Nói xong, nó bay đến chỗ cao nhất trong hang động, vẫn là phía dưới cái lỗ thủng hình tròn kia, nói với giọng điệu vui sướиɠ: “Đợt trò chơi thứ hai sắp bắt đầu, người chơi có một phút đồng hồ để chuẩn bị, bắt đầu đếm ngược, 59, 58, 57, 56……”
Không khí dường như đông cứng lại.
Hận thù, tức giận, đau khổ cực đọ hoặc tan nát cõi lòng, tất cả đều trở nên không đáng một đồng ngay khi con số lạnh băng bắt đầu đếm ngược.
Tất cả cảm xúc đều bị áp chế lại khi bị cái chết uy hϊếp cận kề.
Biểu cảm mọi người đờ đẫn phân tán, tìm kiếm chỗ ẩn thân thích hợp. “50, 49, 48……”
Thẩm Mặc quan sát địa hình quanh mình, suy tư có nên đổi một vị trí khác cho Bạch Ấu Vi không thì cánh tay bị cô giữ chặt. Bạch Ấu Vi chỉ một cái vỏ ốc bên cạnh. Tất cả con ốc đồng ở nơi này đều là vỏ rỗng, một nửa vỏ ốc hãm trong bùn, một nửa lộ ở bên ngoài, giống như một cửa động hình nửa vòng tròn, thò người vào trong nhìn, có thể mơ hồ thấy không gian kéo dài.
“Em muốn tôi ôm em vào trong hả?”
Thẩm Mặc nhìn đôi mắt cô, “Nếu bị quả cầu vàng đập vào, ốc đồng sẽ chìm xuống.”
Mỗi khi bị va chạm một lần, ốc đồng sẽ chìm sâu vào trong bùn một chút, có khi là chìm một nửa, có khi chìm cả xuống, tùy thuộc vào lực mà quả cầu vàng va chạm lớn hay nhỏ. Cho nên, nếu Bạch Ấu Vi thật sự muốn giấu ở bên trong vỏ ốc, rất có thể sẽ bị chôn sống.
“Không sao.”
Giọng Bạch Ấu Vi bình tĩnh tỉnh táo, “Không khí bên trong hẳn là cũng đủ cho tôi trốn một đợt, hơn nữa anh đừng quên, cho dù quả cầu đập vào khiến vỏ ốc chìm xuống bùn cũng chỉ mất hai mươi giây, hai mươi giây sau ếch xanh sẽ bới bùn, vỏ ốc sẽ trồi lên lần nữa.”
Đúng thật là như thế.
Lúc nãy, quả cầu vàng đã đập thành nhiều cái hố ở tất cả mọi nơi trong hang động, không ít ốc đồng bị vùi vào bùn, nhưng khi ếch xanh xuất hiện, hang động lại giống như gặp phải động đất, toàn bộ vỏ ốc trong bùn đều trồi lên trên.
Thẩm Mặc suy nghĩ, “Trò chơi này có rất nhiều ốc đồng, không thể là không có lí do, có lẽ mấy vỏ ốc đồng kia được chế tạo để yểm trợ cho người chơi?”
“Có lẽ là thế……”
Bạch Ấu Vi lẩm bẩm.
Cô dường như đang nghĩ chuyện gì khác nên có hơi thất thần. Thẩm Mặc nhìn cô, không hỏi nhiều, ôm cô vào vỏ ốc, an trí thỏa đáng. “32, 31, 30, 29……” Đếm ngược còn tiếp tục.
Thẩm Mặc cũng không định lẩn trốn.
Tuy rằng trốn vào vỏ ốc là biện pháp ổn thoả, lại không có cách nào quan sát tình hình bên ngoài. Anh muốn ở bên ngoài để xem chỗ cuối cùng quả cầu vàng rơi xuống. Lúc này, thầy Thừa trốn ở trong góc đột nhiên đứng ra, khàn cả giọng hô.
“Mọi người nghe tôi nói! —— Hãy nghe tôi tôi nói! Chúng ta có thể tránh ở vỏ xốc đồng, ếch xanh là sinh vật có thị lực bị động! Chỉ cần chúng ta bất động, ở trong mắt nó chúng ta không khác gì bùn đất! Nó sẽ không phát hiện chúng ta!”
“Ông già, ông ngồi xổm xuống! Đếm ngược sắp kết thúc!!!” Bất thình lình ông đột nhiên chạy ra đi, Đàm Tiếu nhanh chóng túm lấy cánh tay thầy Thừa, dùng sức kéo trở về!
“Ông không muốn sống nữa à?! Để ý bị quả cầu không có mắt kia đập ông nát nhừ đó!”
Thầy Thừa bị túm lảo đảo, vô cùng đau đớn nói với Đàm Tiếu: “Tiểu Đàm! Chúng ta cần nghĩ biện pháp cứu lấy mình! Không thể ngồi chờ chết! Cháu mau nói cho mọi người, cần trốn vào vỏ ốc đồng! Không thể để ếch xanh ăn thịt được!!!”
Không biết có phải liên quan đến nghề nghiệp hay không, tuy rằng tuổi già khàn khàn, giọng thầy Thừa vẫn cực kỳ sang sảng, vô cùng to lớn vang dội.
Đàm Tiếu luống cuống tay chân đẩy ông vào vỏ ốc, gật đầu lia lịa: “Biết rõ rồi biết rõ rồi! Mọi người đều nghe được rồi! Ai da ông già à, chân cẳng ông nhanh nhẹn chút đi, mau bò vào trong đi!”
“16, 15, 14……” Đàm Tiếu xoay người định đi vào ốc đồng đã chọn sẵn, lại phát hiện nó đã bị người ta chiếm mất, là gã mập đái trong quần kia!
Cơ thể đầy mỡ che kín mít vỏ ốc.
Đàm Tiếu: “Cái đậu má!”
Vị trí hơi xa một chút cũng có ốc đồng, nhưng thời gian đi trong bùn không thể so sánh với bình thường, thời gian thật sự không còn kịp rồi! “5, 4, 3, 2, 1……”
Đàm Tiếu liều mạng chạy về một vỏ ốc đồng khác! Quả cầu vàng bay giữa không trung, giọng điệu vui sướиɠ khi người gặp họa trước sau như một —— “Trò chơi, bắt đầu.”