Mạnh Thanh Hiến tiến lên trước một bước.
“Anh.” Trước khi Mạnh Thanh Hiến đến chỗ mình, Mạnh Hạ lên tiếng chào hỏi.
“Ừ.” Mạnh Thanh Hiến đứng lại trước mặt cô, khoảng cách hai người có hơi gần, thân thể gần như chạm vào nhau.
Cô cảm nhận được thân hình cao lớn, bả vai rắn rỏi vững chãi, che khuất cả người cô.
“Ăn cơm chưa?” Mạnh Thanh Hiến hỏi.
“Em ăn rồi, ăn cùng Thời Nhiên.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng, Mạnh Hạ khẽ nhúc nhích cơ thể.
Đến lúc này Mạnh Thanh Hiến mới phát hiện mình nhất thời không chú ý đã dựa vào cô quá gần, anh lùi bước cách cô một khoảng.
“Muộn thế này đến tìm anh có việc gì sao?”
Mạnh Hạ uể oải nghĩ, thôi được rồi, cô còn tưởng anh sẽ không nhịn được mà hôn cô chứ.
“Không có việc gì ạ, em chỉ nhàm chán đến xem thôi.”
——Lý do này ai tin nổi, chính anh cũng biết cô muốn đến gần anh, muốn hôn môi anh, muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.
Nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân kia của cô, Mạnh Thanh Hiến không nỡ đuổi người đi.
Nghĩ ngợi một hồi, anh hỏi: “Sinh nhật năm nay muốn quà gì?”
Anh vừa hỏi Mạnh Hạ mới nhớ tới sắp đến giữa tháng 6, cô cũng gần bước sang tuổi 21 rồi.
Còn về quà, cho cô một cơ hội đến gần anh là được.
“Ừm…… quà thì chờ em nghĩ kỹ rồi lại nói với anh đi.”
Mạnh Thanh Hiến đương nhiên đồng ý với cô.
“Được.”
Bởi vì ái muội vừa rồi, sau khi về phòng Mạnh Hạ lại tự an ủi một lần, chờ du͙© vọиɠ được giải phóng mới bình tĩnh nằm trên giường nghĩ đến cái tên Tiết Quý mình mới nhìn thấy.
Có lẽ là cô nghĩ nhiều, cô và Tiết Quý chia tay đã bốn năm, nhà họ Mạnh lại kinh doanh ở nhiều lĩnh vực, có hợp tác với Tiết Quý cũng rất bình thường, chắc chỉ là hợp tác bình thường thôi, không phải nhằm vào cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy không nên mạo hiểm.
—— Cô có một bí mật, không thể cho bất kỳ ai phát hiện.
Cho nên lỡ trong quá trình ở chung trước đó Tiết Quý phát hiện ra manh mối gì, chuẩn bị dùng uy hϊếp cô thì sao?
Mạnh Hạ quyết định tìm Tiết Quý thăm dò.
Cô và anh từng có quan hệ người yêu, nói mấy chuyện này không cần quanh co lòng vòng.
*
Tiết Quý không khó tìm, mấy năm qua, số điện thoại chắc đã đổi, nhưng những công ty có hợp tác với nhà họ Mạnh tới Bắc Kinh đa số đều sẽ ở khách sạn của nhà họ Mạnh, Tiết Quý không phải người Bắc Kinh, công ty ở Bắc Kinh cũng là chi nhánh, cho nên có lẽ anh sẽ chọn ở đây.
Quả nhiên, Mạnh Hạ không tốn quá nhiều công sức đã thông qua giám đốc khách sạn tìm được thư ký của Tiết Quý xin phương thức liên hệ.
Buổi sáng hôm sau cô gọi tới, thư ký của đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Chào cô.”
“Xin chào, tôi tìm Tiết Quý.”
Cô trực tiếp gọi tên, thư ký hơi ngẩn ra, dẫu sao người gọi đến phần nhiều đều gọi Tiết tổng.
Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, đáp: “Vâng, phiền cô chờ một lát, tôi liên lạc với sếp.”
Tiết Quý đang họp, không tiện nghe điện thoại, vì thế hai người thông qua thư ký hẹn gặp tại một quán cà phê, ở ngay tầng một tòa cao ốc của công ty Tiết Quý.
*
2 giờ chiều hôm sau, Mạnh Hạ đúng giờ đến điểm hẹn.
Tiết Quý tới trước, anh chọn vị trí gần cửa sổ, tầm nhìn nơi này rất tốt, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy xe nhà họ Mạnh đỗ ở ven đường đối diện, tài xế mở cửa, Mạnh Hạ bước xuống xe.
Hiện tại cô không lái xe sao? Tiết Quý có chút kinh ngạc.
............