—Hề Tương Lan: “Ngu xuẩn!”—
Giải Trĩ Tông tọa lạc trong thung lũng núi sâu.
Lưng dựa vào núi tuyết quanh năm, ba mặt còn lại đều là đầm nước sâu thẳm, khói độc chướng khí quanh quẩn trông có vẻ yên bình, nhưng thật ra dưới mặt nước mỏng manh đó toàn là những luồng sóng ngầm mãnh liệt.
Rắn rết vô cùng hung hãn, trải rộng bốn phía bất tận không thấy điểm cuối, hễ mà có phạm nhân thoát được khỏi nhà giam của Giải Trĩ Tông, rồi cũng sẽ bỏ mạng trong bụng thú dữ.
—Trừ Hề Tuyệt của sáu năm trước.
Thịnh Tiêu khoác áo bào đen thêu hoa văn Giải Trĩ Tông, mang theo khuôn mặt vô cảm tiến vào Giải Trĩ Tông đang mưa rơi như thác đổ.
Chấp chính chờ đã lâu, thấy Thịnh Tiêu tựa như thấy cứu tinh, lời ít ý nhiều: “Ra mắt Tông chủ! Thân Thiên Xá bất ngờ mở toang không lý do, đã có ác quỷ từ ảo cảnh chạy vào hiện thế, ngài…”
Chấp chính đang nói thì nhác thấy cổ tay của hắn trống không, bèn sửng sốt giây lát.
Thiên Diễn Châu bất ly thân của Tông chủ đâu?
Thịnh Tiêu sải bước đi tới, nói: “Có người đi vào?”
Chấp chỉnh sực tỉnh lại, vội nói: “Không có, không ai dám đến gần chỗ phong ấn.”
Thịnh Tiêu không nói nữa.
Cấm chế hộ thân che chắn mưa rơi như trút nước, thân hình cao lớn của hắn tựa như lưỡi kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ xẻ làm đôi màn mưa, sải bước tiến vào nơi phong ấn của Thân Thiên Xá.
Năm đó khi Thịnh Tiêu chống chọi phong ấn ảo cảnh Thân Thiên Xá, có đặt một bức tượng thần thú Giải Trĩ ở tâm trận, hàng năm sừng sững trấn giữ ảo cảnh. thuyngu.wordpress.com
Lúc này tượng đá thần thú Giải Trĩ đã thức tỉnh linh thức bị cưỡng ép đánh vỡ, đá vụn văng tung tóe khắp nơi.
Còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của tượng đá.
Nó thấy Thịnh Tiêu tới thì càng tội nghiệp khóc thảm hơn.
Tâm trận bị phá, một trăm lẻ tám tảng đá lớn nằm ngổn ngang lung tung, hư không phía sau tượng đá nứt ra một khe hở đen nhánh, không khí xung quanh nó hơi méo mó như thể muốn hút hết tất cả mọi thứ vào bên trong.
—Nhìn, giống như một con mắt quỷ dị lẫn khủng bố.
Ác quỷ mang theo oán khí bay lởn vởn trong mưa to, hiện đang chém gϊếŧ với các tu sĩ của Giải Trĩ Tông.
Toàn bộ Giải Trĩ Tông trở nên vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Năm đó khi Thân Thiên Xá chưa bị phong ấn, Giải Trĩ Tông luôn đưa vài phạm nhân gây tội ác tày trời vào trong ảo cảnh, sau đó để Chấp chính của Giải Trĩ Tông đang rèn luyện tự tay tru diệt.
Lần này Thân Thiên Xá bị cưỡng ép mở toang, ác quỷ bị chết thảm lao ra không ngừng.
Trong ảo cảnh chất chứa rất nhiều oán khí, một ít ác quỷ đã tu được thực thể, tiến vào quỷ đạo.
Bọn chúng vốn đang phách lối gây ác khắp nơi, nhưng thấy Thịnh Tiêu tới liền như chuột thấy mèo, hoảng sợ chạy trốn tứ phía, liên tục gào thét thảm thiết.
Có điều ngay sau đó, một con quỷ tu cầm đầu cố bình tĩnh lại, bỗng nói: “Khoan đã, đừng hoảng sợ! Tiểu quỷ họ Thịnh kia không mang theo Thiên Diễn Châu!”
