*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công tử quả thật đã từ chức Nghị lang.
Sau khi nghe hắn kể lại, tôi mới biết được đầu đuôi sự tình
Nghị lang là cận thần của hoàng đế, phụ trách cố vấn đối đáp, trước nay luôn chọn những người xuất chúng lại có danh vọng để đảm nhiệm.
Từ khi hoàng đế bệnh nặng tới nay, Thái tử giám quốc, chính vụ thực thì do mạc phủ của Tuần Thượng nắm giữ, các Nghị lang cùng triều thần có cũng như không.
Tháng trước, Nghị lang Trần Huy cáo bệnh hồi hương, để lại một vị trí trống. Trần Huy vốn xuất thân từ nhà có truyền thống nghiên cứu học vấn, thông làu kinh sử, được nhiều người ngưỡng mộ. Còn nay người kế nhiệm ông lại chính là kẻ đυ.ng độ với Công tử trên đường phố Lạc Dương hôm trước, Cảnh Tị.
Công tử tức thì nổi giận, xin từ quan với Quang lộc đại phu* sau đó phất tay áo bỏ đi.*_Quang lộc đại phu (光禄大夫) là tên chức quan, có từ nhà Hán làm chưởng nghị luận, đến nhà Minh, nhà Thanh hàm chánh nhất phẩm, là bậc cao nhất trong các quan văn. Tương đương với chức cố vấn bây giờ.Tôi hỏi Công tử – “Lúc công tử xin từ quan, đã được Quang lộc đại phu đồng ý chưa?”
Công tử hừ một tiếng – “Ta muốn từ thì từ, tất nhiên là từ nay không nhậm chức nữa, cần gì phải ai đồng ý?”
Tôi thở dài, Công tử vẫn cứ luôn tùy hứng như vậy.
Có điều, chuyện này xét về tình về lý tôi đều không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Công tử là người tính tình thanh cao, vốn không hợp với chốn quan trường, chẳng qua hắn ôm chí lớn ở trong lòng, chí ít cũng phải trải qua rồi thì mới hiểu ra được.
Công tử nhìn thần sắc của tôi, hỏi – “Nàng cảm thấy ta làm vậy không ổn sao?”
Tôi cười đáp – “Không hề, rất ổn là đằng khác.”
Công tử kinh ngạc. Hắn từ trên tháp ngồi dậy, nhìn tôi, có vẻ hứng thú – “Hửm, sao lại nói như vậy?”
Tôi nói – “Chức quan Nghị lang tuy đều do người hiền đảm nhận, thanh danh tốt nhưng lại không có thực quyền. Từ khi Công tử nhậm chức tới nay chắc hẳn cũng không quá hài lòng.”
Công tử gật đầu – “Đúng vậy.”
“Nếu đã như vậy thì chức quan này chính là thứ có cũng được, không có cũng đành, từ rồi cũng chẳng hề gì.” – Tôi nói – “Có điều sắp tới đây, bất kể là người nào đến khuyên, công tử cũng phải thoái thác. Nếu như công tử rảnh rỗi thì có thể làm mấy bài thơ phú, bày tỏ chí nguyện quy ẩn.”
Công tử không hiểu – “Tại sao phải như vậy?”
Tôi nói – “Phải như vậy thì lần tới công tử xuất sĩ mới có thể đảm nhận được chức vị quan trọng hơn.”
Công tử kinh ngạc không thôi.
Tôi nói – “Công tử có biết ẩn sĩ không?”
“Tất nhiên là biết.”
Tôi nói – “Từ cổ đến nay, bề trên phàm có chí nguyện chấn hưng đại nghiệp đều cho lệnh đi tìm ẩn sĩ, sau đó trọng dụng.”
Công tử bất mãn, nói – “Như thế không phải bảo ta giả vờ giả vịt hay sao? Nếu đã quy ẩn thì vì sao còn muốn xuất sĩ?”
“Sao lại giả vờ giả vịt?” – Tôi phản đối nói – “Người trên đời vì muốn xuất sĩ nên mới đọc sách, đó là lẽ thường, vậy thì cớ gì mà người vì muốn xuất sĩ mới đi làm ẩn sĩ lại là đáng xấu hổ? Thư sinh muốn làm quan phải qua khoa cử, lẽ nào ẩn sĩ muốn làm quan không cần qua khoa cử chắc? Vả lại, ai ai cũng có thể làm thư sinh nhưng không phải ai ai cũng có thể trở thành ẩn sĩ. Nếu như công tử lòng ôm thiên hạ, bản thân lại dũng cảm tấn tới thì cần gì phải xoắn xít với chuyện đường ngang ngõ tắt?”
Ánh mắt Công tử rung động, tựa hồ như cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, không phản bác lại nữa.
“Vậy bề trên trong lời nàng nói là chỉ ai?” – Hắn khinh thường nói – “Nếu như là kẻ đang nắm quyền hiện nay thì ta thà làm ẩn sĩ cả đời còn hơn.”
Tôi nói – “Tất nhiên không phải là vị hiện giờ, công tử chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, tương lại nhất định có chuyển biến.”
Công tử nói – “Làm sao nàng biết?”
Tôi hiên ngang ngẩng đầu – “Tất nhiên là ta biết, chẳng lẽ công tử quên bản lĩnh của ta rồi sao?”
Công tử vốn luôn nghi ngờ về vấn đề bản lĩnh của tôi, có điều lần này lại chỉ nhướng mày, không tranh cãi tiếp.
“Ẩn sĩ trên đời này nhiều vô số kể, nếu như không có người có ý tới tìm thì thế phải nào?” – Hắn hỏi.
“Công tử yên tâm, tuyệt đối không có chuyện này.” – Tôi vừa nói vừa chớp mắt. – “Nhưng về thi phú, công tử đã có linh cảm gì chưa?”
“Cái này thì có gì khó.” – Công tử tỏ vẻ đúng là gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu, nhìn tôi hỏi – “Nghê Sinh, nàng học được mấy đạo lý này ở đâu vậy? Cũng là do tổ phụ nàng dạy sao?”
Tôi đắc ý nói – “Tuy ta thông minh hiếu học, nhưng những thứ này đều là trời sinh đã biết rồi.”
Công tử không đáp lời.
Tôi quay đầu lại nhìn thắn, thấy khóe môi hắn hơi cong lên, tựa như xem thường nhưng ánh mắt nhìn tôi lại vừa chăm chú vừa lấp lánh.
Ngay lúc tôi cho rằng trên mặt mình dính bẩn, định đưa tay lên lau thì Công tử lại nằm nhoài xuống tháp.
“Nghê Sinh, bóp lưng cho ta đi.” – Hắn khoan thai nói, đầu cũng không buồn quay lại.Chuyện Công tử từ quan, đến tận ngày hôm sau người trong phủ Hoàn mới biết.
Hoàn Túc cực kỳ tức giận, mắng Công tử một trận thậm tệ. Nhưng Đại trưởng công chúa lại chẳng có vẻ gì là giận dữ, chỉ hời hợt trách cứ Công tử mấy câu.
“Từ rồi cũng tốt.” – Bà nói – “Nghị lang là cố vấn cho Thánh thượng, Thánh thượng lại đang nằm bệnh, con vấn đáp cho ai xem?” – Dứt lời bà lại quay sang mềm mỏng khuyên Hoàn Túc, bảo Công tử lui ra ngoài.
Công tử nghe vậy thì an tâm hẳn.
Hắn lại giống như khi chưa ra làm quan, ở trong vườn phủ, vừa luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, vừa luyện kiếm, một canh giờ sau mới quay về phòng.
Tôi nói – “Nếu hôm nay công tử rảnh rỗi, vậy thì hãy viết thi phú như hôm qua chúng ta đã nói nhé.”
Công tử đi ra sau bình phong, đầu không buồn quay lại, chỉ đáp một câu – “Ta biết rồi.” – Vừa nói vừa cởi y phục ướt đẫm mồ hôi ra.
Những lúc thế này, hắn thường không cần tôi hầu hạ.
Tôi định tới thư phòng chuẩn bị nghiên mực, vừa mới dợm đi thì Công tử lại nói – “Nghê Sinh, giúp ta lau người.”
Tôi ngẩn người, quay đầu lại, đã thấy Công từ đi ra từ sau bình phong, trên người không mặc y phục, da thịt ẩm ướt mồ hôi.
“Ta ư?” – Tôi kinh ngạc.
“Không nàng thì còn ai vào đây.” – Công tử nói – “Thanh Huyền cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Rõ ràng vừa rồi chính hắn còn kêu Thanh Huyền tới phòng bếp lấy đồ lót dạ.
Tôi nhìn Công tử, chỉ đành đi đến chỗ chậu nước, sấp ướt khăn mặt, vắt khô. Công tử mở rộng hai tay, mặc cho tôi lau chùi. Khăn mặt nóng ẩm, để lại vết đỏ nhàn nhạt trên làn da hắn.
“Đám Dật Chi bình thường thay y phục cũng đều có người hầu hạ sao?” – Công tử chợt hỏi.
Tôi đáp – “Có lẽ vậy.”
Công tử nói – “Vậy thì hôm nay nàng hầu hạ ta thay y phục.”
Tôi khó hiểu nhìn hắn – “Nhưng trước nay công tử vẫn luôn không muốn để cho ta làm cơ mà.”
Công tử đáp – “Bây giờ ta muốn rồi.”
Tôi – “… …”
Nếu Công tử đã nói vậy thì tôi cũng chỉ đành tuân theo, tiếp tục lau người cho hắn.
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy dạo gần đây vóc người của Công tử dường như vạm vỡ hơn so với trước. Khung người của hắn rất rất đẹp, tuy bờ vai rộng nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác lưng hùm vai gấu, đường cong cường tráng cân xứng, đúng là đẹp mắt đẹp lòng.
Bất giác, tôi lại nhớ tới Thẩm Xung. Lúc trên đường tới Hà Tây, tôi cũng từng lau người cho chàng như vậy, tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau đó tôi không còn được hầu hạ chàng thêm lần nào nữa…
“Nàng lại thất thần rồi.” – Công tử chợt nói.
Giọng nói kia rất trầm thấp, lướt qua vành tai tôi giống như gió vờn qua làn tóc.
Tôi tỉnh hồn, có chút sững sờ.
Vừa rồi chỉ mải suy nghĩ, tôi bất giác kề lại gần Công tử lúc nào chẳng hay. Hắn hơi cúi đầu, lúc nói chuyện, hơi thở gần như phả lên gò má tôi.
“Ai thất thần chứ!” – Tôi giấu giếm nói, qua quít lau thêm hai cái nữa rồi vội thả khăn vào trong chậu nước, vừa vò khăn vừa giả vờ trêu chọc nói – “Công tử còn nửa người chưa lau, chẳng bằng cởi cả khố ra đi.”
“Ừm, được!” – Công tử đáp.
Tôi không nghĩ Công tử sẽ đáp lại như vậy liền kinh ngạc, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của hắn. Công tử duỗi tay ra, cầm lấy chiếc khăn mặt ở trong tay tôi, rồi chậm rãi đi ra sau bình phong.
“Khố cũng ướt cả.” – Chỉ nghe thấy giọng hắn tỏ vẻ chê bôi – “Nàng vụng về như vậy, sau này vẫn để ta tự làm thì hơn.”
Tôi vâng một tiếng, giây lát sau lại không nhịn được đưa tay lên sờ mặt.
Cái mặt già này của tôi bình thường giả vờ, bịa chuyện chưa từng lộ ra sơ hở, ấy vậy mà vừa rồi lại đỏ bừng hết cả.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên Công tử mới là yêu nghiệt.Sau khi Công tử tắm rửa xong, tôi lại cẩn thận giúp hắn chải tóc.
Hiện tại đã là giờ Tỵ, Công tử đang chuẩn bị đến thư phòng thì nữ quan bên cạnh Đại trưởng công chúa đột nhiên tới nói là công chúa cho gọi tôi qua.
Công tử lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Mẫu thân lại gọi Nghê Sinh qua đó làm gì?” – Hắn hỏi nữ quan.
“Bẩm, thϊếp không biết ạ.” – Nữ quan nói – “Công chúa chỉ lệnh cho thϊếp tới truyền lời mà thôi.”
Tôi đáp vâng, lại quay sang nói với Công tử – “Ta chỉ đi một lát rồi sẽ về, công tử đừng quên làm phú nhé.”
Công tử nhìn tôi, lát sau mới ừ một tiếng.
