Chương 1.1
Edit: Con Cá Rô Đồng
Beta: Ariell
Người còn lại là Lâm Mặc Văn, con trai Lâm tướng quân. Hai vị tướng quân áp chế lẫn nhau. Bây giờ Đặng Diệc gây sự với bên còn lại, vị phó quan không thể không vội vàng gọi Hướng Vân đến giao thiệp giảng hoà quan hệ.
Là phó quan không biết, Lâm Mặc Văn này quan hệ với Hướng Vân so với băng còn có thể cứng hơn. Lâm Mặc Văn ngay cả nửa con mắt khinh thường còn chẳng thèm liếc về phía Hướng Vân một cái huống chi cùng cậu nói điều kiện.
Hướng Vân càng nghĩ càng nóng vội, bước chân càng thêm nhanh. Phó quan cũng gấp đến điên rồi nhưng khả năng không so được với Alpha cấp 3A, được vài giây là bị bỏ lại hàng chục mét, hổn hển chạy theo sau.
Cửa phòng tạm giam bỗng nhiên mở ra, mấy người trong phòng mỗi người một góc ngẩng đầu nhìn lên. Ở cửa là Hướng Vân mệt đến thở hổn hển. Mấy chục phút chạy bộ lao đến, huống chi cậu vừa đấu vật xong, thành ra tin tức tố lập tức ập vào.
Nhìn mấy người đang cứng đờ trong phòng, Hương Vân giơ tay lên gãi đầu cười cười cho bớt xấu hổ. Bây giờ ở trong phòng tụ tập được hẳn ba Alpha đỉnh cấp khan hiếm.
Một người bị trói chặt trong lao, một người đỡ cửa hổn hển cười, một người ánh mắt lạnh băng nhìn không ra biểu tình.
Hướng Vân chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bị dính mồ hôi ướt nhẹp thành bán trong suốt gắt bao mà bám ở cơ ngực cường tráng. Giống như một tầng mosaic như ẩn như hiện, lộ ra quầng vυ' màu hồng phấn hơi nhô lên.
Lâm tướng quân chi tử Lâm Mặc Văn, nhìn chăm chú vào kia hơi hơi phiếm ra đào hoa sắc quầng vυ', trong mắt hơi ngưng, không chút để ý mà chuyển tới một bên.
Lâm Mặc Văn ở trong giới có tiếng lạnh nhạt, có vài lần Hướng Vân chào hỏi cậu lập tức trực tiếp làm ngơ không cho tí mặt mũi nào. Hướng Vân cũng có cảm giác quái quái, ngày thường sẽ cố ý tránh mặt hắn.
“Người bị thương thế nào?” Hướng Vân hỏi.
Hiệu trưởng nói:
“Hai đòn đánh nát xương mặt, não bộ chấn động. Nếu không có Lâm Mặc Văn thì người này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Hướng Vân ngẩng đầu, Lâm Mặc Văn không có hứng thú nhìn chằm chằm Đặng Diệc trong phòng lao mà không thèm liếc một cái, tựa như Hướng Vân không đáng để y lãng phí sự chú ý.
Hướng Vân cũng không biết vì cái gì Lâm Mặc Văn sẽ chán ghét cậu, bằng không vì sao cứ đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy. Đại khái vì cậu là con của tướng quân đi, với lại đều là Alpha đỉnh cấp, quan hệ không hoà hợp là phải.
“Bây giờ cậu phải tìm cho cậu ta một cái cớ cho phù hợp, sẽ không phải lại là kỳ dịch cảm đi?” Hiệu trưởng hỏi.
“Đυ. mẹ nó kỳ dịch cảm, tao không phải ở kỳ dịch cảm" Đặng Diệc bị nhốt trong lao không biết làm sao cắn đứt bịp miệng, mồm phun ra plastic gào lên.
“Một người đang khoẻ mạnh làm việc, tên súc sinh kia kia đến đánh người ta đến sống dở chết dở!"
Đáng tiếc trói buộc ở phòng giam học viện dùng cao su tài liệu tổng hợp chế tạo thành, Alpha cuồng bạo cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể như con sâu vặn vẹo tới lui.
Hướng Vân trực tiếp ngó lơ Đặng Diệc, cười nói:
"Anh nhìn xem, này không phải kỳ dịch cảm thì là gì? Lại tha thứ cho anh ấy một lần có được không? Tiền thuốc men trực tiếp trừ từ tiền thưởng của tôi là được."
Lâm Mặc Văn lạnh băng đứng ở một bên, dường như không quan tâm cũng chẳng hứng thú với những điều Hướng Vân nói. Mí mắt cũng không nâng, ngoảnh mặt làm ngơ tỏ vẻ cũng không đồng ý cách xử lú như thế này.
Chuyện này lại khó giải quyết rồi.... Hướng Vân nghĩ thầm. Lâm Mặc Văn không giống như tính toán sẽ nhường nhịn, cậu cũng không phải là người biết cách nói chuyện a.
“Hướng Vân đừng nói chuyện với cậu ta, Lâm Mặc Văn nói cậu ta cảm thấy em cái đồ đê tiện, trời sinh làm chó cho người khác. Anh nuốt không trôi giọng điệu này."
"Trời sinh làm chó cho người khác?" Hướng Vân nhìn người anh em của mình khó hiểu lặp lại, đầu đầy dấu chấm hỏi
Lâm Mặc Văn buông xuống đôi mắt hơi hơi căng thẳng nhưng rất nhanh đã biến mất, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng.