—Bỗng nhiên muốn hái một cành hoa quế tặng người—
“Thịnh Tiêu à.”
Thiếu niên mặc áo gấm vàng ấm chống cằm trên bệ cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa như trút nước làm hoa quế rơi đầy sân, lười biếng nói: “Tiếng sấm có ý nghĩa gì nhỉ?”
Bên ngoài mưa gió ầm ầm, sấm rền đinh tai nhức óc, nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh ấm áp.
Thịnh Tiêu ngồi trước bàn luyện chữ, chỉ xem cậu như không khí, không đáp một lời.
“Trấn áp? Sợ hãi? Kinh ngạc? Gây gổ? Đánh nhau?”
Hề Tuyệt suy đoán lung tung, không thấy cậu trả lời trả vốn liền tức giận chạy vèo đến vỗ bàn: “Này, bổn thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đó, chữ như gà bới viết gì mà viết!”
Thịnh Tiêu đang nắn nón viết chữ cuối cùng, bút bị tiếng vỗ bàn làm lệch một nét, một trang chữ xinh đẹp bị nét bút này phá hỏng toàn bộ.
Cậu cũng không tức giận, lấy một tờ giấy mới đặt vào ngay ngắn, lần nữa cầm bút lên viết.
Hề Tuyệt tức xì khói: “Miệng hến đáng ghét, ta đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mới tới tìm ngươi chơi, thà đi tìm Nhượng Trần chơi còn vui hơn!”
Cậu nói xong liền phất tay áo rời đi.
Thịnh Tiêu nhấc bút do dự hồi lâu vẫn chưa đặt xuống, nghiêng khuôn mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lôi quang lóe sáng, sấm nổ đùng đùng, thân ảnh nho nhỏ của Hề Tuyệt chạy nhanh trong làn mưa, có lẽ cậu bấm pháp quyết tránh mưa không tới nơi tới chốn nên mưa dột làm cậu ướt như chuột lột.
Hề Tương Lan ngẩn ra giây lát rồi bật cười ha hả, dứt khoát không bấm pháp quyết nữa, cứ để vậy vừa tắm mưa vừa nghe tiếng sấm, một đường dung dăng dung dẻ chạy ra khỏi Chư Hành Trai.
Giống như một tiểu hồ ly chạy thoăn thoắt trong mưa.
Thịnh Tiêu nhìn theo không chớp mắt, mãi đến khi người đi khuất mới tỉnh hồn lại.
Giọt mực từ ngòi bút nhỏ xuống trang giấy trắng tinh.
Một trang giấy chưa đặt bút mà đã hỏng.
Giọt mưa rơi xuống hồ nước, tạo ra vô số vòng gợn sóng rung động.
Khi đó, Thịnh Tiêu nghĩ Hề Tuyệt thích nghe tiếng sấm.
Không biết tiết khất xảo năm nào đó, mưa như thác đổ kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, thiên lôi rạch ngang bầu trời bổ thẳng xuống, suýt chút nữa đánh cháy cây cổ thụ che trời bên hồ nước trong sân.
(Ngày mùng 7/7 âm lịch hàng năm ngoài ý nghĩa Thất tịch còn được dân gian gọi là tiết Khất xảo, gắn với ý nghĩa cầu xin điều may mắn và giỏi nghề. Khất xảo là một phong tục cổ truyền, nguồn gốc của lễ nghi này gắn với chuyện tình của Ngưu Lang – Chức Nữ.)
Thịnh Tiêu bung dù đứng bên bờ hồ, im lặng nhìn mặt hồ bị mưa rơi tạo ra vô số vòng gợn sóng.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn rơi không ngớt, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng bước chân bõm bõm đạp trên vũng nước.
Tay cầm dù của Thịnh Tiêu chợt siết chặt, còn bàn tay giấu trong tay áo rộng nắm chặt như muốn ủ nóng mấy viên ngọc thạch đang cầm trong tay.
Hắn lạnh lùng xoay người lại, nhưng nhìn thấy Phong Duật đang hớt hải chạy tới.