Bầy quỷ nghe vậy liền sửng sốt.
Bọn chúng sợ nhất là Thiên Diễn Châu ‘Kham Thiên Đạo’ của Thịnh Tiêu, một luồng thiên lôi đánh xuống thì cho dù là quỷ tu đại năng cũng phải hồn phi phách tán, trọn đời không siêu sinh.
Bầy quỷ thấy trên cổ tay Thịnh Tiêu trống không liền trố mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng cười phá lên.
“Được lắm, người này quá mức cuồng vọng, không mang theo Thiên Diễn Châu mà cũng dám tới Thân Thiên Xá?”
“Lần này phải kết liễu mạng chó của hắn!”
“Ta ngược lại muốn xem xem, vị tiên quân tương lai có Tương Văn cấp Linh này sau khi chết, liệu có giống như chúng ta… Á!”
Thịnh Tiêu không nhìn lấy một cái, vô cảm giơ tay lên phất nhẹ.
Kiếm Đông Dung thoáng cái hóa thành một nam nhân áo đen, thân hình như sấm chớp rạch ngang màn mưa xối xả, xông thẳng tới lũ quỷ đang cười cợt phách lối kia.
Lôi quang tung hoành, chẳng qua chỉ mới một kiếm mà đã chém tên quỷ tu cầm đầu chết ngay tại chỗ.
Kiếm ý phát nổ trong cơ thể u hồn của nó, khiến nó mang theo vẻ mặt còn đang nở nụ cười quái dị ầm ầm vỡ nát thành tro bụi, bị mưa to xối thấm xuống đất bùn dơ bẩn.
Trong phút chốc, bầy quỷ tán loạn như ruồi mất đầu, kinh hoàng trừng to mắtđến mức muốn lọt tròng.
Bọn chúng bị giam trong Thân Thiên Xá quá lâu nên đầu óc không được minh mẫn, chỉ nhớ mang máng Thiên Diễn Châu có thể giáng sét đánh chúng, nhưng quên mất người điều khiển Thiên Diễn Châu là… Thịnh Tiêu.
Rốt cuộc, trong làn mưa ào ào như thác đổ xuất hiện một trận sấm rầm trời đinh tai nhức óc.
Bầy quỷ sợ đến mức la hét chói tai, như chim muông bay tán loạn tứ phía, không còn dám kiêu căng phách lối như hồi nãy nữa.
Kiếm Đông Dung xông đến chém chết không tha một con.
Thịnh Tiêu đều không mở mắt nhìn lấy một lần, linh lực tỏa ra từ lòng bàn tay, thoáng cái đã phục hồi tượng đá thần thú bị vỡ trở lại như ban đầu.
Tượng đá thần thú Giải Trĩ vui vẻ quẩy đuôi chạy tới, bốn móng chân bằng đá đạp trên đất vang lên tiếng cành cành, nó dụi đầu vào đùi Thịnh Tiêu nghẹn ngào ư ử mấy tiếng, trông cực kỳ tội nghiệp.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn khe nứt như con mắt quỷ dị kia, đang định bước tới để phong ấn nó lại.
Đột nhiên Chấp chính của Giải Trĩ Tông hốt hoảng chạy tới: “Tông chủ! Mới nãy có người xông vào Thân Thiên Xá!”
Thịnh Tiêu nhướng mày.
“Ai?”
“Không phải là người của Giải Trĩ Tông!” Cả người Chấp chính ướt sũng nước mưa, dè dặt nói: “…Là phạm nhân mới bị bắt về hôm nay.”
Thịnh Tiêu vô cảm muốn giơ tay lên dùng linh lực phong ấn Thân Thiên Xá.
Ảo cảnh bị Thịnh Tiêu phong ấn suốt sáu năm, lại nhìn ác quỷ lao ra gây ác bừa bãi như vậy, sợ là ảo cảnh vốn để rèn luyện cũng như phán tội đã thay đổi khác xa với ban đầu, hoàn toàn trở thành một nơi tràn ngập oán khí ngút trời.
Người bị áp giải vào Giải Trĩ Tông đều là kẻ ác gây ra tội tày trời, Thịnh Tiêu sẽ không vì một người sắp chết mà trì hoãn việc phong ấn Thân Thiên Xá, tránh để lại họa lớn.
“Tông chủ!” Chấp chính đành phải bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản: “Phạm nhân bị áp giải đó nói hắn có liên quan đến vụ án Hề gia bị thảm sát.”
Ầm ầm—
Tiếng sấm phía chân trời rạch phá bầu trời tối đen, lôi quang màu trắng chiếu sáng khuôn mặt của Thịnh Tiêu trong chớp nhoáng rồi vụt tối trở lại.
Cho tới nay Thịnh Tiêu nói một là một, toàn bộ người của Giải Trĩ Tông đều biết tính tình của hắn.
Vốn nghĩ nói vậy sẽ vô dụng, không ngờ lại thấy linh lực của Thịnh Tiêu hơi ngừng lại.
Chấp chính trợn mắt há mồm.
Bầu trời bên trên Giải Trĩ Tông phủ mây đen kịt, oán khí ngùn ngụt, ban ngày mà cứ ngỡ đêm xuống.
Trong không gian u tối, không ai thấy bàn tay buông thỏng một bên của hắn siết chặt lại, cấm chế hộ thân bỗng biến mất, mưa to nặng hạt rơi lộp bộp vào người hắn.
Chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Thịnh Tiêu truyền đến.
“Là người phương nào?”
Giọng nói của Chấp chính giống như phiêu tán giữa làn mưa xối xả.
“Ứng Chấp chính nói, họ Hề.”
“Là một người sống sót khác… Trong thảm án năm đó.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại.
***
Thịnh gia.
Hề Tương Lan chỉ tay nói: “Tránh ra.”
Thiên Diễn Châu đang giữ chặt Khúc Tương Nhân hơi do dự giây lát rồi ngoan ngoãn biến về chuỗi vòng tay.
Nó theo bản năng muốn bay tới quấn quanh cổ tay của Hề Tương Lan, nhưng Hề Tương Lan hất tay ra, kêu nó mau phắn lẹ.
Thiên Diễn Châu đành phải tiu nghỉu bay trở về giường, nằm đợi với hoa tai trợ thính cũng bị vứt bỏ bên cạnh.
Không có Thiên Diễn Châu đỡ cho, Khúc Tương Nhân chật vật té xuống đất, hắn đã không còn sức lực ngoài mạnh trong yếu nữa, thở một cách khó khăn, trông như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
“Đừng có chết.” Ánh sáng vàng lóe lên trong mắt Hề Tương Lan rồi vụt biến, y lười biếng nói: “Năm đó ngươi dùng bao nhiêu hình phạt trên người ta, ta còn phải trả lại từng cái một nữa đó, ngươi chết rồi ta kiếm ai trả đây hả?”
Con ngươi tan rã của Khúc Tương Nhân hiện lên sự kinh hoảng khó nén.
Bỗng bên cạnh có người lên tiếng: “Để ta giúp sư huynh.”
Hề Tương Lan không nghe được, đến khi nhận ra có người ở phía sau lưng thì y mới quay đầu lại nhìn.
Không biết Ứng Trác đã tới lúc nào, hắn khoác trên người áo bào đỏ rực thêu hoa văn mạng nhện và hoa anh túc, quỳ một chân xuống bên cạnh Hề Tương Lan, ngửa đầu nhìn y với ánh mắt không che giấu được sự ái mộ cuồng nhiệt.
Hề Tương Lan khẽ sửng sốt: “Xảo Nhi?”
“Sư huynh!” Giống như chỉ cần được gọi tên thôi thì đã là niềm vinh hạnh lớn lớn với Ứng Trác, hai mắt hắn sáng rực, vui vẻ nói: “Cuối cùng ta đã đến…”
‘Chát’ một tiếng giòn giã.
Hề Tương Lan bất ngờ tát Ứng Trác một cái.
Ứng Trác bị đánh lệch cả mặt, chọt đầu lưỡi vào cái má bị đánh đau, nhưng nụ cười trên môi vẫn không giảm: “Sư huynh đừng tức giận, Xảo nhi biết sai rồi.”
Hồi ở Ác Kỳ Đạo, Ứng Trác bị Hề Tương Lan đánh không chút nương tay, hắn không những không mang thù, mà còn muốn nắm lấy tay Hề Tương Lan nhưng sợ y lại rút roi quất hắn.
“Ranh con.” Hề Tương Lan đánh hắn xong, sau đó giống như muốn xác nhận gì đó mà nắm lấy cằm của Ứng Trác, cười như không cười nói: “Đừng dùng thân rối gỗ đuổi theo ta nữa, tự ngươi tới đây.”
“Ta không dám, sư huynh sẽ gϊếŧ ta.” Đôi mắt bằng ngọc tinh xảo của Ứng Trác nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan, mặc dù nói ra lời chịu thiệt mà vẫn thản nhiên như thường: “Chờ sư huynh nguôi giận, ta sẽ đích thân tới cho sư huynh tùy ý trách mắng.” thuyngu.wordpress.com
Hề Tương Lan lườm hắn, vung tay áo xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Ứng Trác lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn sờ nhẹ lên cái má bị đánh đau, mãi một lúc lâu sau mới thả tay xuống, mang theo tâm tình vui vẻ không lý do giúp Hề Tương Lan xử lý tàn cuộc.
Một lát sau, Ứng Trác cầm theo một người gỗ to bằng bàn tay đi vào phòng: “Sư huynh…”
Vừa tới gần liền im bặt.
Hề Tương Lan ngồi trên giường với áo quần xốc xếch, chỉ mặc mỗi áo trong màu đen, áo ngoài rũ xuống tận khuỷu tay, tóc dài đen bị y tùy ý vắt lên vai trái, bên vai phải thì hơi kéo áo xuống để lộ da thịt ra ngoài.
Y không yên lòng vuốt ve nốt ruồi son đỏ tươi sau vai phải, không biết đang nghĩ gì.
Ứng Trác nhíu chặt lông mày.
Thiên Diễn Châu, hương hoa quế, giường chiếu lộn xộn, thậm chí là cả áo trong màu đen…
Trên người Hề Tương Lan toàn là hơi thở và dấu vết của Thịnh Tiêu…
Hề Tương Lan đã đeo hoa tai trợ thính lên, nghe thấy tiếng bước chân liền ngoắc tay với Ứng Trác: “Tới đây.”
Ứng Trác vội vàng đi tới, dùng hai tay đưa người gỗ cho y.
Hề Tương Lan để người gỗ ở bên cạnh Thiên Diễn Châu, sau đó vén tóc qua một bên cho Ứng Trác thấy rõ nốt ruồi son trên vai phải của mình, thuận miệng hỏi: “Ngươi biết kình ấn của Giải Trĩ Tông trông như thế nào không?”
Ứng Trác lập tức biến sắc: “Năm đó Giải Trĩ Tông khắc kình ấn lên người sư huynh?!”
“Đừng nói nhiều.” Hề Tương Lan nói: “Mau nhìn giúp ta xem nốt ruồi son này là sao.”
Ứng Trác bị mắng mà hơi khựng lại, đành phải nhíu mày xem giùm y nốt ruồi son kia, vô tình liếc thấy vết thương trên gáy y vẫn chưa lành, khẽ sửng sốt giây lát mới tỉnh hồn lại.
Hắn quan sát hồi lâu, mới nói: “Đây không phải là kình ấn.”
Ứng Trác luôn cảm thấy hỉ nộ ái ố của Hề Tương Lan bị cất giấu thật sâu dưới muôn vàn lớp mặt nạ, bất cứ lúc nào đều có thể ngụy trang bản thân một cách hoàn mỹ nhất, hắn chưa bao giờ thấy Hề Tương Lan vui vẻ ra mặt như vậy bao giờ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa kia tràn ngập vui sướиɠ, làm cho Ứng Trác cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Sự ghen tị gần như nhấn chìm lấy hắn.
Hề Tương Lan không rảnh nhìn hắn, y ung dung cầm Thiên Diễn Châu lên đặt gần vào sau vai phải.
Trong phút chốc, nốt ruồi son kia lập tức rục rịch trông như sắp phá vỡ thân thể để chui ra, ngay sau đó chầm chậm hiện lên đường vân màu u lam trông giống lôi văn trên Thiên Diễn Châu từ nơi sâu nhất trong kinh mạch.
Rất nhanh, lôi văn và nốt ruồi son hợp lại làm một, từng chút một lan rộng ra tạo thành một chữ ‘Chước’ rồng bay phượng múa. Con ngươi của Ứng Trác co rút thành chấm nhỏ, bàn tay gỗ buông thỏng bên hông bị hắn siết vỡ ngay tại chỗ. thuyngu.wordpress.com
Thịnh Vô Chước!
Hắn dám khắc tên mình lên người Hề Tương Lan?!
Hề Tương Lan cảm nhận được cơn nóng bỏng quen thuộc lan rộng khắp toàn thân, chẳng qua là từ trước đến nay y luôn ghét bỏ ‘kình ấn’ này, chưa bao giờ suy nghĩ kỹ cơn khô nóng này từ đâu mà có.
Hôm nay trong lòng y đã không còn ghét bỏ nó nữa, hiện tại Hề Tương Lan mới nhận ra cơn khô nóng này rất giống như cảm giác nóng ran do bị thiên lôi mang theo linh lực Thiên Diễn dồi dào đánh xuống, lan rộng khắp kinh mạch thương tổn chồng chất của y để chữa thương.
Có lẽ một viên Thiên Diễn Châu quá ít, cộng thêm cơn khô nóng hành hạ rất nhẹ, nếu không chú ý kỹ thì sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Trên trán Hề Tương Lan lấm tấm mồ hôi, y nhấc tay ném Thiên Diễn Châu qua một bên.
Chữ ‘Chước’ biến lại thành nốt ruồi son, từ từ ẩn vào sâu trong kinh mạch.
Ứng Trác nhìn chằm chằm chữ ‘Chước’ kia với ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị điên cuồng, ước gì có thể ăn thịt uống máu của Thịnh Tiêu rồi nghiền nát xương thành tro.
Hề Tương Lan mặc áo lại chỉnh tề, không yên lòng nghĩ: Rốt cuộc năm đó Thịnh Tiêu đưa hạt châu này vào trong cơ thể y là có ý gì?
Bàn tay gỗ của Ứng Trác bị bóp vỡ thành nhiều khe nứt chằng chịt, trên mặt cố rặn ra nụ cười: “Sư huynh, không thích hợp ở lâu trên đất Thịnh gia đầy thị phi này, tốt hơn hết là huynh theo ta về Ứng gia đi.”
Hề Tương Lan ngồi xếp bằng trên giường, tùy ý lắc lắc cái tay và cẳng chân của người gỗ, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời hắn nói.
Có điều dường như y nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nói: “Sao ngươi biết kình ấn của Giải Trĩ Tông trông như thế nào?”
Ứng Trác thấy y giờ mới chịu nhìn mình, nhanh chóng giấu hết sự ghen tuông điên cuồng vào, dịu dàng nói: “Ứng gia có sắp xếp tai mắt ở Giải Trĩ Tông, tự nhiên biết rõ.”
Hề Tương Lan suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên nói: “Chuyện Thân Thiên Xá lần này, là ngươi cố ý dẫn dụ Thịnh Tiêu đến đó?”
Ứng Trác không giấu giếm, ngoan ngoãn đáp: “Đúng vậy.”
“Thật thông minh.” Hề Tương Lan thản nhiên nói: “Nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên rời khỏi đây trước đi, không lâu nữa Thịnh Tiêu sẽ giải quyết xong chuyện ở Thân Thiên Xá, đến lúc đó biết được ngươi là kẻ chủ mưu, e là hắn sẽ treo ngươi lên đánh cho coi.” thuyngu.wordpress.com
Ứng Trác dịu dàng nói: “Sư huynh yên tâm, hắn sẽ không trở về.”
Hề Tương Lan cười to ha hả: “Lần trước ngươi cũng nói vậy, kết quả thì sao, ngay cả Hạch Chu Thành của ngươi đều bị hắn đập nát.”
Ứng Trác cũng cười theo, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Sư huynh hẳn là vẫn chưa biết, năm đó khi Hề gia bị tàn sát, trừ huynh ra, còn có một người khác nữa.”
Hề Tương Lan ngớ người ra, không hiểu tại sao đang nói chuyện Thịnh Tiêu bỗng nhảy sang chuyện Hề gia.
“Ai?”
“Hề Minh Hoài, đường huynh của huynh.” (Anh em chú bác)
Hề Tương Lan khẽ nhíu mày: “Hề Minh Hoài?”
Ứng Trác quỳ một chân bên cạnh giường, đặt hờ bàn tay gỗ bị bóp nứt lên đầu gối của Hề Tương Lan— Hắn cũng không dám đặt xuống thật, sợ Hề Tương Lan lại vung tay tát mình.
“Về chuyện liên quan đến Hề gia bị thảm sát năm đó, có vẻ hắn cũng bị hạ bế khẩu thiền, cho dù có hỏi thế nào cũng không tiết lộ nửa chữ.”
Hề Tương Lan mím môi, bàn tay buông thỏng một bên âm thầm siết chặt, lạnh lùng nói: “Người đâu?”
Ứng Trác cười khẽ một tiếng, giống như đứa trẻ tranh công nói: “Ta đưa Hề Minh Hoài vào Thân Thiên Xá, nếu Thịnh Tiêu muốn tìm Hề Minh Hoài về, bắt buộc phải bước vào Thân Thiên Xá cửu tử nhất sinh.”
Hề Tương Lan nhìn hắn.
Ứng Trác cười nói: “Thân Thiên Xá đã không còn sức duy trì trật tự được nữa, ác quỷ u hồn trải rộng khắp nơi, đã xưa không bằng nay. Cho dù Thịnh Tiêu có thủ đoạn thông thiên, cũng sẽ phải chịu hao tổn ở đó, huống chi…”
Hắn nhìn về phía Thiên Diễn Châu, nhếch môi cười một tiếng.
…Huống chi Thịnh Tiêu không đeo Thiên Diễn Châu, đã mất đi trợ lực lớn nhất.
Hề Tương Lan im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười, sau đó cúi người vỗ nhẹ vào mặt Ứng Trác, dịu dàng nói: “Không sai, cuối cùng cũng tiến bộ hơn lúc trước.”
Ứng Trác bị vỗ đến ửng đỏ cả má, nhìn chằm chằm vào mặt y.
Tâm trạng hiện tại của Hề Tương Lan rất vui vẻ, y chống cằm nở nụ cười ôn hòa, trông như muốn đánh trống thổi kèn chúc mừng tử thù của mình sắp hóa vàng.
“Đáng đời.” Y thong thả nghĩ thầm: “Ai kêu hắn ngu xuẩn thế làm gì, không mang theo Thiên Diễn Châu mà dám đến Thân Thiên Xá? Có chết ở đó cũng là tự làm tự chịu, không trách được người khác.”
“Nhưng mà sư huynh cũng đừng lo lắng.” Ứng Trác dụi mặt vào tay y, bổ sung: “Hề Minh Hoài ẩn náu ở Nam Cảnh đã nhiều năm, chắc chắn có người tương trợ, ta đã điều tra ra hình như hắn có một người yêu, có lẽ kẻ đó cũng biết được chút gì.” thuyngu.wordpress.com
Hề Tương Lan hứng thú hỏi: “Người yêu?”
“Đúng.” Ứng Trác giờ mới dám chạm tay vào mu bàn tay của Hề Tương Lan, dịu giọng nói: “Ta sẽ làm ra một con rối gỗ giống huynh như đúc để đánh lạc hướng đám thế gia Trung Châu, sau đó dẫn huynh đến Nam Cảnh tìm những đầu mối khác.”
Vừa dứt lời, Hề Tương Lan tỏ vẻ thờ ơ nãy giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, y sầm mặt nhấc chân đạp thẳng vào vai Ứng Trác đang quỳ một chân bên cạnh, bất ngờ đến nỗi khiến hắn không kịp phản ứng, thân hình cao lớn lảo đảo rồi té ngồi ra sau.
Ứng Trác ngớ người.
Hề Tương Lan giống như chịu xé rách ngụy trang, trên mặt tràn ngập sự giận dữ mà Ứng Trác chưa thấy bao giờ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý rét căm căm, nghiêm nghị mắng.
“Ngu xuẩn! Ta là muốn hắn chết, nhưng không muốn hắn chết trong Thân Thiên Xá!”
===Hết chương 33===