Trong khi dân chúng ở Lạc Dương còn đang mải bàn luận ầm ĩ về chuyện Tần vương rời kinh thì trong cung đột ngột xảy ra một chuyện.
Hai ngày trước, bệnh đau đầu của Hoàng đế lại tái phát, cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng đế cho vời Thái tử tới nghị sự, Thái tử rề rà mãi mới chịu đến. Lúc ở trước điện, Hoàng đế ngửi được mùi rượu ở trên người y.
Ngài lập tức ra lệnh cho nội thị dẫn người tới Đông cung, chỉ thấy bên trong điện ly chén bừa bãi, cực kỳ dâʍ ɭσạи. Sau khi tra hỏi mới biết được, lúc Hoàng đế ốm bệnh, Thái tử lại cùng cung nhân vui đùa uống rượu thâu đêm, còn gọi cả ca kỹ từ bên ngoài vào để cùng hoan lạc.
Mặt rồng thịnh nộ, lập tức hạ lệnh đem toàn bộ cung nhân lẫn ca kỹ mua vui cùng Thái tử đem ra đánh chết. Thái tử thì bị nhốt ở trong thiên điện, đóng cửa hối lỗi.
Thái tử Thái phó Tuần Thượng vào cung cầu tình cho Thái tử cũng bị Hoàng đế mắng cho không kịp vuốt mặt.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, phản ứng của quần chúng đối với Thái tử lại hoàn toàn trái ngược với Tần vương. Bình thường Thái tử vốn đã không được lòng người, tuy chúng nhân ai cũng bàn tán sôi nổi nhưng đa phần đều là khen ngợi Hoàng đế.
“Chính Hoàng thái tôn mới là nhân tuyển hợp ý Bệ hạ, nếu như mượn cớ này phế truất Thái tử, trực tiếp truyền ngôi cho Hoàng thái tôn thì há không phải là cực tốt.” – Hoàn Tương nom có vẻ hả hê nói.
Công tử đáp – “Tuy Thái tử hành sự ương bướng nhưng Đông cung phụ tá triều chính cho Thánh thượng lại chưa từng phạm phải lỗi sai to lớn nào.”
Hoàn Tương khinh thường nói – “Đông cung đắc lực ấy là vì có Thiếu phó Phạm Cảnh Đạo cùng Tạ thị trợ giúp, nếu không có hai người đó thì Đông cung có thể làm được chuyện gì chứ?”
Công tử im lặng không đáp lại.
Những gì Hoàn Tương nói đều là sự thật.
Phạm Cảnh Đạo là lão thần tam triều, vô cùng tài giỏi. Sau khi Hoàng đế kế vị liền ban cho ông ta đảm nhiệm chức vụ Thái tử Thiếu phó* , trợ giúp Thái tử.*_少傅_Thiếu phó là chức quan thuộc hàng Tam thiếu, dưới Thiếu sư và trên Thiếu bảoCòn Tạ thị, cũng giống như Vương thị, đều là danh môn nổi tiếng, từ thời tiền triều tới nay, danh thần lớp lớp xuất hiện. Tạ Huyên, tổ phụ của Thái tử phi, làm quan tới chức Thái bảo, phong tước Giang Hạ Quận công; phụ thân Tạ Hâm, phong tước Phú Bình Hương hầu, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Hoàng môn Thị lang, rất có danh vọng trong triều đình. Mà sau khi Hoàng đế phong cho con trai Thái tử phi làm Hoàng Thái tôn thì ở trong triều, ngoại trừ Tuân thị, Tạ thị chính là gia tộc trung thành với Thái tử nhất.
Hoàn Tương chợt đưa mắt nhìn sang Thẩm Xung vẫn im lặng nãy giờ, nói – “Trái lại, Thẩm thị nhà huynh có vẻ bình tĩnh quá nhỉ.”
Thẩm Xung kinh ngạc – “Sao đệ lại nói thế?”
