Alpha Bị Đè Dưới Thân

Chương 2

Chương 2

Edit: Con Cá Rô Đồng

Beta: Ariell

Hiệu trưởng hoà giải:

“Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.”

“Chó má hiểu lầm, em ấy là con nuôi của cha tao, là anh em của tao, đến lượt chúng mày mắng em ấy à?" Đặng Diệc mặt đầy phẫn hận, nguyên bản đẹp trai ngời ngời giờ nhìn giống kẻ điên.

Hướng Vân giờ mới biết, hoá ra là mình bị người khác mắng, Đặng Diệc lập tức lôi tên kia ra đập. Cậu ngẩng đầu, phát hiện Lâm Mặc Văn đang nhìn mình. Đối mặt với ánh mắt Hướng Vân , Alpha đỉnh cấp đột nhiên bực bội đứng lên, không nói một lời đi thẳng ra cửa.

Trời sinh làm chó cho người khác, Hướng Vân trong lòng mặc niệm. Xem ra Lâm Mặc Văn cũng không phủ nhận lời người kia nói.

Chờ Hướng Vân giải quyết tốt sự việc thì thời gian cũng quá bữa cơm trưa. Cậu từ tay hiệu trưởng chuộc lại Đặng Diệc xong giống như dắt trẻ con, nắm tay cậu dẫn về ký túc xá.

Vì cái gì Alpha đỉnh cấp lại bị nắm tay dắt đi?

Đặng Diệc này mấy tháng liên tiếp vi phạm nội quy trường học nên đã bị cưỡng chế đeo bao tay trói buộc, một ngày sau mới có thể tự động mở ra. Bao tay trói buộc là loại thường thấy trong quân doanh, trông giống như slime hình cầu, bên ngoài sờ mềm dẻo như cao su nhưng một khi bị đeo vào, trừ khi đến thời gian quy định thì trời cũng khó mà thoát được.

"Đm"

Đặng Diệc hờn dỗi bước đi. Với huyết mạch A3 đỉnh cấp, diện mạo hắn vô cùng đẹp. Mái tóc màu nâu kim được cắt ngắn chỉnh tề, mái hơi hơi phồng lên. Đôi mắt xanh lam tới cực điểm, tràn ngập sức sống thanh niên —— tuy là hiện tại tràn đầy cừu hận. Nói thật, khi Đặng Diệc vui vẻ, trông hắn rất giống những bé gái được cầm trong tay búp bê Barbie.

“Dám bắt tôi đeo cái này, ai cho tên hiệu trưởng gan thế?"

“Lâm tướng quân cho, phó quan của cha đến tình báo, hiệu trưởng đã quy thuận Lâm tướng quân." Hướng Vân nói.

Bên người chợt truyền đến vang lớn, Đặng Diệc phẫn nộ đá chân lên thùng rác bên đường. Sức của đôi chân làm thùng rác trí năng hõm một cái hố to, trên màn hình hiển thị gương mặt mỉm gian nan loé vài cái rồi biến thành màu đen kịt.

Đây là sức mạnh đáng sợ của đỉnh cấp Alpha.

“Em nghĩ anh thật sự đến kỳ dịch cảm rồi đấy, xin nghỉ một ngày cũng tốt, anh không nhớ rõ tháng này chọc cho em bao nhiêu phiền toái sao?" Hồi tưởng lại đủ loại sự việc của tháng này, thái dương Hướng Vân ẩn ẩn đau.

“Anh cũng biết chuyện một lần mình làm làm hẳn 5 Omega mang thai đi."

“Anh đâu biết làm một lần mà họ lập tức trúng thưởng?"

Đặng Diệc ác liệt lẩm bẩm, lộ ra răng nanh nhòn nhọn. Hắn là dùng hai cái răng nanh này đâm thủng tuyến thể Omega. Alpha cấp 3A tin tức tố càng dày, không chỉ có thể cưỡng ép Omega động dục mà còn có thể làm cho bọn họ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ngất trời khi cao trào. Thẳng đến khi Hướng Vân đi xử lý việc này, mấy Omega đó vẫn còn chịu tin tức tố ảnh hưởng, tách rộng hai chân, cao trào đến khang đạo phun nước.

“Cha sẽ không biết chuyên chuyện này đi." Tưởng tượng đến gương mặt Đặng tướng quân nghiêm túc, Đặng Diệc lập tức rùng mình một cái. Gương mặt xinh đẹp chuyển thành bộ dạng đáng thương cầu cứu.

“Anh em tốt, em đừng nói cho cha nha, anh bị ông ấy đánh chết."

Tên này thật sự quá đẹp trai, khi làm nũng đáng yêu khiến người ta không thể tức giận với cậu được.

“Lần sau nhớ kỹ mang bao." Hướng Vân không kiên nhẫn lạnh giọng nói

"Đừng để con rơi con rớt bay đầy trời."

Đặng Diệc vòng đôi tay bị trói buộc đặt ra sau đầu, ngữ điệu không quan tâm nói:

"Đây là bản năng, huyết thống càng cao khi xúc động càng mạnh, chẳng lẽ em lại không biết. Lúc làʍ t̠ìиɦ làm sao quản được nhiều như vậy?"

“Những đứa trẻ kia phải làm sao bây giờ?" Hướng Vân đột nhiên run lên, nhặt áo khoác mặc lên người.

“Xoá sạch là được không phải sao?" Thiếu niên có mái tóc caramel nhếch môi, quay mặt ngọt ngào cười.

"Huyết thống của anh cũng không thể để đám Omega thấp kém đó làm bẩn được."

Bỗng nhiên Hướng Vân đứng bên cạnh vất áo tới, Đặng Diệc tay bị trói không thể bắt được. Trong nháy mắt, Hướng Vân từ sau áo một quyền đánh đến. Áo khoác chậm rãi rơi trên đầu Đặng Diệc, nắm đấm Hướng Vân chỉ cách hắn một tấc lập tức dừng lại, chỉ nhẹ nhàng mà từ từ dán lên mặt hắn.

Sau khi kinh sợ một chút, từ trong mắt Đặng Diệc lập tức trở lên hưng phấn.

"Không muốn lãng phí huyết thống thì huấn luyện cho tốt, không thì cũng chẳng là gì cả."

Hướng Vân lấy lại áo khoác mặc lên người, đi vào trong phòng.