Trong nháy mắt bùn rơi xuống tay, trong đầu lập tức hiện ra công dụng của nó.
【Bùn của ếch xanh: Bùn thần kỳ có thể giúp miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, có thể sử dụng chín lần.】
Bạch Ấu Vi chọt chọt vào nó.
Mềm mại, rất co dãn, có phần giống đất nặn con nít hay chơi, chỉ là màu sắc hơi xấu, đen thui.
Chẳng qua nể tình công hiệu của nó lớn như thế, Bạch Ấu Vi vẫn cẩn thận bỏ bùn vào túi, đặt cùng với súng đồ chơi, con thỏ nhung.
Ngẫm lại cũng buồn cười, mỗi lần trò chơi này đưa ra khen thưởng, đều mang tính trẻ con.
Cô ngẩng đầu nhìn phía trước, Thẩm Mặc và thầy Thừa đều xuống xe.
Hầu Tử cùng với Đàm Tiếu cũng trước tiên xuống xe.
Trong tay mỗi người đều có một đống bùn, họ nhìn lẫn nhau, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, có vẻ ngẩn ngơ sau khi chạy thoát cơn hoạn nạn, không biết nên cười hay là nên khóc.
Thẩm Mặc kiểm tra những người khác đồng hành trong đoàn xe theo thường lệ.
—— không ngoài ý muốn chút nào, người không thông quan trò chơi, tất cả biến thành búp bê.
“Có phải địa cầu đã bị đại ma vương ở một dị giới khác chiếm lĩnh không?” Vẻ mặt Đàm Tiếu không thể tưởng tượng nổi, “Trò chơi này quá tà môn, đưa khối bùn này có thể giúp miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, trách sao vết thương trên người ếch xanh lành nhanh như vậy!”
Anh ta đặt bùn trước mũi ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì. Anh ta há mồm dùng răng cắn, bùn dai như da trâu, vô cùng dai, cắn không đứt.
“Đồ chơi này dùng như thế nào?” Đàm Tiếu mê mang hỏi.
Thầy Thừa nói: “Có phải chỉ dùng trên miệng vết thương mới có hiệu quả không?”
Ở trong trò chơi, thầy Thừa bị đập vỡ đầu, tuy rằng không bị chảy nhiều máu, nhưng miệng vết thương xanh tím, sưng lên một cục rất lớn.
Ông cụ giơ bùn lên, dán ở trên đầu.
Chỉ thấy trong nháy mắt màu của bùn nhạt đi, từ màu đen biến thành màu xám đậm.
“A……” Thầy Thừa mờ mịt lấy bùn ra, “Số lần sử dụng biến thành 8 lần.”
“Ông già! Cục u của ông biến mất rồi!” Đàm Tiếu mở to hai mắt nhìn, không nhịn được vươn tay sờ soạng đầu thầy Thừa, “Tốt quá vậy! Không có nữa rồi, ngay cả nếp nhăn cũng ít đi luôn!”
Thầy Thừa nhếch miệng cười, cũng sờ đầu mình, “…… Như vậy à, tôi cũng cảm thấy hình như mình không còn đau nữa.”
“Đù má, quá trâu bò, trâu bò quá xá luôn!” Đàm Tiếu vô cùng kích động, “Vô địch!”
Trên xe truyền đến một tiếng cười nhạo.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Bạch Ấu Vi ghé vào cửa sổ xe, đang chống cằm nhìn bọn họ.
Tuy rằng cô chưa nói lời nào, nhưng ánh mắt gần như trần trụi viết ra hai chữ “Ngu ngốc” —— chỉ sưng một cục đã dùng hết một lần cơ hội cứu mạng, các người thật là giỏi quá ta ~
Mọi người nhất thời hơi ngượng ngùng.
Thẩm Mặc không tiếng động liếc cô một cái, giương mắt hỏi Đàm Tiếu: “Huy chương thì sao, có ích lợi gì?”
Mọi người đều ngẩn người.
Đúng rồi, người tìm được quả cầu vàng, ngoại trừ bùn, còn nhận được một cái huy chương hữu nghị “Bạn bè của công chúa”.
Bùn có thể chữa trị, huy chương lại có lợi ích gì?
Đàm Tiếu gãi gãi cái ót, biểu cảm mê mang, “Em cũng không biết nữa……”
Nói xong, thấy mọi người vẫn cứ nhìn mình, anh ta lập tức có chút sốt ruột, “Sao vậy? Mọi người không tin à? Tôi lừa mọi người làm gì! Tôi thật sự không biết! Huy chương này chỉ nói cho tôi, tôi giúp công chúa tìm được quả cầu vàng bị đánh rơi, về sau chính là bạn bè của công chúa! Quỷ mới biết làm bạn với công chúa có ích lợi gì!”
Anh lấy ra cái huy chương màu vàng kia, lại giơ lên ba ngón tay: “Các người đừng không tin! Ông đây lang bạt giang hồ, không chịu nổi nhất là bị người ta nghi ngờ! Cùng lắm thì tôi thề!”
Thầy Thừa nhanh chóng nói: “Tin, tin tin! Mọi người đâu có không tin cậu, chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi.”
Lúc này Đàm Tiếu mới buông tay.
Anh nắm cái huy chương kia, không biết như thế nào, theo bản năng liếc Bạch Ấu Vi, như là muốn hỏi, lại có phần không dám hỏi.
Bạch Ấu Vi nheo lại đôi mắt, mỉm cười nói: “Giữ lại đi, chưa biết chừng lần sau trong trò chơi, còn phải dựa công chúa của anh cứu mạng.”
Đàm Tiếu nghe xong, lông tơ dựng thẳng đứng, người hơi run run!
Anh thiếu chút nữa quăng huy chương trong tay đi!