Editor: SoleilNguyen Wattpad: WinnyChan275
Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Chương 19
======
Năng lực làm việc của lão Evan luôn luôn rất mạnh, cử một vài người đi đến thực địa khảo sát đối với lão mà nói cũng không phải quá khó, không đến một ngày, lão đã thu thập được tài liệu về trường học đem đến trước mặt Elphins.
Đây là ngôi trường đứng top đầu, điều kiện học tập và môi trường giảng dạy cũng đáp ứng được yêu cầu, nhược điểm duy nhất là khoảng cách ở khá xa.
Bởi vì thân phận đặc thù của chủ nhân, nên trang viên Lạc Khắc Ngũ Đức này được xây dựng ở ngoài rìa thành phố, trên cơ bản thuộc về vùng trung ngoại thành, Elphins lựa chọn nơi này là bởi vì hoàn cảnh yên tĩnh, như vậy sẽ không có quá nhiều quỷ hút máu và tên loài người không có mắt nào dám chạy đến lãnh thổ của hắn, nhưng bây giờ ưu điểm này dường như không đủ.
Nơi nào có trường học tức là nơi đó sẽ có nhiều người ở, điều này có nghĩa là khuôn viên trường học gần như không thể được xây dựng ở những nơi vắng vẻ thế này, chúng thường nằm ở trung tâm của thành phố, được thừa hưởng phương tiện giao thông và chất lượng nhà ở tốt nhất, như vậy sẽ thuận tiện cho con em ở các hộ gia đình đi đến trường.
Trong số những trường học này, bất kể là trường nào, thì việc lái xe đến trang viên cũng phải mất hơn nửa giờ. Điều này cũng có nghĩa là mỗi ngày Uriah chỉ việc tới chạy lui cũng phải tốn khoảng hai giờ, chưa kể đến việc thỉnh thoảng còn bị kẹt xe và những trường hợp đột xuất khác.
Elphins có hơi không hài lòng về khoảng cách, vì vậy hắn kiên nhẫn đọc hết thông tin và bắt đầu cân nhắc xem liệu mình có nên đơn giản thuê một gia sư về nhà hay không.
Lão Evan đúng lúc lên tiếng: "Điện hạ có muốn để Uriah chọn thử không? Tôi nghĩ nó cũng nên được biết mình sắp phải học trường nào."
Điều này làm cho Elphins từ bỏ ý định mời gia sư đến. Bởi vì hắn nhớ là hắn đã hỏi Uriah có muốn đi học hay không, cũng đã hứa sẽ cho đứa bé đi học, bây giờ nếu hắn nuốt lời, chẳng phải sẽ giống như mấy tên dối trá hay lật lọng sao?
Mặc dù hắn không bận tâm lắm đến thanh danh của mình, nhưng hắn lại không muốn Uriah cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đó.
Như vậy cuối cùng là phải dựa vào chính chủ đưa ra lựa chọn.
Uriah đối với những thứ này hiểu biết không nhiều, nó không tài nào hiểu nổi các loại chỉ số bên trong tài liệu mà lão Evan thu thập được, cũng không biết những thứ này là đại biểu cho trường học thực lực cùng phát triển tiềm năng, điều duy nhất nó có thể hiểu chính là các bức ảnh.
Những bức ảnh này là do lão Evan tự chụp, có thể thể hiện trực quan hơn phong cách của từng trường, tuy đều là trường tiểu học nhưng phong cách cụ thể lại không giống nhau, trường thứ nhất thiên về đại chúng, bầu không khí tổng thể thoạt nhìn tương đối thoải mái, nụ cười trên khuôn mặt của các học sinh hiện lên rất rõ ràng, cảnh quan trường học không tệ, phong cảnh thực sự rất tốt; trường thứ hai đòi hỏi khắt khe hơn một chút, đó là một ngôi trường quý tộc nổi tiếng, vị trí tốt hơn nhiều so với hai cái kia, cách bày cũng trí vô cùng đẹp mắt, nhưng học sinh trong đó lại trông không thân thiện như cái đầu tiên. Trường thứ ba ở giữa hai trường, tuy không liên quan gì, nhưng điểm cộng là trường này ở khá gần.
Trên thực tế còn có một ngôi trường khác thích hợp hơn, trình độ cũng tương đương với mấy ngôi trường này, nhưng đó là trường tiểu học Thiên Chúa giáo, xét thấy chủ nhân mình là một người bị trụ sở tôn giáo xa lánh, trước giờ vô cùng căm ghét mấy thứ này, nên lão Evan đã loại bỏ ngôi trường đó ra đầu tiên.
Elphins không biết về tất cả những điều này, hắn đang xem Uriah chọn trường.
Ba ngôi trường thoạt nhìn tương đối na ná nhau, Uriah liên tục lật qua lật lại, bất giác cong môi, qua một lúc lâu mới giơ ra một tấm ảnh chụp: "Cái này ạ."
Đứa trẻ chọn chính là trường đầu tiên.
Elphins hỏi: "Thích trường này à?"
Uriah gật đầu: "Dạ."
"Tại sao?"
"Bởi vì..... bọn họ trông rất vui vẻ." Uriah chỉ vào một số người trong ảnh trông có vẻ lớn hơn nó một chút và nói.
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, nó không hiểu những dãy số lạnh lùng, chỉ chú ý đến khuôn mặt tươi cười của những đứa trẻ trong ảnh. Họ đang cười rất vui vẻ, chắc là do môi trường học tập ở đây rất tốt.
Elphins cẩn thận nhìn bức ảnh.
Hắn có hiểu biết khá tốt về biểu hiện của con người, và hắn có thể thấy được những người đó thực sự đang cười vì hạnh phúc, cảm giác của Uriah rất đúng.
Dù vẫn chưa hài lòng về khoảng cách nhưng vì Uriah đã đưa ra quyết định nên hắn đã đồng ý.
"Vậy thì trường này đi." Hắn đem tài liệu của hai trường học còn lại đưa cho lão Evan.
Sau khi xác nhận trường học, lão Evan không ngừng chạy đi làm thủ tục.
Học kỳ tiếp theo của trường sẽ bắt đầu vào mùa xuân, từ đây tới đó vẫn còn một khoảng thời gian, trong lúc này, Elphins nghĩ mình nên để Uriah tận mắt nhìn thấy ngôi trường tương lai của nó trông như thế nào, vì vậy hắn đã đích thân dẫn đứa bé đến đó một chuyến.
Trường học này tên thật là trường Ager, cơ sở vật chất về mọi mặt đều rất tốt, bởi vì thân thế của Uriah, nên Elphins đã thỏa thuận trực tiếp quyên tặng một ký túc xá và một lô thiết bị dạy học cho trường, hiệu trưởng vô cùng vui mừng mà chấp thuận đơn xin nhập học của Uriah, và đích thân ông đã nhiệt tình mời bọn họ đi thăm quan trường.
Elphins đã từ chối lời mời này và hẹn lại dịp khác, rồi lặng lẽ đưa Uriah đi đến trường học.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là họ lại vô tình bị chặn lại ở trước cổng trường.
Trường tiểu học nói chung là nơi bị kiểm duyệt nhiều nhất trong số các trường học, bởi vì trẻ em ở đây về cơ bản không có khả năng tự bảo vệ mình và rất dễ bị tổn thương, cho nên điều này là rất cần thiết, hơn nữa trước đây đã xảy ra một số chuyện không hay, vì vậy bây giờ quá trình kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, cần phải có giấy xác minh danh tính thì mới được đi vào.
Elphins không có bất kỳ giấy tờ gì chứng minh mình là người của ngôi trường này, dĩ nhiên hắn cũng không thuộc về ngôi trường này, Uriah chỉ mới đạt được tư cách là học sinh mới nhập học nên hoàn toàn không phải là học sinh của trường. Vì vậy, tất nhiên là hai người họ đã bị bảo vệ trước cổng chặn lại.
Bảo vệ tướng mạo oai hùng uy phong so với hắn thấp hơn một cái đầu, đứng ở nơi đó không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà nói: "Xin lỗi vị tiên sinh này, đây là quy định của chúng tôi, hiện tại ngài không thể đi vào."
Vị tiên sinh này có nước da tái nhợt, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt và ánh mắt không có chút độ ấm nào, khi nhìn vào mắt người khác lại giống như nhìn vào một sinh vật chết, vừa liếc qua liền cảm thấy lạnh cả người, cho dù có mặc áo khoác đi nữa cũng không thể ngăn được sự lạnh lẽo ấy.
Thoạt nhìn chẳng giống người tốt tí nào, bảo vệ lần đầu tiên gặp mặt đã đưa ra một khái niệm cho tổ tiên của huyết tộc.
Elphins trên mặt không có biểu tình gì, hắn vẫn còn xa lạ với xã hội loài người, cũng không hiểu nỗi sợ hãi của con người đối với những thứ mình không biết có bao nhiêu sâu xa, vì vậy tên này không thể buông lỏng cảnh giác với bất kỳ người lạ và sự vật nào. Đây là một trong những biểu hiện rõ rệt nhất về sự mong manh yếu ớt của con người. Nhưng hắn không có đủ kiên nhẫn.
Không phải là không thể trực tiếp điều khiển bảo vệ mở cửa, nhưng trong trường hợp này —— hắn nhìn xuống Uriah —— có vẻ sẽ ảnh hưởng không tốt lắm.
Uriah lẳng lặng nghe người gác cổng nói, kéo tay Elphins: "Tiên sinh, hay chúng ta chờ một chút đi."
Elphins dắt tay đứa bé, gật đầu, cùng nhau đứng sang một bên, sau đó hắn gọi một cú điện thoại cho lão Evan.
Một lúc sau, hiệu trưởng của trường Ager thở hổn hển chạy đến, hô người gác cổng mở cửa ra.
Bảo vệ rõ ràng có hơi sửng sốt, sau khi đi tới xác nhận lại với hiệu trưởng, anh ta mới phát hiện ra người bị mình chặn lại với khí thế nồng đậm trông có vẻ không giống người tốt này chính là nhà đầu tư rót vốn gần đây. Một người sẵn sàng đầu tư rất nhiều tiền vào giáo dục như vậy sao có thể là người xấu được? Bộ không nhìn thấy trong tay hắn đang dắt một đứa trẻ dễ thương như vậy sao? Nếu hắn là người xấu, vậy tại sao đứa trẻ kia lại không lên tiếng kêu cứu chứ?
Không nên đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài. Bảo vệ cảm thấy rất xấu hổ về những suy nghĩ trước đó của mình.
Anh ta xin lỗi Elphins, người nọ xua tay, tỏ vẻ không để bụng cho lắm.
Dù không có ấn tượng tốt về con người, nhưng Elphins vẫn cố gắng hết sức để duy trì hình ảnh tốt trước mặt Uriah.
Elphins tiến vào trường học dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của hiệu trưởng, hiệu trưởng hứng thú bừng bừng mà nhớ lại lộ trình mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu, mặt đầy tươi cười mà nói: "Ngài có muốn đến văn phòng của chúng tôi tham quan trước không?" ông ta nói, sau đó chìa tay ra như muốn bắt tay với vị khách quý này: "Rất vui được biết ngài."
Elphins không có ý kiến gì, nhưng lại coi thường bàn tay đang dang ra của ông ta, ra hiệu cho ông ta tiếp tục đi về phía trước.
Tay hiệu trưởng xấu hổ mà dừng lại ở giữa không trung trong phút chốc, sau đó dứt khoát thu về, xoay người đi về phía trước.
