Sau khi Hạ Trầm đi vào thì Hướng Gia Quân vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong. Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên bậc cầu thang dần dần đi xa, cậu cũng đứng dậy lén lút đi tới bên cạnh cửa.
Hướng này ngược sáng nên cậu thoải mái bỏ mũ áo xuống, đấu mắt với người duy nhất còn sót lại ở trong.
Hầu Chí Thành đang đứng trong bếp, nhìn thấy cậu thì không hề e dè mà mở tủ bát ra tìm kiếm vật tư, thế nhưng phần lớn nguyên liệu nấu ăn đã thối rữa, chỉ còn lại dầu, gạo và mì cầm theo cũng vô dụng, có mỗi dao gọt còn có thể xem như là vật tư.
Hướng Gia Quân vâng lời thầy dạy, không dám bước vào cửa nhưng điều này cũng không thể ngăn cậu mắng người. Cậu tựa vào khung cửa gọi tên Hầu Chí Thành, dùng giọng điệu bình thản kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã: "Giữ đống sắt vụn đó làm gì, mày không sợ là không chạy kịp à?"
Hầu Chí Thành tức tối mở tung toàn bộ ngăn tủ nhưng đều nhận lại sự thất vọng, chỉ có thể vung chân đá thật mạnh lên tường để trút giận.
Hướng Gia Quân như đang đứng xem khỉ diễn trò, cảm thấy rất vui sướиɠ. Nếu cậu là xác sống thì chắc chắn sẽ xếp loại người như gã ta vào danh sách ưu tiên bắt gϊếŧ, sớm giải quyết để trái đất tránh có thêm tai họa.
Nhưng giờ cậu vẫn là người, xuống tay với đồng loại có vẻ không tốt lắm.
Hầu Chí Thành hung tợn nhìn chòng chọc cậu một lát thì vẻ mặt gã đột nhiên bình tĩnh lại, nở nụ cười da^ʍ dê: "Cởi mũ ra mới thấy, làn da cũng non mịn đấy."
Hướng Gia Quân lập tức cau mày. Lời nói của gã khiến cậu cảm thấy ghê tởm trong vô thức, giọng điệu lúc nào cũng ngả ngớn và coi thường người khác.
Cậu bước chân trái qua cửa, cảnh cáo: "Đừng ép tao lấy rìu chặt đầu mày."
"Đang khen mày mà," Ánh mắt Hầu Chí Thành quét một lượt người cậu từ trên xuống dưới, "chẳng trách tên họ Hạ giấu mày cả ngày, chúng mày làm không ít chuyện ở trong xe nhỉ. Nói tao biết đi, mày bán cho nó giá bao nhiêu?"
Đầu Hướng Gia Quân 'đoàng' một tiếng, không rảnh lo chuyện khác mà chạy vào trong bếp, bóp cổ Hầu Chí Thành ấn gã lên tủ lạnh, đấm tới.
Gã muốn phản kháng nhưng không thể chống lại sức lực bùng nổ trong nháy mắt của cậu, đành phải dùng chiêu hèn kế bẩn mà thúc đầu gối lên định đá vào chỗ hiểm nhưng lại bị chệch hướng trúng vào bụng Hướng Gia Quân.
Hướng Gia Quân ăn đau nhưng động tác tay vẫn không hề nới lỏng. Nếu nói lửa giận vừa rồi còn có thể khống chế thì lúc này cậu đã sắp mất đi lý trí, tay còn lại vớ được con dao trên mặt bàn.
Hầu Chí Thành nhìn cậu cầm dao gọt hoa quả trong tay thì không giữ bình tĩnh nổi nữa, vừa giãy giụa vừa uy hϊếp cậu: "Nếu mày dám đυ.ng vào tao thì cả nhóm sẽ không tha cho hai đứa chúng mày."
Mọi dây thần kinh trong đầu Hướng Gia Quân thi nhau co giật khiến cậu đầu váng mắt hoa, không nghe thấy bất cứ điều gì mà chỉ một lòng nghĩ phải dùng keo dán chặt cái mồm văng đầy từ ngữ dơ bẩn của người này.
"Họ Hướng..." Hầu Chí Thành thấy cậu cầm dao không nói lời nào cũng không làm gì tiếp, không biết trong đầu cậu nghĩ gì, chỉ sợ cậu mà không nghĩ thông thì sẽ thực sự chém chết mình, "Mày bỏ dao xuống, tao sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Gã nói xong vẫn không thấy Hướng Gia Quân có phản ứng, lòng nổi ý ác, siết chặt nắm tay vung một đấm vào mặt cậu.
Hướng Gia Quân trúng một đấm trời giáng cộng thêm bên tai vẫn còn văng vẳng những lời xúc phạm vừa nãy, cậu vung dao trong tay, cắt một đường ngay trên mặt Hầu Chí Thành.
Nhát chém không hề nương tay, kéo dài từ bên phải xuống bên trái gương mặt, cắt xuyên qua miệng gã.
Máu tươi chảy ào ạt, Hầu Chí Thành đau đến mức không thể kêu ra tiếng. Hướng Gia Quân buông cổ áo gã ra, lạnh lùng nhìn gã ngã gục trên mặt đất.
Một lát sau cậu mới lấy lại tinh thần, vội vàng ném con dao dính máu Hầu Chí Thành ra xa như thể cán dao làm bỏng tay cậu, ngay sau đó liền nghe thấy vài âm thanh truyền tới từ tầng hai. Tiếng vang nối tiếp nhau, cả nhà trọ dường như rung chuyển theo nhịp nó.
Hướng Gia Quân ngơ ngác đứng nghe, mạch suy nghĩ chậm hơn nhiều so với lúc bình thường, sức lực cũng gần như cạn kiệt sau hành động vừa rồi, không khỏi vịn lấy tường.
Âm thanh đơn điệu kia vẫn tiếp tục vang vọng, bỗng nhiên xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn chạy xuống cầu thang, không lâu sau thì cậu trông thấy hai dáng người loạng choạng.
Đeo Kính và Tóc Vàng lao xuống tầng một, nhìn cảnh tượng trong bếp mà sững sờ, sau khi cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì nhanh chóng vọt lại đây. Một tên ngồi xổm xuống xem vết thương của Hầu Chí Thành, tên còn lại thì nhìn con dao dính máu trên mặt đất rồi quay sang nhìn cậu giống như đã xác định hung thủ.
Hướng Gia Quân đợi một lát nhưng vẫn không thấy Hạ Trầm, quay đầu đối diện với ánh mắt căm hận của Tóc Vàng, sốt ruột hỏi: "Hạ Trầm đâu? Sao anh ấy không xuống cùng các người?"
Đeo Kính giúp Hầu Chí Thành bịt lại miệng vết thương, quát về phía Tóc Vàng: "Mau đi tìm anh Trang! Cầm thuốc đến đây nhanh!"
Tóc Vàng như vừa mới tỉnh mộng, nhìn chòng chọc Hướng Gia Quân nhưng rồi vẫn chạy đi.
Hướng Gia Quân thấy không ai trả lời mình thì lòng càng lo lắng, cúi người tóm lấy cổ áo Đeo Kính, "Trên tầng sao rồi! Nói!"
Tên này bị cậu tóm áo bắt ngẩng đầu, có lẽ bị khí thế của cậu dọa sợ nên buộc phải trả lời, nhưng giọng điệu vẫn không quên châm chọc: "Tầng hai có xác sống, đồng đội mày ở lại muốn độc chiếm vật tư."
Hướng Gia Quân nghe thấy hai chữ 'xác sống' thì yên lòng. Đối với thầy Hạ thì một hai xác sống không có vấn đề gì.
Nhưng cậu lại cảm thấy dường như có gì đó không ổn.
Ba người yên lặng đợi chốc lát, tiếng động trên tầng giống như một động cơ vĩnh cửu có quy luật, chưa từng ngừng lại.
Hướng Gia Quân lắng nghe một lúc, rốt cuộc cũng nhận ra điều không đúng. Xác sống có thể tạo nên âm thanh lớn đến vậy ư? Cho dù là nhiều con đi nữa thì tiếng vang cũng không thể đều đặn như vậy được?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì sự chú ý của Hướng Gia Quân lại bị tiếng động nặng nề kia thu hút. Lúc này dường như cậu phát hiện ra, âm thanh đó không chỉ ở một chỗ nhưng lại lẫn vào nhau rất khó để phân biệt.
Cậu đá đá Hầu Chí Thành đang nằm đất chịu đau, "Câm mồm!"
Sau đó lắng nghe thật cẩn thận.
Một âm thanh giống hệt vang lên ở tầng một, ở phía bên kia phòng khách, có vẻ là hướng phòng để đồ.
"Mặc kệ gã, mày đứng lên cho tao." Cậu xách cổ Đeo Kính, kéo hắn đứng dậy rồi đẩy hắn về phía phòng để đồ, "Đi xem bên trong đó có gì."
Đeo Kính ngạc nhiên khi nghe cậu nói xong câu cuối, "Mẹ nó mày sai ai đấy?"
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã chẳng còn, trong nhà trọ dần trở nên tối om. Lập trường hai bên trái ngược nhau, vừa động tay động chân rồi còn chảy cả máu, lại thêm hai âm thanh bí ẩn vang lên trong nhà trọ, hết thảy đều cực kỳ không ổn.
Nhưng Hướng Gia Quân thật sự không còn sức, chưa kể đến đầu cậu còn rất đau, thứ cảm xúc nóng nảy hung dữ vẫn đang tàn sát bừa bãi trong lòng cậu, khó khăn lắm mới có thể duy trì sự tỉnh táo đến giờ phút này.
Bên mặt nóng rát, cậu giơ tay chạm thử, đau.
Cậu không định để hai người này nhận ra mình đang suy yếu, cố tỏ vẻ lạnh lùng: "Hầu Chí Thành còn không đánh lại tao, chẳng lẽ mày làm được?"
Hướng Gia Quân cầu nguyện Đeo Kính hãy mắc mưu rồi đến phòng để đồ xem tình hình, còn cậu thì lên tầng tìm thầy Hạ.
Hai người giằng co một lát giữa không gian tăm tối, rốt cuộc Đeo Kính vẫn đi lên nửa bước.
Hắn lặng lẽ vịn tường, đi qua cầu thang là có thể nhìn thấy phòng để đồ. Đeo Kính đi đến trước cửa nhưng lại do dự không dám mở nó ra, bởi ngay cả Hướng Gia Quân cũng có thể trông thấy cánh cửa kia đang bị đập mạnh đến rung lên.
Xem ra mọi chuyện không hay rồi, cả phòng để đồ và tầng hai đều có loại xác sống mà cậu không hề biết.
"Đừng nhúc nhích!" Cậu gọi Đeo Kính, "Mày đừng mở cửa nữa."
Tên đó cầu còn không kịp, nhanh chóng rút tay lại rồi lùi về phía sau mấy bước.
Hướng Gia Quân ngẩng đầu nhìn lên tầng, cầu thang quanh co che khuất tầm mắt cậu nên chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đen ngòm. Cậu thử gọi một tiếng: "Thầy Hạ ơi?"
Ngoại trừ tiếng vang nặng nề thì không có ai trả lời cậu.
Cậu khẽ cắn môi, vịn lấy lan can rồi kéo cơ thể mình đi lên một bậc rồi một bậc.
Quá vô dụng. Lúc chân què thì cùng lắm nhịn đau là có thể hành động, nhưng lúc này đến cả việc đi lên cầu thang thôi mà cũng quá khó khăn.
Đến khi cậu mồ hôi đầy đầu bò được một nửa đường thì bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên phía bên kia nhà trọ, ngay sau đó tầng hai cũng có tiếng thủy tinh bị đập vỡ, mà âm thanh đều đặn lúc trước lại bất ngờ dừng lại.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã mà mạnh mẽ trên hành lang, gần như là ngay lập tức đã đến gần cầu thang. Cảm giác được hơi thở quen thuộc cách mình không xa, Hướng Gia Quân vui sướиɠ hô lên giữa tình thế cấp bách: "Hạ Trầm!"
Bước chân dừng lại một giây rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, Hạ Trầm bế ngang người cậu lên vội vàng chạy xuống tầng.
Hướng Gia Quân không kịp nói gì thêm nhưng cái ôm thân thuộc đã giúp cậu xác nhận, cảm giác an toàn bao phủ lấy cậu như che trời lấp đất.
"Em vẫn không nghe lời tôi." Giọng nói trầm thấp của Hạ Trầm vang lên trên đầu cậu, hiếm khi mà để lộ sự bực mình.
"Tôi..." Hướng Gia Quân muốn cãi nhưng đuối lý, đành phải ngoan ngoãn nằm trong ngực thầy Hạ mắng thầm.
Khi hai người dẫm lên bậc thang cuối cùng thì bỗng có tiếng bước chân vô cùng nặng nề truyền tới từ tầng hai, giống như có một người khổng lồ đang đuổi theo họ vậy.
Hướng Gia Quân không nhịn được, hỏi: "Thứ đó là gì thế?"
Hạ Trầm mặc kệ trong phòng khách còn có người khác mà bế cậu chạy thẳng ra cổng lớn, trả lời: "Một loại xác sống mới."
"Có đánh thắng được không?"
Bước chân anh đột ngột dừng lại, Hạ Trầm xoay người để cả hai cùng nhìn vào phía bên trong nhà trọ.
Đeo Kính nghe thấy điều không ổn thì hét toáng lên nhưng không ngờ lại là người có nghĩa khí, phản ứng đầu tiên là vọt tới phòng bếp nâng Hầu Chí Thành chạy ra cửa. Nhưng Hầu Chí Thành đau đến kiệt sức nên đi rất chậm, còn xác sống kia sau khi dẫm lên bậc thang thì bất ngờ ngã lăn xuống dưới, tạo thành một chuỗi tiếng vang ầm ĩ hỗn loạn.
Hướng Gia Quân lờ mờ nhìn thấy xác sống khổng lồ cồng kềnh kia vừa khéo lăn xuống phía ngoài gian bếp, cách rất gần bọn Hầu Chí Thành.
Đến lúc này thầy Hạ mới trả lời câu hỏi của cậu, trầm giọng nói: "Không biết, có thể thử xem sao."