Tôi không nói thêm nữa, theo nữ quan đi về phía viện của Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa đang uống trà ở chính đường, thấy tôi tới liền nói – “Hôm nay là sinh thần của vương hậu Dự Chương Vương, ngươi thay ta đưa phần lễ vật này tới đó, chúc thọ cho vương hậu.”
Tôi nhìn món lễ vật mà Đại trưởng công chúa chuẩn bị, đó là một chiếc bác sơn lư* bằng đồng vô cùng độc đáo, tinh xảo. Phần trên lư hương được đúc giống như một ngọn tiên sơn sương khói lượn lờ, bên dưới là đại hải sóng cồn, một vị tiên nhân đứng trên đỉnh núi, hai tay khoanh lại giấu trong tay áo, tựa như đang quan sát sóng gấm biển thét.*_Bác sơn lư (博山炉) là lư hương hình núi. Trong “Khảo cổ đồ” (quyển 10) chép: Dưới lư hương đựng nước nóng nấu bằng các chất thơm, hương xông nghi ngút, như hòn núi trong biển bốc hơi.“Dự Chương Vương nhìn thấy, tất sẽ hiểu được.” – Đại trưởng công chúa ý tứ sâu xa nói.
Tôi vâng lời, đóng nắp hộp đựng lư đồng lại, dùng vải gấm gói thật kỹ lưỡng.
Phủ đệ của Dự Chương Vương cũng nằm ở phía Tây Bắc Lạc Dương, cách phủ Hoàn chỉ khoảng hai dặm đường. Tôi ngồi xe ngựa, xuyên qua phố phường, chẳng lâu sau đã đến trước cửa phủ Dự Chương Vương.
Tôi ở trước cửa báo danh tính, một lát sau liền có một nội quan đi ra, đón tôi vào trong phủ.
Từ lúc Dự Chương Vương thụ phong tới nay vẫn luôn ở lại Lạc Dương, cực ít trở về đất phong vì vậy phủ đệ của ông ở trong kinh thành cực kỳ quý phái, bất luận là về diện tích hay phòng ốc cũng thể hiện đầy đủ sự xa hoa lộng lẫy. Lại thêm Hoàng đế luôn nể trọng Dự Chương Vương nên mọi bài trí trong vương phủ cũng đều án theo quy chế của vương cung, vừa nhìn đã biết bất phàm.
Vương hậu đau ốm, tất nhiên là không thể thấy mặt. Tuy tôi chỉ là một nô tỳ nhưng người tặng quà lại là Đại trưởng công chúa, Dự Chương Vương vẫn đích thân ra mặt tiếp đón, đi cùng với ông còn có Ninh Thọ huyện chúa.
Tôi hành lễ với Dự Chương Vương, dâng chiếc hộp sơn son lên nói – “Đại trưởng công chúa nói, tuy triều đình hạ lệnh nghiêm cấm tụ yến, công chúa không thể đích thân tới nhưng ngài vẫn nhớ sinh thần của vương hậu. Đại trưởng công chúa sai nô tỳ đưa lễ vật tới, chúc thọ cho vương hậu.”
Dự Chương Vương gật đầu nói – “Ngươi thay cô chuyển lời lại cho công chúa, ý tốt của công chúa, cô vô cùng cảm niệm, sau này khi thế sự an ổn nhất định sẽ tới cửa cảm ơn.”
Ninh Thọ huyện chúa ở bên cạnh, nói với Dự Chương Vương – “Nếu đã là lễ vật do Đại Trưởng công chúa đặc biệt tặng, sao phụ vương không mở ra nhìn một chút, cũng tiện để người tới chuyển lời lại.”
Dự Chương Vương đồng ý, bảo nội thị mở hộp son ra.
Ninh Thọ huyện chúa vừa nhìn thấy chiếc bác sơn lư liền khen không dứt miệng. Dự Chương Vương cũng ngắm kỹ lư hương, thần sắc chợt thay đổi.
“Lư hương này là do công chúa tự mình chọn lựa sao?” – Dự Chương Vương hỏi tôi.
Tôi đáp – “Vâng ạ.”
Thần sắc Dự Chương Vương ngưng trọng, không nói tiếng nào, một lát sau mới nói – “Chiếc lư hương này quá quý giá, nhà ta thực không nhận nổi. Ngươi mang về đi, đem lời của ta chuyển cáo lại nguyên văn cho công chúa là được.”
Tôi không ngờ sự tình lại đột ngột thay đổi như vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Điện hạ, xin dừng bước.” – Tôi mở miệng nói – “Mong điện hạ minh giám, công chúa tặng chiếc lư hương này cho ngài, tuyệt không cầu hồi báo, vì cớ gì điện hạ lại nói là không nhận nổi?”
Dự Chương Vương cười lạnh một tiếng, nói – “Thế gian này há lại có chuyện không cầu hồi báo.” – Dứt lời liền hạ lệnh cho nội quan tiễn khách.
Tôi chỉ đành cẩn thận gói chiếc lư đồng lại, mang về.
Chân tôi còn chưa kịp bước ra khỏi vương phủ thì bỗng nhiên lại nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Ninh Thọ huyện chúa.
Huyện chúa bước nhanh tới trước mặt tôi, nói – “Sao ngươi đi nhanh thế, suýt chút nữa là ta không đuổi kịp rồi.”
Tôi hành lễ với huyện chúa, nói – “Nếu điện hạ đã không vui, nô tỳ cũng không dám tự tiện ở lại lâu.”
Ninh Thọ huyện chúa nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Nàng ấy lệnh cho nội thị nhận lấy chiếc hộp son ở trong tay tôi.
Thấy tôi lộ vẻ kinh ngạc, huyện chúa nói – “Vật này, để ta thay mẫu hậu nhận vậy. Ngươi trở về báo cho Đại trưởng công chúa biết, ý tốt của ngài, phụ vương ta đã hiểu, tất sẽ không phụ mong muốn của công chúa.”
Tôi nhìn Ninh Thọ huyện chúa, hết sức ngạc nhiên.
“Ngươi không tin ư?” – Ninh Thọ huyện chúa nhìn tôi hỏi.
Tôi vội nói – “Huyện chúa nhất ngôn cửu đỉnh, nô tỳ sao dám không tin.”
Ninh Thọ huyện chúa mỉm cười, cho người hầu ở hai bên lui xuống.
“Nếu Đại trưởng công chúa đã sai ngươi tới đây một chuyến, vậy thì ta đoán hiện tại ngươi đã không còn hầu hạ bên cạnh Hoàn Tích công tử nữa rồi.” – Huyện chúa nói.
Tôi đáp – “Bẩm huyện chúa, nô tỳ hiện vẫn đang hầu hạ công tử.”
“Ồ?” – Ninh Thọ huyện chúa có hơi kinh ngạc, nhưng lại không nói tiếp mà ngược lại hỏi – “Chuyện lần trước ở chùa Vân Tê, công tử ngươi có từng nhắc gì không?”
Tôi nói – “Nô tỳ không dám nói bừa.”
Ninh Thọ huyện chúa nói – “Nơi này không có kẻ khác, ngươi cứ nói ra, đừng ngại.”
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy dẫu sao cũng đã cầm tiền của người ta, cần phải ăn ngay nói thật, vì vậy liền đáp – “Công tử cũng không nhắc nhiều, nhưng ngài ấy rất kính trọng công chúa và huyện chúa.”
“Kính trọng ư?” – Ninh Thọ huyện chúa cau mày lại, để lộ ra vẻ rõ ràng.
“Chẳng lẽ công tử quả thật đúng như lời đồn đại, muốn tự do ngoài thế ngoại?” – Huyện chúa ý tứ sâu xa hỏi.
Tôi nói – “Đây là chí hướng của công tử, nô tỳ cũng không có cách nào.”
Ninh Thọ huyện chúa nhìn tôi, nói – “Nghe nói ngươi có thể trợ giúp Hoàn công tử lúc khó khăn, ngài ấy cũng vô cùng coi trọng ngươi?”
Tôi đáp – “Công tử nhân hậu, đối xử với tất cả hầu cận bên cạnh đều coi trọng như nhau.”
Ninh Thọ huyện chúa không tỏ ý gì.
“Ngươi đi đi.” – Nàng nói – “Đem những lời vừa rồi của ta chuyển cáo lại cho Đại trưởng công chúa là được.”
Tôi vâng lời, hành lễ sau đó thối lui.*Gà: Công tử tuy giờ còn ngây thơ những cũng bắt đầu học hư rồi, bị trêu riết cuối cùng cũng học được cách trêu lại vợ rồi o(≧▽≦)o