Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 10: Đa trí cận yêu

(thông minh quá nên giống như yêu quái)

—Hề Tương Lan đã không rõ tung tích!—

Hề Tương Lan sờ hoa tai ngọc giá rẻ trên tai mình, hoàn toàn yên tâm.

Phong Duật là người không chịu thua thiệt, lúc này lạnh lùng lên tiếng: “Tám chục ngàn.”

Hề Tương Lan cảm động quá trời, vén màn trúc lên để thưởng thức dáng vẻ anh dũng giàu sụ của đại thiếu gia Phong Duật vì y vung tiền như nước, cánh tay thò ra bên ngoài vô thức lắc lư hai lần.

Thịnh Tiêu đột nhiên lạnh mặt giật Phược Lăng.

Móng vuốt của Hề Tương Lan bị kéo về, Phược Lăng lạnh lẽo cà mạnh vào vết lằn đỏ trên cổ tay khiến y đau ‘sít’ lên một tiếng— Có lẽ y muốn giở trò xấu nhưng thất bại, vừa xoa chỗ đau vừa lén trừng Thịnh Tiêu.

Bên dưới đã gõ mõ, Thịnh Tiêu không có ý định tăng giá.

Giống như vừa rồi hắn lên tiếng ra giá chẳng qua là vì nhất thời nổi hứng.

Sau ba tiếng mõ, Ngu Đàm Hoa thuộc về Phong Duật.

Phong Duật cười hừ một tiếng như thể đã đánh thắng một trận lớn: “Dám giành với ta?”

Lúc này, có một con diễm quỷ xinh đẹp bay về, nói: “Mới nãy ngài ra giá, trên tầng ba có một cánh tay thò ra làm động tác kỳ lạ…”

Nàng không hiểu ý, giơ hai cánh tay tái xanh lên quơ qua quơ lại hai lần.

“Cứu mạng—”

Phong Duật:?

Tiếng mõ vừa dứt, Thịnh Tiêu bất thình lình đứng dậy, Phược Lăng căng chặt kéo tay của Hề Tương Lan nâng lên cao, y ngơ ngác quay lại nhìn hắn.

“Đại nhân?”

Ngón tay của Thịnh Tiêu động nhẹ, Phược Lăng bị tháo ra khỏi cổ tay của hắn, trôi lơ lửng giữa không trung.

Hề Tương Lan thầm giật mình trong lòng.

Thịnh Tiêu đưa một đầu của Phược Lăng cho Quyện Tầm Phương: “Không được tin một lời nào của hắn.”

Quyện Tầm Phương lật đật nhận lấy, còn thiếu điều giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Đại nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ không bị lừa!”

Mới nãy đã bị nước mắt của người này lừa một lần, nếu còn tin thêm một lần nữa, hắn sẽ không mang họ Quyện!

Hề Tương Lan chống cằm, tỏ ra vô tội nói: “Đại nhân à, oan cho ta quá.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn trốn nữa…”

“Không dám.” Hề Tương Lan ho khù khụ, hiếm khi chột dạ nói: “Người đưa bức tranh này cho chùa Cô Xướng bán đấu giá chắc chắn có thù với Hề gia và ta, bây giờ ta không có tu vi, nếu tự tiện chạy khỏi đây mất mạng là cái chắc.”

Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù ở đây không được tự do nhưng ít ra sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Hề Tương Lan rất tiếc mạng.

Thịnh Tiêu hờ hững nhìn y, không biết có nên tin hay không.

Có lẽ hắn thật sự có chuyện quan trọng nên không nói lời nào đã xoay người rời đi.

Hề Tương Lan nâng cằm, lười biếng nhìn bóng lưng xa dần của Thịnh Tiêu.

Mãi đến khi người đi khuất khỏi hành lang, y mới nhẹ nhàng nhếch môi cười khẽ.

Quyện Tầm Phương cảnh giác nhìn y.

Hề Tương Lan nghiêng đầu sang, nở nụ cười giống như hoa anh túc, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

“Quyện đại nhân.”

***

Chùa Cô Xướng bán đấu giá xong món đầu tiên, chú tiểu sẽ chủ động đưa linh vật đến phòng của khách.

Phong Duật ôm quỷ đao nhíu mày nhìn chú tiểu đi trước dẫn đường, vẫn là không nhịn được lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc người bán hoa là ai?”

Tại sao đã ra cái giá lớn như vậy mà người mua còn phải đích thân tới nhận đồ?

Chú tiểu không nói gì, cung kính gật đầu hành lễ với hắn, sau đó đẩy cửa gỗ được chạm trổ tinh xảo ở tầng bốn ra.

“Mời.”

Tầng bốn của chùa Cô Xướng không giống với ba tầng bên dưới là dùng pháp khí bình phong ngăn thành từng phòng một, mà là cả một căn phòng độc lập, nhìn xuống bên dưới là có thể thấy rõ bao quát toàn bộ, không biết bên trong là vị tôn giả cao quý nào.

Hương thơm của Ngu Đàm Hoa tràn ngập khắp xung quanh.

Từ trước đến nay Phong Duật không sợ trời không sợ đất, trực tiếp ôm quỷ đao đi vào.

Nhưng vừa bước vào trong phòng, có mấy vị tu sĩ hóa thần kỳ hiện ra như ma quỷ, lưỡi kiếm lạnh băng không tiếng động kề sát vào cổ của Phong Duật.

Phong Duật cũng không để mấy thanh kiếm kia vào mắt, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nói: “Hừ, ta cứ nghĩ là ai? Thì ra là Hoành chưởng viện, đúng là trận chiến lớn.”

Tiếng bánh xe gỗ ma sát với sàn nhà truyền đến từ phía sau bình phong, một nam nhân mặc áo bào thêu hoa văn sếu trắng và hoa lan đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dung mạo của hắn thanh tú tuấn mỹ, quanh người hắn có mấy tấm ngọc giản trong suốt bay qua bay lại, còn trên đầu và dưới chân là chim chóc bay lượn.

Là Hoành Ngọc Độ.

Vào năm hợi, Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung trở nên cực kỳ nổi tiếng, bởi vì năm đó trong số các tu sĩ nhỏ tuổi nhập học lại có tới tận bốn người có Tương Văn cấp Linh, bỗng chốc làm khϊếp sợ khắp Thập Tam Châu.

Hề Tuyệt, Thịnh Tiêu,…

Hoành Ngọc Độ là một trong số đó.

Hoành Ngọc Độ có khí chất dịu dàng nhưng biến ảo khôn lường, giống như hoa lan đón gió trên đỉnh núi cao, hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Phong Duật, ngươi muốn Ngu Đàm Hoa có ích gì?”

“Ta thích, ta nhiều tiền, chẳng lẽ như vậy cũng vi phạm nội quy của học cung à?” Phong Duật châm chọc: “Nhưng ta không phải là học sinh của ngươi, cho dù ta mua về thả trôi sông thì ngươi làm gì được ta?”

Hoành Ngọc Độ ôn hòa giải thích: “Ta không có ý này.”

Phong Duật trợn mắt, trong đầu nghĩ lại mẹ nó tới nữa.

“Tuy Ngu Đàm Hoa là linh vật, nhưng cánh hoa có kịch độc.” Hoành Ngọc Độ mang theo tấm lòng bao dung tựa biển cả của mẹ hiền, dịu dàng nói: “Ta cũng đâu có chất vấn ngươi, đừng hiểu lầm.”

“Đừng giải thích nữa, có biết phiền không?” Phong Duật tức giận nói: “Hôm qua khi ta hỏi ngươi, ngươi còn nói không tìm được Ngu Đàm Hoa, sao hôm nay lại lòi ra một chậu, còn đem tới chùa Cô Xướng bán đấu giá?”

Hoành Ngọc Độ nói: “Ngươi đừng nên hiểu lầm.”

Không biết Hoành Ngọc Độ có phải vì Tương Văn không mà hắn đều cân nhắc tỉ mỉ mỗi một lời nói ra, e sợ người khác hiểu lầm ý của hắn.

Hễ mà hắn cảm thấy người khác nói sai một chữ hay giọng điệu không đúng, hắn sẽ tốn nước bọt giải thích, bổ sung và sửa chữa cho bằng được mới thôi, và câu cửa miệng của hắn là: “Ôi, ngươi đừng nên hiểu lầm.”

Phong Duật tự động bỏ qua lời giải thích dông dài của hắn, kinh ngạc nói: “Đừng nói là ngươi định dùng Ngu Đàm Hoa để dụ Hề Tuyệt ra?!”

Hoành Ngọc Độ phất tay.

Nhóm hộ vệ lúc này dời kiếm khỏi cổ Phong Duật, chớp nhoáng biến mất tại chỗ.

“Quả nhiên ngươi đã gặp Hề Thập Nhị.” Hoành Ngọc Độ thông minh quá đáng, thản nhiên nói: “Trong số môn đồ ở Chư Hành Trai, chỉ có mình ngươi là dễ lừa nhất, chắc chắn hắn đã nói gì đó với ngươi nên mới khiến ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn ném cả đống tiền để mua Ngu Đàm Hoa, đúng chứ?”

Phong Duật: “…”

Phong Duật không muốn nói nhiều, mất kiên nhẫn nói: “Mau đưa Ngu Đàm Hoa cho ta, nếu không ta sẽ không trả tiền.”

Hoành Ngọc Độ dịu dàng nói: “Nói tung tích của Hề Tuyệt cho ta.”

Tính tình của Phong Duật rất nóng nảy, thấy nói không được liền xoay người bỏ đi.

Hoành Ngọc Độ thản nhiên nói: “Đứng lại.”

Trong phút chốc, hai chữ tưởng như bình thường này lại trở nên nặng tựa ngàn cân, ngọc giản và chim chóc nhanh nhẹn bay tới, vụt vụt mấy tiếng, trói chặt tứ chi và cả Tương Văn của Phong Duật lại, ép hắn biến thành cây cột nhà hình người.

Phong Duật: “…”

Đây là Tương Văn cấp Linh của Hoành Ngọc Độ, mang tên— ‘Hoán Minh Nguyệt’, nếu tu vi cao hơn chút nữa, hai chữ này có thể sẽ khiến người ta hồn phi phách tán.

Phong Duật giật mình quát: “Hoành Ngọc Độ!”

Hoành Ngọc Độ chỉ mới nói hai chữ mà đã giống như hao hết linh lực, hắn che môi ho mấy tiếng rồi ôn hòa nói: “Ta chỉ muốn biết Hề Thập Nhị đang ở đâu mà thôi.”

“Hắn là một tên tàn phế, không còn sống được bao lâu, ngươi tìm hắn làm gì?” Phong Duật lạnh lùng nói: “Hay là nói các người đều cho rằng Nhượng Trần bị phá bế khẩu thiền dẫn đến tu vi giảm sút là Hề Tuyệt cố ý làm, muốn gϊếŧ hắn cho hả giận?”

Hoành Ngọc Độ yên lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không tin hắn cố ý hại Nhượng Trần.”

“Vậy ngươi…”

“Ta chỉ muốn biết, tại sao Tương Văn cấp Linh của Hề Thập Nhị đã biến mất.”

Phong Duật nhíu mày: “Ai cũng biết chuyện này mà.”

Sáu năm trước, Giải Trĩ Tông là được Khúc gia quản lý.

Từ trước đến nay Khúc gia và Hề gia như nước với lửa, sau khi Hề gia gặp nạn, lúc đó Tông chủ của Giải Trĩ Tông lòng mang oán hận, qua loa gán tội danh ‘Tương Văn cấp Linh mất khống chế, nổi điên tàn sát Hề gia’ cho Hề Tương Lan, rồi bắt hắn vào Giải Trĩ Tông.

Tương Văn cấp Linh của Hề Tương Lan là bị phế ở trong đó.

Hoành Ngọc Độ lắc đầu: “Ngươi thật sự tin lời này?”

Phong Duật không hiểu tại sao Hoành Ngọc Độ muốn đâm đầu vào ngõ cụt: “Nếu không thì sao? Tương Văn của Hề Tuyệt xác thực đã bị phế bỏ, bây giờ hắn chỉ còn nửa cái mạng để sống, không lẽ là giả?!”

Hoành Ngọc Độ lặng lẽ thở dài một hơi.

Than thở xong, dường như hắn sợ Phong Duật lại hiểu lầm mà lên tiếng giải thích: “Ta than thở là vì cảm thấy ngươi quả nhiên dễ lừa giống như Hề Thập Nhị đã nói, nếu ta là hắn, cũng sẽ chọn người tiêu tiền như rác là ngươi.”

Phong Duật: “…”

Mặt của Phong Duật xanh lè như tàu lá chuối.

Ngay lúc này, bỗng cửa phòng bị đẩy ra.

Người tới mặc một thân áo đen, giống hệt như bước ra từ vực tối sâu thăm thẳm, lớp ngụy trang trên người hắn theo bước chân tựa như thủy triều nhẹ nhàng rút đi, thay vào đó là từng vòng thủy văn trôi nổi dập dờn quanh thân thể, từ từ lộ ra khuôn mặt lạnh lùng như đỉnh núi tuyết.

Phong Duật hơi sửng sốt, trên mặt đầy kinh ngạc.

“…Thịnh, Thịnh Tiêu?”

Nhưng Hoành Ngọc Độ là sớm lường trước, thản nhiên nói: “Quả nhiên là ngươi, cuối cùng ngươi đã tìm được Hề Tuyệt?”

Môi của Thịnh Tiêu không nhúc nhích, giọng nói như hàn băng vang vọng bên tai hai người.

“Chuyện gì.”

“Giao Thập Nhị cho ta.” Hoành Ngọc Độ không vòng vo với Thịnh Tiêu, đi thẳng vào vấn đề: “Thiên Diễn học cung hoài nghi Khúc gia xảy ra chuyện có liên quan đến Hề Thập Nhị.”

Thịnh Tiêu nhìn hắn, trong đôi mắt không chút tình cảm.

Nhưng Hoành Ngọc Độ và Phong Duật từng làm bạn cùng trường với Thịnh Tiêu nhiều năm, nhạy bén nhận ra sự châm chọc trong mắt hắn.

Phảng phất như hắn muốn nói: “Dựa vào cái gì?”

Hoành Ngọc Độ chống tay trên tay vịn của xe lăn, khí chất lạnh nhạt, từng hành động cử chỉ làm tinh thần của người ta thoải mái.

“Vài ngày trước, có người xông vào linh mạch Thiên Diễn của Khúc gia, tàn sát trưởng lão hóa thần kỳ, hình như đang tìm kiếm gì đó.”

Thịnh Tiêu đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

“Cái gì?”

“—Tương Văn.” Hoành Ngọc Độ nói ra lời khiến người nghe từ chết đến bị thương: “Ở Trung Châu có lời đồn, sáu năm trước Khúc gia mất trí, róc sống Tương Văn của Hề Tuyệt ra để chiếm làm của riêng.”

Con ngươi của Thịnh Tiêu co rút kịch liệt.

Phong Duật sợ hãi nói: “Róc, róc sống Tương Văn?”

Giống như bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong dưới gốc cây bồ đề kia?

Hoành Ngọc Độ lơ đãng vυ't ve ngọc giản bay lượn lờ bên cạnh: “Thiên Diễn học cung chỉ muốn biết, Tương Văn của Hề Thập Nhị là gì, đã bị phế thế nào— Ta tra hỏi xong, tự nhiên sẽ đưa Hề Tuyệt đến Giải Trĩ Tông.”

Trong mắt Thịnh Tiêu tràn đầy lệ khí thấu xương, xoay người rời đi.

Hoành Ngọc Độ mở đôi môi nhạt màu: “Thịnh Tiêu, đứng lại—”

‘Hoán Minh Nguyệt’ cuốn lên luồng linh lực mạnh mẽ, thế như chẻ tre đâm thẳng tới sau lưng Thịnh Tiêu, nhưng khi lướt qua Phong Duật thì lại giống như gió mát đêm trăng sáng, êm ái thổi qua.

“Đùng!”

Thịnh Tiêu bỗng xoay người lại, đôi mắt hắn như mảnh đất hoang khô cằn, lôi văn uốn lượn quanh thân thỉnh thoảng bắn ra tia sét, cổ tay vốn trống không bỗng xuất hiện chuỗi vòng gồm một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu.

Thiên Diễn Châu không gió tự động, lôi văn màu u lam tựa như bóng rồng lặng lẽ bay lượn quanh thân, cuốn theo mái tóc dài của Thịnh Tiêu thổi phất lên.

‘Kham Thiên Đạo’ và ‘Hoán Minh Nguyệt’ đều là Tương Văn cấp Linh giờ đây bất ngờ đυ.ng độ nhau, trong căn phòng nhỏ chém gϊếŧ lẫn nhau không một tiếng động, giống như hư không đang bị xé toạc ra.

Đùng!

Một luồng sét ngang nhiên đánh xuống nhưng không phát ra tiếng.

Ngọc giản lơ lửng bên người Hoành Ngọc Độ tức khắc nát vụn, rơi lả tả xuống quần áo của hắn.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn.

Dù là lúc này hắn cũng lười mở miệng, hờ hững dùng linh lực truyền âm.

“Muốn Hề Tuyệt, tới cướp.”

Dứt lời liền phất tay áo rời đi.

Hoành Ngọc Độ ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên mặt vẫn còn giữ được nét ôn hòa, hắn che miệng ho mấy tiếng, có vẻ không kinh ngạc mấy khi Thịnh Tiêu ra tay với mình.

Phong Duật nấp trong một góc, trong tay đang cầm một quả thông không biết lấy từ đâu, hai mắt hắn đang sáng rực như đèn pha.

Hai Tương Văn cấp Linh giao tranh với nhau, đời này mấy khi được chứng kiến tận mắt.

Phong Duật cảm thấy sống còn gì luyến tiếc.

Hoành Ngọc Độ: “…”

***

Thịnh Tiêu vô cảm cho ẩn Thiên Diễn Châu trên cổ tay, sau đó im lặng quay về chỗ cũ.

Nhưng hắn còn chưa tới gần thì đã phát hiện ra gì đó, lập tức biến sắc mặt, áo khoác bay phất lên vì bước nhanh, cửa gỗ bị đẩy mạnh ra.

Thịnh Tiêu đi chưa được nửa khắc, trong phòng chỉ còn lại Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên đang đeo cái mặt đờ đẫn ngồi đó.

—Hề Tương Lan đã mất tung mất tích.

Thịnh Tiêu siết chặt năm ngón tay, suýt ghim móng tay vào da thịt.

“Người đâu?”

Quyện Tầm Phương đang đờ đẫn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Tiêu liền run lên.

Hắn giống như bị đổ cháo lú vào miệng, lúc này mới tỉnh táo lại và nhận ra bản thân đã làm gì, lặp tức tái mét cả mặt.

“Hề Tuyệt nói… Hắn, hắn sống lại…”

Thịnh Tiêu: “…”

Sống lại?

Hoành Ngọc Độ vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo Thịnh Tiêu tới đây để gặp Hề Tương Lan nói chuyện.

Hắn được Phong Duật đẩy xuống tầng ba, vừa tới trước cửa thì đúng lúc nghe được hai chữ ‘sống lại’, lặng lẽ thở dài nói: “Lời nói hoang đường này chỉ có kẻ ngu mới tin.”

Phong Duật:???

Quyện Tầm Phương ‘phịch’ một tiếng quỳ gối xuống đất: “Xin Tông chủ thứ tội!”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, không nói tiếng nào mà nhẹ nhàng giơ tay lên, trên ngón út bỗng chốc hiện ra sợi dây đỏ mờ ảo.

—Một sợi Phược Lăng khác đang trói buộc Hề Tương Lan.

Đối phương còn chưa biết sự tồn tại của Phược Lăng màu đỏ này, hiện đang phấn khởi chạy rất nhanh.

Vì thế làm Phược Lăng bị nhanh chóng kéo ra ngoài, muốn níu dừng lại cũng không được.

===Hết chương 10===

Tác giả có lời muốn nói:

Hề Tương Lan: Ta tự do rồi há há há há!!