Chương 4.1
Edit: Con Cá Rô Đồng
"Đυ. mẹ anh, cắn làm đéo gì thế? Xem tôi là cái gì gì bạn định mệnh hay sao mà đánh dấu?!"
Đặng Diệc lại như mất đi thần chí mà gắt gao cắn chặt người trong lòng. Mắt thấy cậu sắp trốn đi, hé miệng cắn thêm một cái, lần này là ở trên vai.
Hướng Vân tính tình có tốt đến mấy cũng bị hắn chọc giận, quyết định phải dạy dỗ lại tên chó điên hỗn đản này. Alpha không thể chịu đựng việc bị người khác khuất phục đánh dấu, Đặng Diệc lại còn tiêm Pheromone vào thân thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Bỗng nhiên từ cánh cửa truyền đến tiếng tích tích nhắc nhở.
Có người đang muốn mở cửa phòng nghỉ. Hướng Vân cũng không để ý ngoài cửa có người muốn đi vào bởi vì cậu đã dùng quyền hạn khoá chặt cửa.
Hướng Vân quyền hạn cực cao, ở trong trường quân đội học sinh đều ở dưới cấp cậu, không có khả năng mở ra cánh cửa này.
"Tích tích, cửa đã thành công mở ra."
???
Cậu không khoá cửa thành công à? Hay là khoá hỏng?
Mắt thấy cánh cửa sắp mở, Hướng Vân đáp Đặng Diệc sang một bên lao thẳng đến chặn lại.
"Từ từ, chờ một chút, trước tiên đừng tiến vào, để tôi ra ngoài giải thích."
Ngoài cửa nghe được tiếng của cậu, động tác dừng lại. Hướng Vân hé cửa chui ra ngoài, liền mạch lưu loát, cố gắng không để Pheromone Đặng Diệc chui ra.
Vừa đinh ngẩng đầu cười để giảm bớt xấu hổ, xoang mũi đã ngửi được mùi hương nồng đậm phẫn nộ, tựa hồ có thể xuyên thấy qua cơ thể cậu.
Hướng Vân cuối cùng cũng hiểu ra, vì cái gì người này có thể ngó lơ quyền của cậu đi vào trong phòng. Bởi vì người này là con của Lâm tướng quân, Lâm Mặc Văn cấp bậc 3A.
Lâm Mặc Văn hờ hững nhìn chăm chú vào Hướng Vân, thấy cả người cậu bị Pheromone của Alpha khác bao vây, nhìn có vẻ vô cùng ngon miệng. Không biết tên này như thế nào lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thuộc về cậu ướt đẫm sơ mi, dán chặt vào cơ bụng. Tay áo sắn lên lộ cánh tay cường tráng. Land da trắng cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c nhìn vào càng thêm rõ ràng. Mà ở chỗ bả vai áo sơ mi là hai dấu răng mang máu cắn cũng thật tàn nhẫn, là kiểu không do dự cắn xuống, khẳng định người này là của mình. Nếu Hướng Vân là Omega, chỉ sợ cậu đã bị đánh dấu vĩnh viễn, cả đời chỉ thuộc về người kia.
Alpha lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống xem kỹ. Hướng Vân rất kỳ quái, tên này rõ ràng mặt lạnh nhạt không cảm xúc, giống như là không có hứng thú với bất cứ điều gì nhưng Pheromone lại toán ra lửa giận phẫn nộ cực điểm.
Lâm Mặc Văn dáng người thẳng tắp, y xuất thân cao quý, trải qua giáo dục nghiêm khắc, mỗi động tác đều lộ ra lễ nghi chuẩn mực. Tính cách y nghiêm túc, ít khi nói cười, thậm chí có chút lạnh nhạt. Dù sao cũng là con của tướng quân, nghiêm túc một chút cũng không phải là không tốt.
Nữ vương là chủ nhân của đế quốc nhưng sự thật quyền lực chân chính nằm ở trong tay tướng quân. Vị trí thừa kế tướng quân sau này chắc chắn là mấy đứa con này.
Nói thật, Hướng Vân tưởng tượng không ra cái tên anh nuôi hỗn đản của mình sau này trở thành tướng quân sẽ như thế nào. Chẳng lẽ là kiểu ở văn phòng mở tiệc tối sao?
“A ha ha ha, xin lỗi xin lỗi, có điều ngoài ý muốn.” Hướng Vân đánh ha ha giảng hòa.
Cậu cho rằng chiếm trọn phòng thay quần áo chọc Lâm Mặc Văn chán ghét, chủ động xin lỗi nhận sai lầm.
Pheromone tràn ngập phẫn nộ trong không khí lại tăng thêm một chút.
Hướng Vân lặng lẽ ngẩng đầu, đối phương mặt không có nửa điểm cảm xúc giao động khiến cậu không khỏi nghi ngờ, Lâm Mặc Văn thật sự khó chịu sao?
Nhìn lén xong Hướng Vân mới phát hiện, Lâm Mặc Văn căn bản không nhìn chính mình.
Lâm Mặc Văn tầm mắt trước sau dừng ở trên vai cậu, giống như chấp niệm nhìn chằm chằm hai dấu răng cắn, ánh mắt không hề nhúc nhích. Hướng Vân đi hai bước, đôi mắt kia lại di chuyển theo dấu cắn, dường như thâm thù đại hận nhớ mãi không quên.