Hoàn Tương nói – “Thẩm thị có Thành Dương vương, chẳng lẽ lại không có chút tính toán gì?”
Thẩm Xung không trả lời, ý tứ sâu xa nói – “Lời ấy nếu như truyền vào trong tai kẻ khác thì tất cả chúng ta đều phạm vào tội chết.”
Hoàng Tương cũng hiểu được thiệt hơn, mím môi, không nói tiếp nữa.
Tôi biết, Thẩm thị cũng không phải là hoàn toàn không có tính toán gì, chí ít thì Thẩm Diên và Thẩm Quý phi cũng tương đối hy vọng vào Thành Dương vương. Tôi nghe Lý thị nói, Đại Trưởng công chúa và Hoàn Túc cũng từng âm thầm thảo luận, nói tiếc là đã lập Hoàng Thái tôn, nếu không thì Thành Dương vương cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.
Dĩ nhiên, tuy Công tử thân thiết với Thẩm Xung và Thành Dương vương nhưng những lúc hắn ở cùng bọn họ chưa bao giờ nghị luận đến chuyện này.
Nguyên do là bởi vì Công tử vốn không phải là người ưa thích chuyện đấu đá, còn Thẩm Xung… Tôi nghĩ, cái gọi là quân tử, chính là cao nhã như vậy.Hành vi của Thái tử nhiều lần không đoan chính, chuyện phạm lỗi chịu phạt thật ra đã không phải là chuyện hiếm lạ từ lâu. Nhưng vào thời điểm mọi chuyện ầm ĩ dần chìm vào quên lãng như quá khứ thì lại nảy sinh ra một chuyện khác.
Căn nguyên vẫn nằm ở chuyện Hoàng đế ốm bệnh, lặp đi lặp lại không ngừng. Hoàng đế thất vọng trước y thuật của Thái y thự, lệnh cho kẻ dưới đi tìm lương y trong dân gian. Nội thị Lư Nhượng là người được Hoàng đế tin dùng, từ Động Đình tìm ra được một vị thần y, nghe nói là hậu nhân của Biển Thước, có khả năng thuốc vào là hết bệnh.
Hoàng đế lệnh cho Lư Nhượng dẫn thần y vào cung. Sau khi thần y bắt mạch cho Hoàng đế, thần sắc hiện lên vẻ nghi ngờ, nói cả mạch tượng và sắc mặt của Hoàng đế đều không có gì đáng ngại nhưng lại ốm đến độ này, nguyên nhân bệnh quả thực có điểm khả nghi, chỉ sợ là do vu cổ nguyền rủa gây ra.
Hoàng đế ốm bệnh lâu ngày, vốn dĩ đa nghi, nghe được lời ấy thì kinh hãi.
Ngày đó, ngài lệnh cho Lư Nhượng dẫn cấm vệ đến các cung lục soát vật làm vu cổ. Lư Nhượng lật tung cả hoàng cung cũng không có kết quả, đúng lúc đó, có cung nhân mật báo nói góc Tây Nam Đông cung có chôn hình nhân gỗ.
Lư Nhượng lập tức lĩnh binh đến Đông cung, đào ở góc Tây Nam, quả nhiên là đào ra được một hình nhân làm bằng gỗ ngô đồng.