Bọn họ đi theo hiệu trưởng một lúc liền nhìn thấy bảng chỉ dẫn bên đường.
Anh đi tới, mất vài giây để nhớ lại, hiệu trưởng thấy khách quý dừng lại trước biển báo, liền tiến tới giới thiệu: "Đây là sơ đồ mặt bằng của trường chúng ta, ngài xem, chúng ta hiện đang ở cổng phía nam, đi thẳng về phía trước là tòa nhà văn phòng, rẽ phải ở ngã tư phía trước chính là khu vực giảng dạy——"
Elphins gật đầu.
Hiệu trưởng dừng một chút, không tìm được cái gì để nói, chủ yếu là bởi vì vị khách quý này có khí tức quá mạnh, đến gần hắn cũng sẽ cảm thấy khϊếp hãi, vốn dĩ muốn tiếp tục giới thiệu lại đột nhiên bị chặn lại, ông vội vàng nhìn xung quanh, chợt để ý tới Uriah đang bị Elphins dắt trong tay.
Không ai lại không thích một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu cả, là hiệu trưởng một trường tiểu học, ông đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa ông phát hiện ra đứa trẻ này luôn im lặng khi người lớn nói chuyện, không có xen mồm vào, trông rất nhỏ, cũng không khóc không la, tính tình không giống như những loại con nhà quyền quý được yêu thương chiều chuộng, trực tiếp để lại một ấn tượng tốt cho người khác.
Không có vị phụ huynh nào lại không thích con mình được khen. Hiệu trưởng nghĩ nghĩ, đối với người bạn nhỏ này cũng xem như là có ấn tượng tốt, cho nên càng chân thành nói: "Đúng rồi, đây là người bạn nhỏ muốn đến trường chúng ta học sao?"
Ông cúi đầu xuống nói với Uriah, đứa bé ngẩng đầu ngước mắt nhìn ông, sau đó gật đầu: "Vâng ạ, cháu chào ông."
"Chào cháu," hiệu trưởng cười tủm tỉm đưa tay ra, muốn cùng Uriah bắt tay, "Hoan nghênh người bạn nhỏ đáng yêu gia nhập trường chúng ta."
Uriah nghiêng đầu nhìn theo hướng hiệu trưởng vươn tay ra, rất nhanh nở nụ cười: "Dạ vâng ạ!"
Đứa bé bước ra bên ngoài nửa bước để thuận tiện bắt tay với hiệu trưởng, nhưng ngay khi tay nó sắp chạm vào hiệu trưởng, Elphins đột nhiên quay người kéo nó về phía sau.
Uriah khó hiểu mà nhìn Elphins.
Tổ tiên huyết tộc không giải thích gì về hành vi của mình, mà là dùng giọng điệu như chưa có chuyện gì xảy ra hỏi Uriah: "Cò muốn đến xem các bạn học không?"
Nghi ngờ về việc không thể bắt tay ngay lập tức bị xua tan, sự chú ý của Uriah nhanh chóng bị chuyển hướng, thực vui vẻ mà nói: "Dạ có!"
"Để ta đưa nhóc đi." Elphins nói, lập tức bế Uriah lên đi thẳng đến khu vực giảng dạy.
Vừa đi, hắn vừa trả lời một loạt câu hỏi của Uriah về trường học.
"Ở đó có bao nhiêu người ạ?"
"Khoảng một hai nghìn"
"Oa, nhiều như vậy, đều ở cùng một chỗ sao?"
"Không phải, có nhiều lớp khác nhau, mỗi lớp chỉ có khoảng ba mươi đến sáu mươi người."
"A."
"....."
Một người một quỷ hút máu dần dần đi xa, chỉ còn lại hiệu trưởng đứng ở đó lẻ loi một mình.
Hiệu trưởng: "......"
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn vì đã thích
Nhớ đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon