Nghiện Cô Vợ Gán Nợ

Chương 1

Tàn tiệc xong Chu Chi Nam mới trở về, bước chân anh dẫm lên cầu thang gỗ tạo ra tiếng động.

Nguyễn La cuộn người trong chăn nghe ngóng. Hình như anh uống hơi nhiều nên tiếng bước chân có chút rối loạn. Trong lòng cô thầm cầu nguyện: “Đừng tới tìm tôi.”

Có lẽ lúc này ông trời cũng đã đi ngủ nên không nghe được lời cầu nguyện của Nguyễn La. Chu Chi Nam thay một bộ quần áo ngủ đã được giặt sạch sẽ rồi đi đến phòng Nguyễn La. Mặc dù anh vừa tắm xong nhưng chiếc mũi nhạy cảm của cô vẫn ngửi thấy mùi rượu. Người đàn ông xốc chăn lên và nằm xuống một cách tự nhiên. Anh dang hai tay muốn ôm cô vào lòng.

Nguyễn La lùi về phía sau tránh né vòng tay của anh.

“Vẫn chưa ngủ sao?"

“Anh có thể về phòng ngủ chính ôm vợ cả của anh được không?”

Bầu không khí bị phá vỡ. Chu Chi Nam dùng sức bóp hai bên thái dương. Tối nay có chút mệt nên anh không muốn tranh cãi với cô.

“Hôm nay tôi rất mệt, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, lại đây nào.”

Thái độ của anh càng nhẹ nhàng thì Nguyễn La lại càng muốn lấn lướt. Bởi vì cô còn trẻ tuổi kiêu ngạo nên không hiểu thế nào là cúi đầu.

“Nếu anh mệt thì càng không nên đến chỗ của tôi, tôi không thể chăm sóc tốt cho anh.”

“Chu Chi Nam, tôi chán ghét anh."

Anh nhắm mắt không lên tiếng, cô vẫn tiếp tục nói: “Chu Chi Nam, anh không nên ngủ ở đây. Tôi ghét mùi rượu trên người anh, anh thật sự khiến người ta ghê tởm.”

Người đàn ông khẽ thở dài, bỗng nhiên ngồi dậy đè cô gái xuống dưới thân. Cô mặc một chiếc váy mỏng được cố định bằng đai lưng, chất liệu tơ lụa khiến làn da trắng mịn của cô nổi bật dưới ánh trăng.

Những ham muốn phá hủy của anh đều biến mất khi anh chạm vào cô. Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mịn màng của cô gái.

Những nơi anh chạm đến khiến Nguyễn La chỉ cảm thấy nổi da gà. Điều này cũng khiến cho hứng thú của Chu Chi Nam giảm đi.

“Ngủ đi! Đừng có mời gọi tôi.”

Ôm cô vào lòng trong tư thế kìm kẹp khiến cô không thể cử động được, Chu Chi Nam cảm thấy hài lòng. Sau khi chuông đồng hồ vang lên mấy lần, Nguyễn La cũng nghe được hơi thở đều đặn trên đỉnh đầu mình. Cuối cùng anh cũng ngủ rồi. Rạng sáng, Nguyễn La bị anh đánh thức. Lúc mở mắt ra, trên người cô đã bị cởi hết quần áo, Chu Chi Nam đang tỉ mỉ liếʍ mυ'ŧ phần cổ và vai cô.

“Tránh ra! Anh lại muốn làm chuyện xấu xa phải không?”

Anh vuốt ve từng tấc da thịt của cô từ trên xuống dưới, nhưng Nguyễn La chỉ cảm thấy dưới lớp chăn bông như có con rắn đang gặm cắn cơ thể mình.

Chu Chi Nam chính là một con rắn.

“La Nhi, làm một lần thôi.”

Trái tim cô bỗng chốc đập dồn dập, lời nói phát ra có chút lắp bắp: “Tôi không muốn, anh tránh ra.”

Nhưng Nguyễn La chỉ là một người ăn nhờ ở đậu để gán nợ, nên cô đâu có tư cách nói chuyện. Chu Chi Nam không ngốc, anh mở miệng cũng không phải thương lượng với cô.