Chuyện này trình đến trước mặt Hoàng đế khiến cho ngài nổi cơn lôi đình, cho dù Thải tử có khẩn cầu thế nào cũng kiên quyết hạ lệnh đem y và toàn bộ Đông cung bắt giam tại chỗ, đợi điều tra kỹ lưỡng. Nhưng vào thời điểm toàn bộ Đông cung đang hoang mang sợ hãi chờ đợi xử trí thì ngay đêm đó, Hoàng đế lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Đêm khuya hôm đó, Đại Trưởng công chúa và Hoàn Túc bị người hầu đánh thức, vội vã vào cung một chuyến. Cả hai đi rất lâu, đến tận trưa ngày hôm sau mới thấy hồi phủ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Công tử sớm ngày hôm đó vào triều nhưng đến tối vẫn chưa thấy hồi phủ, phía công thự truyền tin về nói là phía bên đó còn chuyện quan trọng nên phải ở lại thêm mấy ngày. Không chỉ một mình công tử, mà phía bên Đại công tử, Nhị công tử cùng Thẩm Xung, Hoàn Tương cũng giống như vậy. Nghe nói hoàng cung và công thự đều bị canh phòng nghiêm ngặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Các vị chủ nhân thần thần bí bí, ngày nào cũng chạy đi chạy về giữa hoàng cung và phủ đệ, lại không tiết lộ một chút phong thanh. Đám phó tỳ thì bàn luận sôi nổi, đều nói là đã xảy ra chuyện lớn.
Lý thị là nữ quan thân cận bên cạnh Đại Trưởng công chúa, lúc ấy cũng được theo vào cung. Ngày hôm sau, tôi giúp bà ấy gieo một quẻ xem đứa trẻ trong bụng cháu dâu nhà bà ấy là trai hay gái, bấy giờ bà ấy mới chịu tiết lộ với tôi một chút tin tức, nói là Hoàng đế bị trúng gió.
Lý thị thở ngắn than dài, nói hôm đó nửa người của Hoàng đế không thể động đậy, đến đêm thì sốt cao, giờ đang hôn mê bất tỉnh.
“Nhưng ngươi không được kể lại với kẻ khác.” – Lý thị dọa nạt nói – “Đây là chuyện cơ mật trong cung, nếu như ai dám tiết lộ ra ngoài đều bị chém đầu.”
Tôi vội nói – “Không dám, không dám ạ!”
Thật ra thì chẳng cần tôi nói, chuyện này nhanh chóng không giấu nổi bên ngoài.
Hoàng đế bệnh nặng hôn mê, không thể xử lý triều chính. Theo luật, tất nhiên sẽ do Thái tử giám quốc.
Chuyện vu cổ kia chỉ vừa mới xảy ra, còn chưa kịp truyền ra ngoài, cũng không có chiếu lệnh. Ba ngày sau, Thái tử Thái phó Tuần Thượng cùng với Thái bảo Tạ Huyên, Thái tế Hà Mạc, dùng danh nghĩa Tam công dâng thư tấu, mời Thái tử giám quốc.
Đối với chuyện này, trên phố phường bàn tán sôi nổi, một loạt tin đồn đặc sắc truyền ra. Nghe nói, bệnh tình của Hoàng đế cứ liên tục lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.
Nhưng chuyện mà bách tính thấy hứng thú nhất chính là chuyện vu cổ của Thái tử. Tuy trong cung đã sớm phong tỏa tin tức, đối với bên ngoài cũng chỉ miêu tả đôi câu vài lời nhưng ngoài dân gian đã sớm đồn thổi xôn xao.
Sau khi Thái tử giám quốc, chuyện đầu tiên y làm chính là lập tức bắt giữ Lư Nhượng, thần y cùng tên cung nhân mật báo lúc đó. Dưới nghiêm hình tra khảo, bọn chúng khai ra tất cả đều là do Lư Nhượng xúi giục. Có điều sau đó, Lư Nhượng thừa dịp canh phòng lỏng lẻo, đập đầu vào tường tự vẫn, chết không đối chứng. Thái tử dùng tội danh mưu hại trữ quân,, đem kẻ chủ mưu chém ngang người thị chúng, tru di ngũ tộc, hoạch tội liên đới hơn năm trăm người.
Lại nghe nói, Thái tử mắng chửi Tần vương, nói bệnh của Hoàng đế là do Tần vương hãm hại, muốn thu hồi binh quyền của Tần vương, phái người đến Liêu Đông truy nã y về kinh chịu tội. May mà Tuần Thượng vẫn xem như tỉnh táo, không để mặc cho Thái tử làm bậy.