“Thịnh, Thịnh Tiêu!”
Thịnh Tiêu sửng sốt.
Làm bạn cùng trường cùng lớp nhiều năm, nhưng Phong Duật chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với Thịnh Tiêu.
Nhưng lúc này Phong Duật giống như con ruồi mất đầu bay loạn xạ, vội vàng chạy xộc tới, hắn giơ tay qua loa lau nước trên mặt, vội nói: “Thịnh Tiêu! Hề Tuyệt… Cậu ta giống như bị tiếng sấm làm kinh động mất hồn rồi!”
Con ngươi vô cảm của Thịnh Tiêu chợt co rụt lại.
Tới nay Hề Tuyệt chưa bao giờ sợ tiếng sấm, trái lại mỗi lần đổ mưa trong mùa hè, cậu sẽ hăng hái nghiên cứu các loại tiếng sấm.
Nhưng từ tiết khất xảo năm đó trở đi, cậu liền bắt đầu sợ tiếng sấm.
Mỗi lần trời nổ sấm liền bị dọa mất hồn, người của Chư Hành Trai phải huy động thành từng nhóm nhỏ đi tìm hồn về cho cậu mất cả ngày trời.
Mỗi người ở Chư Hành Trai đều học ‘Định hồn quyết’, chính là phòng ngừa Hề Tuyệt lại bị mất hồn.
Giải Trĩ Tông, mưa gió tối tăm mù mịt.
Sắc mặt của Thịnh cực xấu, hắn giơ tay bắn ra linh lực, cưỡng ép tạo thành kết giới bao vây toàn bộ Giải Trĩ Tông lại.
Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên nghe thấy tiếng kêu liền hối hả chạy tới, thấy Thịnh Tiêu vẫn bình an vô sự lập tức lật đật hành lễ.
“Tông chủ!”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Quyện Tầm Phương nói gọn đủ ý: “Mới nãy có người muốn phá mở Thân Thiên Xá, ta theo lệnh ngài đã bắt được tai mắt của các thế gia sắp xếp vào Giải Trĩ Tông, chờ Tông chủ hạ lệnh xử trí.”
Thịnh Tiêu vội gật đầu, sau đó bế Hề Tương Lan ướt nhẹp cả người vào lòng, lạnh lùng ra lệnh.
“Phong ấn Thân Thiên Xá trước đi.”
Thượng Nguyên hơi sửng sốt, định lên tiếng hỏi còn những người khác phải xử lý thế nào thì bị Quyện Tầm Phương bịt miệng lại.
Rõ ràng Hề Tuyệt xảy ra chuyện, Tông chủ còn hơi đâu để ý những kẻ đó?
Để sau rồi nói.
Phong Duật đã quen tay điều khiển u hồn đi tìm hồn phách không biết chạy đi đâu mất của Hề Tương Lan, nhưng tiếng sầm rền vang không dứt khiến hắn nhức cả đầu, phiền não đến mức suýt vò nát người giấy.
Trong lúc bất chợt, phía chân trời lóe lên luồng sáng lớn, kéo theo đó là tiếng sấm nổ kinh thiên động địa rạch ngang bầu trời đen nhánh, hư không méo mó, trông như muốn xé toác bầu trời thành một cái động lớn.
Phong Duật bị tiếng sấm làm cho đầu óc ong ong, bịt chặt tai lại mới gắng gượng không bị chấn điếc.
Rõ ràng không phải là tiếng sấm bình thường, Phong Duật tỉnh hồn lại đang định há miệng mắng Thịnh Tiêu, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy mây đen vần vũ trên bầu trời bị Thiên Diễn Châu bắn ra thiên lôi gắng gượng đánh tan.
Mây đen dày đặc và mưa to tức khắc tan biến, ánh nắng chói chang xuyên qua mây chiếu xuống, phút chốc làm bừng sáng cả Giải Trĩ Tông.
Phong Duật trợn mắt há mồm.
Này là…
Tu vi của Thịnh Tiêu, có thật chỉ mới tới hư cảnh?!
Thịnh Tiêu bế Hề Tương Lan cất bước rời đi.
Hề Tương Lan ngoan ngoãn nhất từ trước đến nay, im lặng dựa vào ngực của Thịnh Tiêu, đôi mắt đờ đẫn không tiêu cự, bởi vì mở mắt quá lâu nên nước mắt mất kiểm soát rơi lã chã, chẳng mấy chốc ướt đẫm cả mặt.
Thịnh Tiêu ôm chặt lấy y, nhanh chóng đi trở về chỗ ở của mình ở Giải Trĩ Tông.
Nơi đây gọi là Thanh Trừng Trúc, nói dễ nghe là nơi thanh nhã yên tĩnh, còn nói khó nghe là nơi đơn sơ giản dị, nhìn vào thì thấy trống trơn không có gì, ngoài bàn viết, giường ngủ và tấm bình phong lớn ngăn thành phòng ngủ và phòng khách ra, tổng thể không khác gì nhà tù của Giải Trĩ Tông.
Trận mưa to dai dẳng vừa rồi làm cây quế trong sân rụng sạch hoa, cành lá trơ trụi càng thêm thê lương đìu hiu.
Thịnh Tiêu thúc giục linh lực hong khô cả người ướt sũng nước mưa của Hề Tương Lan, sau đó vụng về đặt y nằm ngay ngắn trên giường.
Hề Tương Lan quá gầy yếu, lúc Thịnh Tiêu bế y cảm thấy trọng lượng của y không khác gì sáu năm trước, có thể tưởng tượng những năm qua y ăn không ít khổ cực.
Tuy vậy, ngày thường y vẫn cười đùa cợt nhã, thật giống như dù có chịu thêm nhiều khổ đau thì đều có thể gắng gượng đè xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười dối trá muôn hình muôn vẻ, ứng phó hời hợt có lệ với các cố nhân.
—Bao gồm cả Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu cố dằn xuống rung động trong lòng, đưa ngón tay chạm vào sau vai phải của Hề Tương Lan, từng chút một thúc giục hạt Thiên Diễn Châu dung nhập sâu trong máu xương của y.
Cơn nóng ran tê dại từ từ lan rộng khắp kinh mạch của Hề Tương Lan, khiến y phút chốc mở to hai mắt.
Vì y lầm tưởng đây là kình ấn nhục nhã nên đau đớn rên lên, hoảng loạn giơ tay che chắn chữ ‘Chước’ sau vai phải, tỏ ra cực kỳ chán ghét nó, không muốn để người khác thấy.
“Không, không muốn… Cầu xin ngươi… Không hức.”
Tay của Thịnh Tiêu cứng đờ, hắn cưỡng ép giữ chặt y lại, nhắm mắt dùng Thần hồn dẫn dắt Thiên Diễn Châu dò xét hồn phách của Hề Tương Lan hiện đang ở đâu.
Nhưng lạc hồn và mất hồn không giống nhau, ba hồn bảy vía của Hề Tương Lan đã thoát khỏi thể xác từ lâu, hoàn toàn mất hết liên lạc với thể xác.
Còn đây chỉ là một cái xác vô hồn.
Thịnh Tiêu nhíu mày rút tay về, lôi văn chầm chậm hóa thành nốt ruồi son, hàng lông mày nhíu chặt vì đau đớn của Hề Tương Lan từ từ giãn ra, hắn hơi rũ mâu không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, Phong Duật nhận được tin của quỷ sai liền chạy tới báo.
“Không tìm thấy.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Tại sao không tìm được?”
Hắn đã phong bế toàn bộ Giải Trĩ Tông, chỉ mới qua thời gian mấy nhịp thở, ba hồn bảy vía đó chắc chắn không thể chạy quá xa.
“Thật sự là không tìm được!” Phong Duật sốt sắng muốn chết: “Bình thường hắn mất hồn đều ở Chư Hành Trai, phạm vi chỗ đó nhỏ dễ tìm, mà hắn chỉ thích quanh quẩn dưới tán cây quế, ba lần đi tìm thì tới hai lần đều tìm thấy hắn ở đó. Còn Giải Trĩ Tông của ngươi rộng lớn, lại có nhiều nhà giam, hắn có thể đi đâu được chứ?”
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt, sực nhớ ra gì đó mà xoay người rời đi.
Nhà giam của Giải Trĩ Tông được xây trong khuôn viên hình tròn, bốn bề đều là các tòa lầu cao mấy chục tầng, ở chính giữa sân là một tượng đá Thần thú Giải Trĩ, hàng năm nó đều hiện hình ra chạy lộc cộc quanh nhà giam tuần tra và trấn áp tội phạm không nghe lời.
Thịnh Tiêu mang theo vẻ mặt tối sầm dùng lệnh bài Tông chủ của Giải Trĩ Tông cho mở cửa nhà giam ra, quen đường đi đến tầng mười hai, phòng giam ở đó luôn bỏ trống cho đến tận hôm nay.
Đứng bên ngoài song sắt nhìn vào bên trong, ba mặt quanh đều là tường đá lạnh lẽo, trên đất đâu đâu cũng là vết máu dữ tợn, chỉ có một ô cửa đá nhỏ hẹp ở tuốt trên cao chiếu chút ánh sáng le lói vào.
…Cùng với một hồn phách đang ngồi co ro khóc nức nở trong góc tối.
Trong phút chốc, Thịnh Tiêu không biết cảm giác trong lòng của mình là gì.
Hắn quá mức trì độn, tình cảm của bản thân bị thiên lôi của Thân Thiên Xá đánh tan gần hết, dù tim có bị nứt ra cũng không biết tê tâm liệt phế là gì.
Thịnh Tiêu dằn xuống cơn run rẩy trên tay, nhẹ nhàng mở song sắt ra rồi từ từ đi vào.
Hồn phách của Hề Tương Lan dường như dừng lại ở tuổi mười hai, cơ thể gầy yếu đó ngồi co ro trong góc, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.
Tiểu Hề Tuyệt nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ lên nhìn sang.
Không gian bên trong phòng giam quá nhỏ, cửa sổ duy nhất ở đây lại hẹp ngang, cả một ngày chỉ có nửa khắc là được mặt trời chiếu sáng vào.
Năm đó tiểu Hề Tuyệt bị giam ở đây suốt ba tháng.
Thịnh Tiêu lặng lẽ bước tới quỳ một chân xuống trước mặt hồn phách mong mảnh tưởng như chỉ cần đυ.ng nhẹ là vỡ tan kia, sau đó vươn bàn tay rộng lớn với y.
Hề Tuyệt nghiêng đầu nhìn hắn, một hồi lâu sau mới cất giọng non nớt hỏi: “Mưa đã tạnh?”
Thịnh Tiêu khẽ sửng sốt, nói: “Đúng vậy.”
“Cha mẹ ta nói, mưa tạnh sẽ dẫn ta ra ngoài chơi.” Hề Tuyệt không biết hôm nay là năm tháng nào, vui vẻ nói xong câu này liền rơi vào mờ mịt: “Nhưng mà mưa… Mưa luôn không tạnh, ngươi gạt ta.”
Thịnh Tiêu dịu giọng nói: “Không có.”
“Tiếng sấm có ý nghĩa gì?” Hề Tuyệt hỏi ra vấn đề giống như năm đó: “Ta không hiểu.”
Thịnh Tiêu nói: “Trấn áp? Sợ hãi?”
“Không đúng.” Hề Tuyệt lắc đầu: “Không phải vậy.”
Thịnh Tiêu không hiểu y muốn nói gì, lại duỗi tay tới nói: “Bên ngoài không còn tiếng sấm, ta dẫn ngươi đi.”
Nhưng Hề Tuyệt trừng mắt cảnh giác: “Ta không muốn.”
Tay của Thịnh Tiêu cứng đờ.
Ngay lúc này, một luồng sáng mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua ô cửa hẹp chiếu vào bên trong, rơi thẳng vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Nắng ấm màu vàng quá rực rỡ, tiểu Hề Tuyệt ‘a’ một tiếng, bây giờ mới chịu chui ra khỏi góc tối, dùng hai tay hai chân bò đến bên cạnh Thịnh Tiêu, muốn bắt lấy ánh sáng.
Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Thịnh Tiêu, hắn khép năm ngón tay lại, giữ chặt.
Hề Tuyệt theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng không biết ngửi thấy gì đó mà rướn người tới gần vạt áo trước ngực Thịnh Tiêu, ngửi trái ngửi phải.
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn y.
“Là mùi hoa quế.”
Hề Tuyệt bỗng nở nụ cười thật tươi, vui vẻ nói.
Y không cảnh giác, không phản kháng nữa, giống như tìm được bến đỗ vững chãi, ngoan ngoãn để Thịnh Tiêu dắt tay mình lướt qua ánh mặt trời bước ra khỏi nhà giam đầy bụi bặm.
Vừa mới bước ra, tiểu Hề Tuyệt giống như nghĩ đến gì đó mà muốn quay đầu lại nhìn.
Thịnh Tiêu bỗng vươn tay tới che mắt y.
Hề Tuyệt ngơ ngác nói: “Gì thế?”
“Không có gì đáng nhìn, đi thôi.”
Hề Tuyệt rất dễ dỗ, nghe vậy liền ‘À’ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo hắn tiến tới phía trước.
Từ đầu đến cuối, quả nhiên không còn ngoái đầu nhìn về phía sau nữa.
Thịnh Tiêu bồng tiểu Hề Tuyệt một đường trở về Thanh Trừng Trúc.
Bởi vì được linh lực dồi dào ân cần chăm sóc nên cây quế bị mưa lớn làm trụi lủi giờ đây đã bắt đầu mọc ra lá.
Trên mặt đất rơi đầy lá lẫn vụn hoa cũ, cành cây lại lần nữa kết nụ đơm hoa.
Khoảnh khắc ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng, hồn phách trong lòng Thịnh Tiêu phút chốc tan biến, hóa thành luồng sáng nhạt bay vào trong phòng ngủ.
Thịnh Tiêu cũng không đi vào, đứng đó ngẩng đầu nhìn hoa nở.
Mưa đã tạnh.
Bỗng nhiên muốn hái một cành hoa quế tặng y.
Phong Duật ngồi ở đầu giường chuẩn bị khóc tang, đột nhiên Hề Tương Lan nằm im nãy giờ há miệng sặc một tiếng lớn rồi nghiêng người nằm nhoài bên giường ho dữ dội như muốn văng lá phổi ra ngoài.
Cuối cùng hồn phách đã trở về.
Phong Duật lập tức mừng rỡ ra mặt: “Ta còn tưởng lần này ngươi thăng rồi chứ?!”
Hề Tương Lan vuốt ngực khó khăn dừng cơn ho lại, trên mặt ướt đẫm nước mắt, y thở thoi thóp từng hơi, có cảm giác cả ruột gan phèo phổi đều ho ra ngoài hết, yếu ớt nói: “Không thể một một câu tốt lành được hả?”
Phong Duật thấy vậy hoàn toàn yên tâm, bắt chéo hai chân, tức giận nói: “Hừ, ta xuất thân từ thế gia ngự quỷ, tuyệt đối không bao giờ nói lời tốt lành.”
Hề Tương Lan lườm hắn.
Một lần mất hồn sẽ gây tổn thương rất lớn cho Thần hồn, y vốn trọng thương chưa lành, lúc này trông như không còn sống được bao lâu.
Hề Tương Lan yếu ớt run tay tìm kiếm gì đó ở bên hông.
Phong Duật giúp y tìm: “Ngươi tìm cái gì?”
“Người… Người gỗ.”
Phong Duật không biết thương hoa tiếc ngọc lật Hề Tương Lan như lật bánh xèo, hại y suýt chút nữa đập mặt vào thành giường cứng ngắc, đến khi tìm được người gỗ được giắt ở sau lưng thì lật y nằm ngửa lại.
“Nè, tìm thấy rồi.”
Hề Tương Lan: “…”
Chóp mũi và trán của Hề Tương Lan bị đập đỏ bừng, y nghiến răng nghiến lợi muốn ăn thịt người.
Dù đã yếu đến mức còn hơi tàn nhưng sơ tâm của y vẫn không đổi, y dùng hết sức bú bình bẻ gãy tứ chi của người gỗ hòng trút giận.
Hề Tương Lan vừa bẻ đầu bẻ tay người gỗ phát ra tiếng răng rắc rùng rợn, vừa trợn mắt nhìn chằm chằm vào Phong Duật, môi nhợt màu khẽ nhếch, giống hệt quỷ báo oán đến đòi mạng.
Phong Duật: “…”
Có chút… Khủng bố.
Thịnh Tiêu từ bên ngoài đi vào, hắn cũng không bước vào phòng ngủ mà đứng bên ngoài tấm bình phong, lộ ra cái bóng mờ ảo.
“Đi thôi, đến Dược Tông.”
Hề Minh Hoài là đầu mối của vụ án thảm sát Hề gia, phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh điên cho hắn.
Cơ thể tả tơi của Hề Tương Lan vốn khó chữa, lần này còn chịu cơn đau mất hồn, nếu không đến Dược Tông sợ là sẽ đứt gánh giữa đường.
Hề Tương Lan liếc Thịnh Tiêu đứng sau tấm bình phong, uể oải nói: “Ngày mai đi, hôm nay không muốn làm gì hết.”
Phong Duật vén tay áo, xung phong nhận việc: “Yếu như sên, được rồi, bổn thiếu gia liền hy sinh tấm lưng cao quý cõng ngươi một đoạn đường, cũng hên là Dược Tông cách Giải Trĩ Tông không xa, ngự phong một lát là tới ngay.”
“Cộm chết.” Hề Tương Lan bắt đầu đòi hỏi vô lý: “Ngươi phải đắp lên vai tấm thảm nhung thêu phượng hoàng thì mới xứng cõng ta.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật nổi điên muốn chửi người, nhưng lại thấy cái tên mất nết Hề Tương Lan này vừa mới tai qua nạn khỏi, đành phải ráng nhịn xuống cục tức: “Dạ dạ dạ, ta sẽ khoác thêm áo choàng lông thật dày thật êm, đảm bảo không làm cộm ngọc thể của tiểu tiên quân.”
Hề Tương Lan lại bắt bẻ: “Ta không thích mùi cơ thể của ngươi, ngươi đi xông hương cho thơm rồi nói tiếp.”
Phong Duật từ ái nói: “Hề Tuyệt, ngươi đừng đi đâu hết, chết mẹ trên giường này luôn đi.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan nhìn hắn với ánh mắt chê chê chê, trong mắt toàn là ý ‘Hảo huynh đệ cái quần, yêu cầu có chút xíu mà làm chẳng xong, vô dụng’.
Phong Duật: “Đao ta đâu? Quỷ đao ta đâu?!”
Tình thế như thể sắp sửa bem nhau, Thịnh Tiêu hết kiên nhẫn vòng qua bình phong đi tới, mặt mày chụ ụ giống như có thể vắt được xô nước, hắn cầm áo bào đen rộng bọc Hề Tương Lan thành con nhộng, không nói gì ôm y vào lòng rồi xoay người cất bước đi ra ngoài.
Đơn giản thô bạo, không hề thương tiếc cho ‘ngọc thể’ của tiểu tiên quân yếu đuối.
Phong Duật chờ tên kiêu căng khốn kiếp này làm mình làm mẩy.
Ai ngờ Hề kiêu căng khốn kiếp ngửa mặt nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, y ngửi thấy hương hoa quế dễ chịu, mím môi dụi đầu vào hõm cổ của hắn, vô cùng ngoan ngoãn để Thịnh Tiêu ôm mình đi.
Không hề bắt bẻ cộm đau, không hề chê bai người thúi.
Chẳng nói cái gì hết.
Phong Duật: “…”
===Hết chương 37===