Khoảnh khắc bị thứ to lớn của anh đi vào, Nguyễn La khóc trong tuyệt vọng. Cảm giác cũng không đau đớn vì Chu Chi Nam đã làm cho cô ướŧ áŧ. Mặc dù cô vẫn mạnh miệng nhưng phía dưới có chút tê rần ngứa ngáy vì động tác ra vào của anh. Một cô gái 18 tuổi không biết cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy làm chuyện này với Chu Chi Nam là rất xấu xa. Chu Chi Nam không quan tâm đến ham muốn.

Sau lần đầu tiên của Nguyễn La, anh chưa từng đòi hỏi chuyện đó mỗi đêm. Kể từ lần trước, công việc kinh doanh của anh bận đến sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa Nguyễn La cũng đến kì nên tính ra đã hơn nửa tháng bọn họ chưa làm.

Trong lòng anh ngứa ngáy nên thức dậy từ rất sớm, phía dưới cũng đã trướng căng. Ban đầu Chu Chi Nam định cởi hết quần áo của cô gái nhỏ rồi tiến vào, nhưng nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang say giấc của cô, anh lại từ từ trêu chọc cô.

Phía dưới Nguyễn La hút lấy khiến anh đạt được kɧoáı ©ảʍ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hai chân trắng nõn mềm mại quấn lấy eo anh một cách khó khăn, anh chưa cần đẩy vào sâu nhất, cái miệng đó đã mυ'ŧ chặt lấy anh, đúng là một yêu tinh nhỏ quyền rũ người khác. Nhưng yêu tinh nhỏ đang ở dưới thân anh khóc thút thít xen lẫn rêи ɾỉ. Chu Chi Nam cảm thấy thứ của mình lại to thêm vài phần, ham muốn của anh không kìm nén được mà bùng nổ, muốn cô đạt kɧoáı ©ảʍ hết lần này đến lần khác.

Khi Nguyễn La được dì Mai đánh thức thì mặt trời đã lên cao. Cô cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu, váy ngủ cũng được thay mới. Nhưng những dấu hôn xanh tím nằm rải rác trên người đã nói cho cô biết chuyện mình làm với Chu Chi Nam sáng nay là sự thật. Nhớ lại lúc cuối cô như người chết đuối chỉ biết dựa vào khúc gỗ cứu mạng là anh, cả người cô lâng lâng như trôi dạt trên đại dương mặc kệ sống chết.

Trong lòng Nguyễn La càng cảm thấy chán ghét hơn. Ngay cả áo ngoài cũng chưa khoác, cô mặc một chiếc váy ngủ được chiết eo đi xuống lầu. Dì Mai đứng phía sau định lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì. Lâm Vãn Thu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang thì đặt ly xuống bàn, tay cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng. Cô ấy là tiểu thư khuê các nên lúc nào cũng phải chú ý đến cách cư xử của mình.

“Chu La đến rồi, mau ngồi xuống." Cô ấy nở nụ cười quay đầu lại gọi Nguyễn La, đến khi nhìn thấy dấu hôn xanh đỏ trên ngực và cánh tay của cô thì nụ cười trên mặt có chút cứng đờ. Nhưng rất nhanh cô ấy đã lấy lại phong thái ban đầu, phất tay để người giúp việc kéo ghế cho cô.

Nguyễn La nghe lời ngồi xuống, nhìn Chu Chi Nam ăn sandwich thì cười lấy lệ. Anh mặc trường bào Trung Quốc, trong tay lại cầm bữa sáng kiểu Tây, cảm thấy thật sự không tương xứng. Nhưng với dáng vẻ tự nhiên tiêu sái của anh thì không ai cảm thấy không ổn. Chu Chi Nam đặt tờ báo xuống, ăn một miếng cuối cùng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt anh nhìn dáng vẻ ăn mặc có chút lộ liễu của cô thì lóe sáng.

“Dì Mai! Lấy áo khoác ngoài của cô ấy đến đây.”

Lúc xuống lầu, dì Mai đã tính trước nên mang theo áo khoác ngoài của Nguyễn La, bây giờ đang vắt ở trên khuỷu tay. Bà vội đi tới đưa cho cô. Nguyễn La không thèm để ý khiến cho dì Mai xấu hổ đứng ở một bên. Loại chuyện này mỗi tháng đều xuất hiện đến vài lần, Lâm Vãn Thu tiếp tục ăn bữa sáng của cô ấy, uống một ngụm sữa bò.

Chu Chi Nam cầm khăn ướt mà người làm đưa tới để lau tay, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn La. Anh nhận lấy áo ngoài và khoác lên người cô một cách mạnh mẽ, dây đai buộc chắc chắn, không để lộ chút cảnh xuân nào. Sau đó anh cho người làm mang đồ ăn lên, lúc này mấy người họ mới dám tiếp tục đi lại. Mấy người làm tưởng rằng cơn phong ba buổi sáng này đã kết thúc. Rốt cuộc thì ba người cũng có thể yên lặng ăn cơm, Chu Chi Nam quay lại chỗ ngồi của mình.

“Tôi không ăn cái này.” Nguyễn La tiếp tục làm khó dễ, “Người trong nước ăn mấy cái thứ nước ngoài này thật chẳng ra làm sao cả, thật ghê tởm.”

Phút chốc, nhà ăn trở nên yên tĩnh, ai cũng không dám nói chuyện. Chu Chi Nam vung tay lên, lập tức có người bưng một cái bát đặt lên bàn.

“Ăn cháo.” Hành động này của Nguyễn La như đánh vào bông vậy. Cô không ngờ Chu Chi Nam đã sớm chuẩn bị, chỉ có thể tức giận cúi đầu, ăn bát cháo được giữ ở nhiệt độ thích hợp.

“Gần đây có phải bạn học của em đang tham gia biểu tình không?"

“Ừm... Đúng vậy.” Nguyễn La lúng búng trả lời.

“Ngoan ngoãn ở nhà, không được tham gia vào những việc này.” Chu Chi Nam ra lệnh.

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm đại hán gian(*) sao?"

(*)Đại hán gian: Chỉ những kẻ bán nước, cúi mình trước kẻ địch vì lợi ích của chính mình.

“Đây không phải là chuyện em nên quan tâm.” Nguyễn La hừ lạnh đáp lại.

Sau khi ăn xong, cô bị Chu Chi Nam gọi lên lầu, vào phòng sách với anh. Dáng vẻ bướng bỉnh của cô gái đứng ở chính giữa phòng sách, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đối diện.

“Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, tôi còn muốn ngủ nướng.”

Anh như cười như không nhìn dáng vẻ giả vờ trấn tĩnh và lạnh nhạt của cô.

“Lần sau mặc quần áo cho cẩn thận, biết không?"

“Chính anh làm chuyện súc sinh, còn sợ người khác nhìn thấy sao?"

Anh nhếch mày, dáng vẻ hứng thú đáp lại: “Nếu phải nói một trong hai chúng ta ai là súc sinh, vậy thì cũng chỉ có là em.”

“Sao lại là tôi?” Nguyễn La khó hiểu hỏi.

“Nguyễn Phương Hữu tặng em cho tôi để gán nợ. Ông ta mới là súc sinh, còn em là tiểu súc sinh.” Nguyễn La chính là một con hổ giấy, ngày thường được Chu Chi Nam dung túng nên chuyện gì cũng muốn gây sự.

Nhưng vừa bị anh nói thì cô lại không thể đáp trả mà chỉ biết khóc. Lúc này đôi mắt cô ửng đỏ, dáng vẻ đáng thương đang cố gắng lườm anh. Chu Chi Nam kéo cô đến trước ghế rồi ôm cô vào trong ngực, để Nguyễn La ngồi trên đùi anh.

“Ngoại trừ việc khóc ra thì em còn làm được gì nữa. Trên đời này cũng chỉ có tôi là đau lòng cho em thôi." Những giọt nước mắt của Nguyễn La rơi xuống, thấm ướt trên bộ quần áo thẳng thớm của anh. Vậy mà một người nghiện sạch sẽ như Chu Chi Nam lại không để ý, tùy tiện lau vài cái.

“Em ngoan ngoãn một chút đi. Cơ thể không được tùy tiện để người khác nhìn thấy."

"Hừ?" Nguyễn La từ chối trả lời, chỉ nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

“Làm Nguyễn La có gì tốt chứ. Nguyễn Phương Hữu cũng chỉ coi em như đồ vật để trao đổi. Bây giờ em tên là Chu La.”

Không biết cô đã khóc thút thít bao lâu, cuối cùng dựa vào l*иg ngực của anh ngủ mất. Cô gái 18 tuổi với đôi chân thon dài thẳng tắp nhưng đôi khi vẫn giống như một đứa trẻ.

Chu Chi Nam ôm cô quay về phòng ngủ, cởi bỏ áo ngoài đặt ở trên giường để Nguyễn La ngủ thêm an ổn. Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, trong lòng tràn đầy sự cùng chiều.