Đến khi biết được chuyện này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Chuyện Hoàng đế đổ bệnh có liên quan đến Tần vương hay không thì tôi không rõ, nhưng Tần vương chắc chắn là đã biết trước được chuyện này cho nên mới đi trước một bước.
Trong lòng tôi thầm cảm khái, tổ phụ nói “thiên hạ qua ba đời loạn”, điều này có trở thành sự thật hay không trước mắt vẫn chưa biết được, nhưng nếu vạn nhất nói trúng thì trong chữ “loạn” kia, Tần vương nhất định chiếm một nét bút.
Mà lời đồn mơ hồ nhất, lại tới từ bên ngoài Lạc Dương.
Từ sau khi Hoàng đế ngã bệnh, lời sấm “thiên hạ qua ba đời loạn” lại một lần nữa bị người đời nhớ đến, ngoại trừ việc dùng nó để sáng tác mấy bài đồng dao ra thì cũng có không ít kẻ đem nó kết hợp cùng lời sấm ở ải Lăng Tiêu ngày trước, tóm chặt hai chữ “minh tinh” ở cuối bài coi như là đại tác văn chương.
Nghe truyền, hậu nhân của đế thất tiền triều vẫn còn tại thế, ở một số châu quận còn nổi lên một môn phái gọi là “Minh Quang Đạo”, lấy “Quang hoa tái thế” làm hiệu, nói đế thất tiền triều mới có chân long, trọng chấn được thiên hạ. Trước kia chinh chiến quanh năm, thiên hạ kiệt lực. Tuy sau khi Hoàng đế thống nhất thiên hạ, khuyến khích trồng rau nuôi tằm, phát triển nhân khẩu nhưng vẫn lộ ra hiện trạng lực bất tòng tâm, không ít người vẫn hoài niệm khung cảnh sung túc, không tang loạn thời tiền triều trước kia.
Ở một số châu quận quanh năm liên tục thiên tai, giáo phái này thu nạp lưu dân, khai hoang phát chẩn, tốc độ truyền bá rất nhanh. Mà từ “minh tinh” ở trong lời sấm kia, chính là chỉ chân long của tiền triều.
Dân gian đủ loại đồn đãi, tự nhiên đều trở thành đề tài của các buổi trà dư tửu hậu.
Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, phía chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là các quý tộc.
Mà từ sau khi xảy ra chuyện, Tuần Thượng trở thành người nổi bật nhất.
Thái tử đề bạt Tuần Thượng cùng Dự Chương vương làm đại thần phụ chính, đặc biệt là Tuần Thượng, ngoài trừ giữ chức Thái tử Thái phó ra thì còn kiêm thêm vị trí Thái úy.
Lão ta vừa nắm đại quyền trong tay, liền lập tức hành động dồn dập. Ngày thứ hai Thái tử giám quốc, Tuần Thượng lấy danh nghĩa của Hoàng đế, phát chiếu phế bỏ một loạt triều thần, bao gồm Trung hộ quân, Thành môn Giáo úy cùng các chức vị phòng thủ quan trọng. Lão lại lấy lý do hiện tại đang là thời điểm đặc biệt, hạ lệnh giới nghiêm toàn Lạc Dương, tất cả các cuộc tụ tập, yến ẩm đều bị cấm hết.
Điều này tất nhiên chẳng phải chuyện tốt. Bởi vì trong số nhưng cuộc tụ tập, yến ẩm bị cấm, bao gồm cả buổi nhã hội ở phủ Dự Chương vương.
Cho nên, ban thưởng của tôi cũng trôi theo dòng nước.
“Nói là Thái tử giám quốc, chằng thà nói rằng Tuần Thượng giám quốc còn chính xác hơn.” – Trong hậu viện của phủ Hoài Âm hầu, Hoàn Tương tức giận nói – “Ngay cả trong cung của Thánh thượng, chỗ nào cũng đổi thành người của lão, chỉ e là hận Thánh thượng không thể sớm băng hà một chút!”
Công tử và Thẩm Xung đang cùng đánh cờ, hai người nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mặt, không nói câu nào.
Hoàng đế lâm trọng bệnh, tất cả sự vụ đều chuyển vào tay Tuần Thượng, khiến cho một đám Nghị lang phụ tá cho hoàng đế như bọn họ phút chốc trở thành đồ làm cảnh. Ở công thự không có chuyện để làm nên bọn họ đều dứt khoát xin nghỉ một ngày, nhàn rỗi ở trong nhà.
Người bất mãn nhất chính là Hoàn Tương. Nghe nói Tuần Khải được bổ nhiệm lên làm Trung hộ quân, mỗi ngày theo Tuần Thượng ra vào cung cấm, oai phong chẳng khác nào hoàng tử, hơn nữa đối với Hoàn Tương phụ trách túc vệ trong điện coi thường ra mặt, ngày ngày vênh mặt hất hàm sai khiến. Hoàn Tương vốn là người tâm cao khí ngạo, há có thể chịu được ấm ức cỡ ấy, liền dứt khoát cáo ốm không đến, coi như mắt không thấy thì tâm không phiền.
Hoàn Tương nhìn về phía Thành Dương vương, nói – “Ta nghe nói, Tuần Thượng lấy lý do hầu hạ Thánh thượng, bèn ở lại luôn trong điện Khánh Thành kế bên vũ khố (kho vũ khí), còn an trí cả phủ đệ trong đó. Lão phách lối như vậy mà Thái hậu cũng mặc kệ không quản hay sao?”
Thành Dương vương đang vẽ tranh, cũng không ngẩng đầu lên, nói – “Không phải vẫn còn Dự Chương vương đấy ư?”
“Dự Chương vương ấy hả?” – Hoàn Tương nói – “Dự Chương vương là kiểu người sợ phiền phức, Tuần Thượng đυ.ng chạm khắp nơi, còn ngài ấy một câu cũng không dám nói.”
“Dự Chương vương là người thức thời.” – Thành Dương vương không nhanh không chậm điểm thêm chút sắc lên giấy – “Ngay như Thái hậu, đệ muốn người quản kiểu gì? Mắng Tuần Thượng mưu phản, hay là chiếu lệnh cho chư hầu trong thiên hạ cùng thảo phạt? Phụ hoàng, Thái tử, Bắc quân đều nằm trong tay Tuần Thượng, toàn bộ Lạc Dương này đều là của lão.”
Hoàn Tương hừ một tiếng, quay sang Công tử và Thẩm Xung – “Tuần Thượng một tay che trời, chẳng lẽ Hoàn thị, Thẩm thị chịu ngồi yên? Nếu tiếp tục như vậy, một khi Thái tử lên ngôi…”
“Thái tử lên ngồi thì sao?” – Công tử cắt ngang lời của Hoàn Tương, lạnh lùng nhìn hắn, nói – “Thái tử là trữ quân, chúng ta không phục, chính là mưu phản.”
“Nếu như chúng ta coi là mưu phản vậy thì Tuần thị thì coi là gì? – Hoàn Tương cũng cười nhạt – “Huynh nhìn Tuần Thượng mà xem, đến ngọc tỷ cũng nằm ở trong tay lão, có khác gì ngồi trên ngai vàng đâu.”
Thẩm Xung nói – “Thánh thượng vẫn còn, hiện tại kết luận là quá sớm. Chúng ta đều là thần tử, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” – Vẻ mặt chàng nghiêm túc, ra hiệu cho Hoàn Tương để ý xung quanh.
Hoàn Tương bực mình, quay đầu đi chỗ khác, không lên tiếng nữa.