Mạnh Thanh Hiến nhìn đôi môi hơi hé của Mạnh Hạ, nghe tiếng cô rêи ɾỉ như có như không, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Anh cúi đầu, do dự một lát mới chạm vào môi cô.
Đôi môi ấm áp mang theo hương rượu chạm tới, thân thể Mạnh Hạ thoáng run.
Đầu tiên anh giữ nguyên động tác một lúc, sau khi xác nhận cô không tỉnh mới bắt đầu ngậm lấy môi cô, rất dịu dàng, cũng rất cẩn thận.
Mạnh Hạ đương nhiên sẽ không tỉnh, cô thả lỏng toàn thân, tư thế hơi nghiêng, để anh có thể yên tâm hôn trộm mình.
Mạnh Thanh Hiến nằm ở bên cạnh cô, tay anh đặt hờ trên eo thon, cánh môi tiếp tục cọ xát.
Anh chỉ hôn một chút, Mạnh Hạ đã thấy cơ thể mình mềm nhũn, tan thành một vũng nước xuân, lỗ chân lông giãn nở, mọi tế bào như đang kêu gào sung sướиɠ.
Thấy hô hấp của cô nặng dần, Mạnh Thanh Hiến biết mình nên dừng, nhưng anh lại có chút luyến tiếc.
Eo Hạ Hạ thật mềm, thật thon.
Cuối cùng đôi môi Mạnh Thanh Hiến chuyển xuống, anh xốc vạt áo của cô, khẽ đặt một nụ hôn lên eo nhỏ.
—— Toàn thân Mạnh Hạ giống như bị điện giật, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng đến đỉnh đầu.
Nơi đó quá mẫn cảm, đến đây thì Mạnh Hạ thật sự không nhịn được, cơ thể run lên, hừ hừ hai tiếng.
“Ưm…… ư……”
Mạnh Thanh Hiến vội kéo áo xuống cho cô, sau đó đứng dậy kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chờ sau khi hơi thở của cô trở nên đều đặn lại đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng rời đi.
*
Anh vừa đi Mạnh Hạ liền mở mắt, hạ thân ướt dính khiến cô không thoải mái, vì thế cô dứt khoát cởϊ qυầи lót, mở hai chân, một tay tiến vào chân tâm, một tay nắm vυ', vừa cắm huyệt lại vừa xoa nắn bầu ngực.
Cảm giác ngứa ngáy trống rỗng dần bị ngón tay lấp đầy, đầṳ ѵú mẫn cảm cũng được an ủi nhanh chóng đứng thẳng.
Cô lại cắm thêm một ngón.
Hai ngón tay thon dài dính đầy dịch mật, Mạnh Hạ tưởng tượng đến Mạnh Thanh Hiến rong đuổi trên cơ thể mình, cơ thể không ngừng run rẩy, phần hông hơi nâng lên, cắn môi phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.
“Anh~…… a…… anh……”
Tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, gương mặt Mạnh Hạ cũng phủ một lớp phấn hồng, dịch da^ʍ theo kẽ tay trào ra ngoài, nhỏ giọt xuống ga giường.
Cuối cùng, khoảnh khắc nghĩ đến Mạnh Thanh Hiến thúc mạnh vào trong, cắm đến nơi sâu nhất, ngón tay Mạnh Hạ cũng rút ra, cơ thể nháy mắt đạt tới cao trào, bụng dưới co thắt, chất lỏng trong suốt phun trào như suối.
—— Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
*
Mạnh Hạ cách Mạnh Thanh Hiến một cánh cửa, nghĩ đến anh mà lên cao trào, Mạnh Thanh Hiến bên này trở lại phòng làm việc, anh khui một chai rượu vang đỏ, bỏ đầy đá vào ly, uống một hơi hết non nửa mới dần bình tĩnh lại.
Mạnh Hạ không chú ý tới anh rời đi khi nào, cảm giác men say chếch choáng cùng cao trào đồng thời được phóng thích khiến cả người cô thả lỏng, tắm cũng không buồn tắm, chỉ lau qua loa rồi chìm vào giấc ngủ.
*
Buổi tối thứ bảy, Mạnh Thời Nhiên đến nhà đón Mạnh Hạ, dẫn cô cùng đi tham dự buổi đấu giá Wade.
Bởi vì là đại hội đấu giá nên Mạnh Thời Nhiên đặt vị trí ở khoảng giữa, tầm nhìn cực tốt, toàn bộ hội trường giống như một buổi hòa nhạc, chỉ khác ở chỗ vị trí ghế ngồi không dày, một khu chỉ có một chiếc bàn và ba chiếc ghế sô pha, khoảng cách giữa các khu tầm ba bốn mét.
.......
………….