Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 26: Bị bám dính

Thẩm Mặc bị anh chàng Đàm Tiếu này bám dính lấy.

Quá nửa đêm, Đàm Tiếu nằng nặc đòi gác đêm cho hai người, lời lẽ chính đáng nói muốn đề phòng đám người kia quay lại, cho dù chúng không tấn công họ thì cũng ngấm ngầm làm đổ xăng, hoặc là chọc lốp xe, cũng đủ làm người ta thấy ghét.

Thẩm Mặc muốn nói với tình trạng vết thương của mấy người kia, ít nhất cũng phải nghỉ một đêm mới có thể trả thù, nhưng anh thật sự không chịu nổi thuộc tính nói liên miên không dứt của Đàm Tiếu, cho nên cũng theo ý anh ta.

Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng nhau lên đường.

Đàm Tiếu trắng đêm không ngủ, thế nhưng tinh thần lại vẫn rất phấn chấn.

Anh lôi thầy Thừa từ trong xe người khác ra ngoài, bắt ông cụ một đống tuổi ngồi xe máy của mình.

Xe máy của anh ta có phong cách hỗn hợp giữa Gothic và Punk, phía trước có tua rua bay bay, đằng sau dán họa tiết bộ xương khô, hai bên thân xe còn có đinh tán bằng kim loại làm trang trí.

Thầy Thừa xấu hổ liên tục xua tay, Đàm Tiếu khuyên can mãi mà không chịu thả người.

Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn ở cách đó không xa.

Cô biết anh chàng ngốc này có lòng nhiệt tình, muốn ông cụ ngồi xe máy là muốn bảo vệ đối phương, nhưng anh ta không nghĩ tới với chiếc xe moto cũ nát kia của anh ta, ông cụ có khi bị xóc chết chưa biết chừng.

Trong lúc lơ đãng liếc mắt, thấy khóe miệng Thẩm Mặc chứa một tia cười nhạt.

Bạch Ấu Vi nhíu mày, giọng điệu không tốt: “Anh cười cái gì?”

Thẩm Mặc đỡ tay lái, thản nhiên lắc lắc đầu, “Không có gì.”

Một lát sau, anh lại nói: “Chỉ là suy nghĩ…… Trên đời này, đến cùng người tốt hay là người xấu nhiều hơn.”

Muốn nói nhiều người tốt, tối hôm qua Bạch Ấu Vi xảy ra chuyện, ba mươi cá nhân ở sát vách toàn bộ giả vờ ngủ.

Muốn nói nhiều người xấu, ông cụ gầy gò yếu đuối và gã lưu manh trình độ văn hóa không cao cũng có thể ra tay giúp đỡ.

Bạch Ấu Vi trào phúng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ mấy vấn đề ngây thơ này?”

Thẩm Mặc không cho là đúng cười, bình thản nói: “Có lẽ quân nhân đều có khuynh hướng chủ nghĩa lý tưởng.”

Bạch Ấu Vi nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn quay mặt đi, tiếp tục nhìn một già một trẻ ở nơi xa: Người giáo viên già cổ hủ, thanh niên lêu lổng ngốc nghếch, thật là một tổ hợp kỳ lạ.

Trên đời này đến cùng nhiều người tốt hay là nhiều người xấu?

Không, chẳng cái nào nhiều hơn cả.

Có rất nhiều người bình thường, thiện ác tất cả tồn tại trong một suy nghĩ, không hẳn là tốt thuần túy, cũng không xấu hoàn toàn.

“Để ông cụ ngồi xe chúng ta đi.” Bạch Ấu Vi nói.

Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, “Cũng được, miễn cho xảy ra chuyện liên quan mạng người.”

Anh xuống xe, mời Thầy Thừa đồng hành.

Rõ ràng là xuất phát từ sự cảm ơn vì hành động bênh vực lẽ phải tối hôm qua của thầy Thừa, Đàm Tiếu lại cảm thấy anh bởi vì “nghĩa khí giữa anh em”.

Đàm Tiếu đặc biệt nhiệt tình nói với Thẩm Mặc: “Người anh em tốt, đủ có tình có nghĩa! Anh Tiếu tôi quả nhiên không nhìn lầm người! Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhìn chằm chằm bọn nhóc kia, bọn nó mơ tưởng giở thủ đoạn ở trên đường!”

Thẩm Mặc thật sự cạn lời với anh ta, lạnh lùng gật đầu, đưa thầy Thừa quay về xe.

Thầy Thừa là ông cụ nho nhã, cho người ta cảm giác hiền lành rộng lượng, cách nói năng lộ rõ sự liêm khiết và khiêm tốn của người đọc sách.

Sau khi lên xe, ông khách khách sao nói lời cảm ơn Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, lễ phép tự giới thiệu: “…… Tôi là giáo viên của trường trung học số mười ba Nam Kinh, tên Thừa Úy Tài. Trường cho nghỉ học, cho nên tôi muốn đi Dương Châu thăm cha mẹ già, bọn họ ở tại đường Giang Dương, không biết hai cháu định đi đâu, nếu không tiện đường, cho tôi xuống ở gần đó là được……”

Thẩm Mặc nhìn chăm chú con đường phía trước, thản nhiên nói: “Chúng cháu đi bờ nam sông Dương Tử.”

“Vậy thì tốt quá!” Thầy Thừa lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, “Đường Giang Dương cách đó không xa, vừa vặn tiện đường! Ôi chao, thật sự cảm ơn hai cháu!”

Bạch Ấu Vi ngồi đằng sau cười giễu.

Nghĩ thầm, vị quân nhân này chẳng những là người mang chủ nghĩa lý tưởng, còn thích lo bảo đồng làm người tốt, hơn nữa phải làm cho đối phương không hề có gánh nặng tâm lý, thật là tốn công tốn sức.

Bọn họ căn bản không định đi bờ nam sông Dương Tử.

Có điều, hiện giờ rối loạn như vậy, đích đến là nơi nào, cô cũng thấy không quan trọng.

……