Chuyện đạo cụ, nói một, hai câu không rõ, Thẩm Mặc không có tâm trạng giải thích với Đàm Tiếu.
Có điều chuyện này đúng thật là khiến người ta tức giận, chuyện vốn đã sắp xếp rõ ràng, bị một phát súng này làm đảo lộn cả.
Con người Thẩm Mặc, bất luận là bởi vì nghề nghiệp hay là tính cách, anh là có chút chủ nghĩa anh hùng, tình nguyện làm việc tốt, ý thức trách nhiệm rất mạnh, chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh lớn hơn người thường. Nhưng điều này không tỏ vẻ anh “Thánh mẫu”, hoặc là không thể trông thấy người chết.
Hoàn toàn tương phản, anh đã từng lên chiến trường, chẳng sợ chết hàng ngàn hàng vạn người anh cũng có thể mặt không đổi sắc. Anh biết rõ sinh tử tàn khốc!
Nhưng anh không thể chịu đựng là loại hy sinh không hề có ý nghĩa này!
Anh quả thực không thể hiểu được!
Những người đó vốn dĩ có đầy đủ thời gian để ẩn thân, lại bởi vì một tiếng súng nổ, tất cả đều mất khống chế chạy như điên ở trong bùn, đến nỗi lưu lạc thành đồ ăn của ếch xanh!
Bọn họ bị chết không hề có giá trị, không hề có ý nghĩa! Giống như một trò đùa thấp hèn nhất!
Sinh mệnh không nên như thế.
Một trò chơi búp bê trống rỗng xuất hiện, đã khiến thế giới trở nên hoang đường như thế, chẳng lẽ còn chê chưa đủ hay sao?
Thẩm Mặc rất muốn xách Trương Hoa ra để hỏi một câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Ốc đồng trải rộng khắp hang động, không phân rõ anh ta trốn ở nơi nào, cho dù tìm được anh ta, cũng không thay đổi được sự thật thương vong thảm trọng. Huống chi quả cầu vàng có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, không biết tình hình vòng kế tiếp sẽ thế nào.
Thẩm Mặc mặt trầm như nước trở lại bên cạnh Bạch Ấu Vi, dựa vào vỏ ốc không lên tiếng.
Bạch Ấu Vi quan sát biểu cảm của anh, chậm rãi nói: “Giả thiết Trương Hoa trải qua trò chơi giống như chúng ta, như vậy đạo cụ trong tay anh ta hẳn là cũng giống nhau. Một khi nổ súng, lấy người cầm súng là trung tâm, trong vòng mười mét người sẽ chạy đi với tốc độ cao nhất, hiệu quả ảnh hưởng bởi khoảng cách xa gần, nhân tố hoàn cảnh, ý chí cá nhân mạnh yếu. Nơi này là một cái hang động kín, dễ dàng tạo thành tiếng vang, cho nên, cho dù là người bên ngoài khoảng cách mười mét, cũng bị lan đến.”
Tạm dừng trong chốc lát, cô lại khích lệ anh: “Ý chí của anh không tồi, mới chạy hai bước đã ngừng.”
Giọng cô rất nhẹ, mơ hồ lộ ra thân mật và trấn an.
Thẩm Mặc rũ mắt liếc nhìn cô một cái, trong lòng không hiểu sao thấy khác thường.
Cảm thấy cô giống như có chút…… Bình tĩnh quá mức?
Anh biết tính cách Bạch Ấu Vi khác hẳn với người thường. Lần trước gặp được trò “Cuộc đua của Rùa thỏ”, cũng không thấy cô có bao nhiêu sợ hãi, song lần này, cô chẳng những không kinh hoảng, ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí…… giống như nhẹ nhõm?
Bạch Ấu Vi lại nói: “Trong chốc lát anh vào trong vỏ ốc tránh một chút đi, tuy rằng đối phó ếch xanh là một lối ra, nhưng hoàn toàn dựa vào một mình anh, tiêu hao thể lực quá lớn, anh cần nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Thẩm Mặc trở nên có phần thâm thúy.
Bên kia, Đàm Tiếu còn đang hùng hùng hổ hổ mắng mỏ, không chịu bỏ qua túm những người còn dư lại ra khỏi ốc đồng, mạnh mẽ muốn lục soát người.
Mấy người bên anh Huy cũng tham dự vào, tuyệt không thể chịu đựng trên người đồng bạn có cất giấu súng!
Bọn họ chậm chạp không tìm được Trương Hoa.
Thẩm Mặc dựa vào vỏ ốc, trầm mặc nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, thật lâu sau, anh thu hồi ánh mắt, từ trên cao nhìn xuống Bạch Ấu Vi, đáy mắt ám trầm.
“Em đã biết cái gì?” Anh dùng câu nghi vấn, đến miệng lại là câu trần thuật.
Anh chắc chắn Bạch Ấu Vi có việc giấu anh.
Bạch Ấu Vi chớp chớp đôi mắt.
Cả người thiếu nữ là bùn đất, vô cùng dơ bẩn, chỉ có đôi mắt kia lại rất sạch sẽ, giống như tảng đá đen được nước gột rửa, ánh mắt lập loè, lại giống như lưu huỳnh và đốm lửa nhỏ giấu ở trong đêm tối.
“Không phải rõ ràng sao?” Cô cười nhợt nhạt nói, “Anh có biện pháp của anh, người khác tự nhiên cũng có chủ ý của họ, Trương Hoa đột nhiên nổ súng ngay lúc này, không thể không có lí do. Anh ta cũng nghĩ ra cách thông quan trò chơi, chỉ là phương thức không giống chúng ta.”
Thẩm Mặc trầm ngâm, “Phương thức của hắn ta…… Là giảm bớt nhân số?”
Bạch Ấu Vi cong cong khóe môi, “Tôi cứ việc nói thẳng đi, một con ếch xanh bình quân một ngày có thể vồ mồi bảy mươi con côn trùng có hại, vừa rồi ít nhất đã chết mấy bốn, năm mươi người, có lẽ anh ta cảm thấy chỉ cần chết thêm mấy cái, để ếch xanh ăn no, bản thân có thể an toàn.”