—— Chờ đến lúc Nhan Thành quay trở lại, anh đưa cho Mạnh Hạ một chai nước khoáng cùng với một chai nước ép trái cây, Mạnh Hạ chọn nước khoáng.
Nhan Thành quay đầu thấy được một đống bóng bị ném đổ, không khỏi sửng sốt, tưởng là Nhan Quân chơi.
“Nhan Quân, em chơi hả? Có tiến bộ đấy!”
Nhan Quân vốn định nói không phải, nhưng Mạnh Hạ không nói gì, lại nghĩ đến chút tâm tư tị nạnh vừa rồi của mình, Nhan Quân cam chịu.
Hàn Kế Du càng không vạch trần.
Quả nhiên, sau đó lúc Mạnh Hạ chơi hoặc ít hoặc nhiều sẽ để lại bóng.
Chơi chán rồi Nhan Quân nói đói muốn đi ăn cái gì đó, vì thế đoàn người lại đến nhà hàng lộ thiên bên kia.
Nhà hàng được trang hoàng rất độc đáo, thiết kế kết hợp giữa gỗ và kính, ở bên ngoài mặt cỏ bày mười bàn ăn.
Bọn họ chọn vị trí bên rìa, bàn bốn người, Nhan Quân và Hàn Kế Du ngồi một bên, Nhan Thành và Mạnh Hạ ngồi một bên, hiện tại đã qua qua giờ cao điểm dùng cơm nên cũng không có mấy người.
Trong lúc chờ món ăn lên bàn, Nhan Quân muốn đi toilet, nhưng bên kia sân cỏ có một đoạn đường tương đối tối, bèn kéo Nhan Thành đi cùng mình.
Thành ra bên bàn ăn chỉ còn lại hai người Hàn Kế Du và Mạnh Hạ.
*
Bởi vì không thân quen nên hai người không nói chuyện, cư thế ngồi đối diện nhau.
—— Hàn Kế Du và anh trai Nhan Thành - Nhan Minh là bạn thân, sau khi Nhan Minh qua đời đã gửi Nhan Thành cho anh chăm sóc, cho nên Nhan Thành mới gọi anh là anh trai.
Lần này Nhan Thành tới tìm Mạnh Hạ, trùng hợp anh có việc muốn tới Trung Quốc nên cùng đến đây, chẳng qua ngày đó Nhan Thành đi tìm Mạnh Hạ anh không có mặt, sau Nhan Thành mới nói với anh chuyện cùng nhau ra ngoài chơi.
Một lát sau Nhan Thành trở về, Nhan Quân ăn rất chậm, lại gọi một ít trái cây, ăn xong đã gần 12 giờ.
*
Sau khi rời khỏi nhà hàng, bốn người chia tay, ai về phòng người nấy, trung tâm nghỉ dưỡng có một khu biệt thự màu trắng, Nhan Thành và Mạnh Hạ ở cùng một tòa.
Phòng ngủ ở tầng hai, hai người tiến vào, Nhan Thành đóng cửa, Mạnh Hạ đặt túi xách lên bàn, quay đầu lại thì thấy Nhan Thành đang đứng ở cửa nhìn mình, tựa như đang chờ cô nói gì đó.
Nhưng Mạnh Hạ không nói, cũng không động, chỉ nhìn Nhan Thành cười.
Thôi được, Nhan Thành không nhịn được trước, là anh muốn làʍ t̠ìиɦ với cô.
Anh đầu hàng vì du͙© vọиɠ xấu hổ này.
Nhan Thành đi tới, duỗi tay ôm eo Mạnh Hạ.
“Hạ Hạ, tôi có cảm giác như hôm nay mới quen biết em vậy.”
Mạnh Hạ cũng có cảm nhận không khác anh là mấy.
—— Trước đó cô đến Úc du học, Nhan Thành là người bản địa, hai người có quan hệ bạn giường, đều không thân quen với đối phương, cho nên đương nhiên chỉ phô bày một mặt hình tượng đại chúng hoá xinh đẹp lễ phép hào phóng gì đó, trước khi tới Trung Quốc, Nhan Thành vẫn luôn thể hiện cho Mạnh Hạ thấy mình là một người đàn ông trẻ tuổi, phong độ, biết săn sóc.
Mà vẻ đáng yêu của anh là Mạnh Hạ phát hiện từ mảnh giấy truyền tin kia.
Nhan Thành thì nhận ra một mặt khác của cô khi cô ở bên Mạnh Thời Nhiên, Mạnh Thời Nhiên đương nhiên rất thân thiết với cô cho nên ở trước mặt Mạnh Thời Nhiên cô hoàn toàn thả lỏng, Nhan Thành thấy được một mặt chân thật của cô, càng thêm muốn làm bạn với cô.
Đến tận đây Nhan Thành mới thật sự có suy nghĩ muốn tìm hiểu sâu hơn về Mạnh Hạ.
……………