Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 10: Tia sét rất lớn

Trái tim Bạch Ấu Vi suýt thì ngừng đập!

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là, nếu Thẩm Mặc chết thì cô cũng không sống nỗi!

Cuối cùng cô gái đeo kính thở hồng hộc chạy đến vạch đích.

Người đàn ông trung niên cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, cả người ông ta đều là vết thương, nhưng cuối cùng đã bảo vệ được tánh mạng.

Mà Thẩm Mặc và tên tóc vàng trước sau bị kẹp trong đám thỏ lông trắng. Đàn thỏ bị ngăn cách bên ngoài vạch đích, vây quanh hai người nó hết lớp này tới lớp khác, cắn xé rít gào, tấn công giống như lũ chó điên.

Bạch Ấu Vi liều mạng mở to hai mắt, muốn thấy rõ tình hình bên trong, con ngươi cô co rúm lại, e sợ. Ngay sau đó thấy nhìn thấy một người đang biến thành quái vật thỏ!

Một cơ thể đỏ rực bị ném lại đây.

Là tên tóc vàng mình mẩy đầy thương tích.

Tên bị cắt rách yết hầu, máu tươi tưới đầy đất!

Ngay sau đó Thẩm Mặc phá tan vòng vây, dáng người mạnh mẽ phóng qua đường phân cách vạch đích!

Khi anh vào vạch đích, đàn thỏ bên ngoài lập tức ngừng động tác, giống như loài tang thi khát máu đột nhiên mất đi con mồi, trở nên trì độn.

Đám thỏ con giải tán.

Tốp năm tốp ba chạy về mặt cỏ bên ngoài đường đua.

Người đàn ông trung niên quỳ xuống, cả người mềm oặt, không còn chút sức lực, môi run run liên tục lẩm bẩm: “Sống…… Sống rồi……”

Sống rồi……

Rốt cuộc……

Sống rồi.

Bốn người cuối cùng.

Thẩm Mặc không quan tâm cái này, anh đi đến bên người tên tóc vàng để xem xét, phát hiện xác của tên đó đã dừng biến dị, mặc dù có một số nơi mọc ra lông thỏ màu trắng, nhưng chưa biến thành con thỏ, vẫn giữ dáng vẻ của con người.

Thẩm Mặc lại thử hô hấp của đối phương.

Đã không còn hơi thở.

Sở dĩ dừng việc biến dị là do đã tử vong hay là vì đến vạch đích chính xác?

Thẩm Mặc nhíu mày suy tư.

Bạch Ấu Vi cảm thấy Thẩm Mặc không bình thường, đã tìm được đường sống trong chỗ chết làm sao còn rảnh quan tâm đến người khác? Cô nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Mặc liếc cô một cái, đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết!

Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc gần như quay đầu lại cùng một lúc!

Chỉ thấy cô gái đeo kính vừa rồi còn đỡ đầu gối thở dốc, không biết từ khi nào đã đứng phía sau người đàn ông trung niên, cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy đối phương ra khỏi đường phân cách vạch đích!

Tiếng kêu thảm thiết kia chính là từ người đàn ông trung niên vọng lại!

Đàn thỏ đã giải tán một lần nữa xao động, chúng một lần nữa lao tới như cơn lốc! Tốc độ cực nhanh!

Người đàn ông trung niên hoảng sợ muốn bò lại điểm đích, song tay chân mềm nhũn, động tác đã chậm, ông ta bị đàn thỏ trắng kia cắn xé rách, tiếng cắn nuốt nghệ rất rõ!…… Rồi sau đó lại quay về dáng vẻ tĩnh lặng như lúc đầu.

Đường chạy lại nhiều một thêm con thỏ điên cuồng.

Bạch Ấu Vi cứng họng.

Cô không nghĩ tới sẽ là loại cục diện này.

Cô gái mắt kính ngồi quỳ trên mặt đất, che mặt khóc rống lên như phát điên: “Là ông ta đáng chết! Ông ta đáng chết!…… Ông ta hại chết nhiều người như vậy, hại chết A Tiêu, ông ta còn cố ý nói cho mọi người đáp án giả! Ông ta đáng chết a a a a!……”

Đàn thỏ đã chạy xa. Không còn con thỏ nào nữa, toàn bộ biến mất trong rừng rậm có diện tích rộng lớn bao quanh bốn phía, mọi thứ quay về yên tĩnh.

Thủ lĩnh thỏ chậm rãi đi tới từ nơi xa, nói với giọng điệu dịu dàng mà quỷ dị: “Xét theo quy định, tấn công thí sinh đã hoàn thành vòng thi là vi phạm quy định!

Trong lòng Bạch Ấu Vi có dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo, ánh lửa màu xanh lại xuất hiện lần nữa!

Đó là một tia chớp thật lớn! Từ lòng bàn tay thủ lĩnh thỏ vụt ra, rồi sau đó bổ thẳng vào người cô gái đeo kính! Khó có thể đánh giá lượng điện lớn cỡ nào, nó nóng đến mức không thể tưởng tượng, trong nháy mắt mà cơ thể cô gái đeo mắt kính biến thành một thi thể cháy đen như than!

Lạch cạch ——

Ngã trên mặt đất, nát tươm.

Không khí lặng xuống.

Cả người Bạch Ấu Vi lạnh lẽo

Cô gái một giây trước còn đang khóc lóc thảm thiết, lúc này đã đã bị nướng sống thành than ngay trước mặt cô

Cô nhìn mảnh vụn trước mắt, ngay cả xương cốt cũng tỏa ra khí lạnh. Tất cả những chuyện từ nãy đến giờ đều thật đáng sợ…