôi hôn cậu ngay trước mặt cậu ta, cạu ta sẽ có phản ứng gì đây?”

Kiều Bất Quy: “…”

Vẻ mặt của Kiều Bất Quy vô cùng bình tĩnh, cũng không hoảng hốt, trái lại chỉ im lặng nhìn Bùi Thiểu Khuynh.

“Mặc dù diễn trò đúng là phải diễn cho hết… Nhưng việc này không phải hơi quá trớn hay sao, thưa ngài Bùi?”

“Nhưng tới bây giờ tôi vẫn chưa từng hôn ai… Huống chi, điều kiện của tôi ưu tú như vậy, còn là Alpha trội có khí chất xuất chúng, chủ động hôn một Beta… Cậu Kiều chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu.”

Kiều Bất Quy không có chút xúc động nào cả.

“Xin lỗi, tôi không hứng thú với chuyện bị người khác hôn.”

Bùi Thiểu Khuynh thở dài nom tiếc nuối lắm.

“Thế à?” Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ: “Nhưng tôi rất có hứng thú.”

Hắn cực kỳ rất muốn thấy bộ dáng sau khi phục hồi trí nhớ của Thành Quyết.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Kiều Bất Quy nghe Bùi Thiểu Khuynh nói vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.

Theo dự cảm xấu ngày một tăng lên, đôi môi lạnh như băng của Bùi Thiểu Khuynh bỗng chạm nhẹ vào gò má của cậu.

Bỗng chốc cả người cậu cứng đờ.

Một bên khóe mắt của Kiều Bất bị quéo lại, cậu quay đầu nhìn Bùi Thiểu Khuynh với ánh mắt khó tin nổi.

Bùi Thiểu Khuynh cười một cái thật tươi, trong mắt lộ rõ vẻ trêu đùa ác ý.

Trong mắt hắn thiếu điều muốn khắc lên hai chữ ‘thú vị’.

Trước cảnh tượng Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh nhìn nhau không nói tiếng nào, Thành Quyết ở phía đối diện bỗng đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đi tới nắm lấy cổ áo của Bùi Thiểu Khuynh.

Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống vài độ.

Trong mắt Thành Quyết lộ rõ sát khí nồng đượm.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn tức khắc hóa thành lưỡi đao sắc bén, đâm Bùi Thiểu Khuynh thành cái rổ.

Nụ cười trên môi của Bùi Thiểu Khuynh vẫn không thay đổi, hắn tỏ vẻ vô tội hỏi Thành Quyết: “Tôi chỉ là hôn bạn trai nhỏ dễ thương của mình thôi mà, sao cậu cả Thành lại tức giận thế?”

Thành Quyết hơi sửng sốt.

Lực nắm dần dần buông lỏng.

Bùi Thiểu Khuynh nói không sai.

Bùi Thiểu Khuynh hôn Kiều Bất Quy, hắn sao phải tức giận?

Có liên quan gì đến hắn?

Cơn tức giận lẫn sát khí dữ dội bốc lên hồi nãy khiến Thành Quyết không khỏi nghi ngờ.

Hắn thả lỏng tay mình ra, sau đó lặng lẽ ngồi xuống, cau mày rơi vào trầm tư.

Đối diện, Bùi Thiểu Khuynh chỉnh lại cổ áo.

Hắn nghiêng đầu ‘suy nghĩ’ một chút, bừng tỉnh hiểu ra.

Bùi Thiểu Khuynh từ tốn nói: “Chẳng lẽ bây giờ sếp Thành cô đơn lẻ bóng, cho nên ngứa mắt người ngoài thân mật trước mặt mình? Hay là… Bây giờ tôi gọi em trai Bùi Giác của mình, kêu nó tới đây nhé?”

Dứt lời, liền làm ra vẻ muốn móc điện thoại ra gọi.

Thành Quyết còn chưa hiểu tại sao lúc nãy mình lại vô cớ nổi giận, thấy Bùi Thiểu Khuynh muốn lấy điện thoại gọi Bùi Giác tới, hắn lập tức sầm mặt.

“Cút.”

Nghĩ mãi không ra đáp án, Thành Quyết nhấc tay xoa mi tâm, phiền muộn từ bỏ suy nghĩ.

Có lẽ vừa rồi là hắn nhất thời quẫn trí.

Thành Quyết chỉ có thể đưa ra giải thích này.

“Tôi dẫn thư ký của mình đến đây, không phải là để cậu và cậu ta tán tỉnh nhau.”

“Bùi Thiểu Khuynh.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Cậu hẳn là chưa quên mục đích tới đây của mình.”

“Dĩ nhiên.” Bùi Thiểu Khuynh nhếch môi, nói: “Ngài Thành muốn biết cái gì, tôi nhất định sẽ biết gì đáp nấy, tuyệt không nói dối nửa lời.”

Nghe những lời này của Bùi Thiểu Khuynh, Kiều Bất Quy lại cảm thấy có dự cảm không lành, trong lòng lập tức trở nên nặng nề.

Đúng như dự đoán, sau đó nghe Thành Quyết lạnh lùng nói: “Tôi và người kia, trước khi kết hôn, rốt cuộc là đã chia tay hay vẫn chưa?”

Bùi Thiểu Khuynh nhướng mày.

Hắn nhìn xoáy vào Kiều Bất Quy trong giây lát.

“Chưa.” Bùi Thiểu Khuynh đáp.

“Vậy tại sao khi đó tôi hỏi cậu chúng tôi đã chia tay chưa, nhưng cậu lại trả lời ‘theo tình trạng trước mắt mà nói, đúng là như vậy’?” Thành Quyết chất vấn.

Bùi Thiểu Khuynh nhún vai.

“Cậu và em trai tôi cũng sắp kết hôn, không phải chẳng khác gì hai người đã chia tay rồi sao?”

Thành Quyết bỗng chốc không nói gì.

Thì ra lúc đầu câu nói ‘theo tình trạng trước mắt mà nói’ chính là có ý này.

Thì ra… Là vẫn chưa chia tay.

Thành Quyết không hiểu sao cảm thấy tim đập mạnh.

Ngón tay của hắn dần lạnh như băng.

“Đã như vậy, rõ ràng tôi và người đó vẫn chưa chia tay… Thế tại sao người đó lại không tới tìm tôi?”

“Tôi nghĩ…” Bùi Thiểu Khuynh tỉnh bơ quay đầu nhìn Kiều Bất Quy, chỉ thấy cậu lạnh nhạt hờ hững, giống như chỉ là một người ngoài không liên quan gì đang ngồi vây xem, Bùi Thiểu Khuynh không khỏi cười khẽ một tiếng: “Người đó có lẽ là không còn thích cậu nữa.”

“Không phải cậu nói người kia mới là bên chủ động theo đuổi sao?” Thành Quyết thắc mắc: “Vậy là cậu nói dối tôi?”

“Không, tôi không nói dối.” Bùi Thiểu Khuynh tỏ ra vô tội: “Lúc đầu từng lời từng chữ tôi đã nói với cậu, toàn bộ đều là thật.”

Bùi Thiểu Khuynh đột nhiên đổi giọng.

“Chỉ có điều… Tình yêu dù sâu đậm đến mấy, chung quy sẽ có ngày phai nhạt không còn.”

“Không phải sao? Thành Quyết.”

===Hết chương 39===