Mạnh Hạ ôm cánh tay nhích lại gần, Mạnh Thời Nhiên nhanh chóng phát hiện ra động tác của cô.
“Có muốn chạy thử một vòng không?”
“Được.”
Xe Mạnh Hạ ngồi đương nhiên là xe đua của Mạnh Thời Nhiên.
Cô lên xe, thắt dây an toàn, Mạnh Thời Nhiên cúi người điều chỉnh giúp cô.
“Sẽ không khó chịu chứ?”
“Chắc là không.”
Nhưng chạy được hai vòng Mạnh Hạ vẫn cảm thấy không thoải mái.
Thấy cô nhíu mày, Mạnh Thời Nhiên đạp chân phanh dừng xe, lấy một chai nước khoáng đưa cho cô.
“Em sao vậy, khó chịu à?”
Mạnh Hạ gật đầu, nhận chai nước uống hai ngụm, có lẽ đã lâu không ngồi loại xe này, tốc độ vừa nhanh là cô không kịp thích ứng.
“Được rồi, em không thoải mái thì không đua nữa, cứ để bọn họ đấu nhau đi, hai ngày nữa có muốn đến Hòa Vân ăn cơm không?”
Mạnh Hạ lắc đầu: “Không được, mấy ngày tới em tương đối bận.”
“Vậy giờ anh lái chậm, dẫn em đi giải sầu.”
Nói xong Mạnh Thời Nhiên mở mui xe, quay đầu vòng về, chọn một con đường không có người từ từ lái, ban đêm gió lạnh thổi tới, Mạnh Hạ ghé vào thành cửa xe, trong lòng thầm nghĩ mình có nên tìm một người bạn giường trong nước không, không thể cứ nhìn thấy Mạnh Thời Nhiên là có cảm giác được.
Từ nhỏ đến lớn, cô và Mạnh Thời Nhiên vẫn luôn là quan hệ bạn bè đơn thuần.
Chẳng qua bạn giường cũng không dễ tìm như vậy, phải có cảm giác mới được.
*
Mấy ngày tiếp theo Mạnh Hạ ở trong phòng làm việc tìm đọc tư liệu, cộng thêm sửa sang lại bản thảo, chuẩn bị chọn mấy thiết kế yêu thích làm thử.
Ngón tay cô lướt nhanh trên trang giấy, lật xem từng bản phác thảo thiết kế, đúng lúc này di động bên cạnh đột nhiên rung lên.
Cô cầm xem thử, là tin nhắn của Mạnh Thời Nhiên.
“Hết bận chưa?”
Mạnh Hạ chụp toàn cảnh mặt bàn trải đầy tư liệu gửi cho anh, Mạnh Thời Nhiên hiểu, cô vẫn đang bận.
“Qua mấy ngày nữa Wade có buổi đấu giá, em đi không?”
—— Mạnh Thời Nhiên cũng không biết vì sao, lần này sau khi Hạ Hạ trở về, anh luôn muốn hẹn cô ra ngoài chơi.
Nhà đấu giá Wade chuyên bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật, trong đó nổi tiếng nhất là gốm sứ, trước kia Mạnh Hạ cũng từng đến vài lần.
“Được.”
Gửi xong tin nhắn, Mạnh Hạ nhìn thời gian, đã gần tối nhưng Mạnh Thanh Hiến vẫn chưa về, cô không muốn ăn cơm ở nhà một mình, vì thế ngẫm nghĩ một hồi lại gửi thêm một tin.
“Anh đang ở đâu?”
Mạnh Thời Nhiên trả lời rất nhanh: “Đang bơi lội, em tới không?”
*
Mạnh Hạ lại chạy tới khách sạn lần trước, không cần nhân viên công tác dẫn đường, một mạch lên thẳng tầng 16, đa số cổ phần của khách sạn này nằm dưới danh nghĩa của cô, nhà Mạnh Thời Nhiên cũng có một ít, hai người có một bể bơi chuyên dụng tại đây, học bơi cũng ở chỗ này luôn.
Thấy cô tiến vào, Mạnh Thời Nhiên đang bơi ngoi lên khỏi mặt nước.
“Hạ Hạ!”
Mạnh Hạ đi đến mép bể, đặt túi sách lên ghế nằm mới thấy áo sơ mi và quần tây của Mạnh Thời Nhiên đều ở đây.
—— Anh không đến phòng thay quần áo sao?
Sau đó cô nhìn thấy trong túi áo sơ mi lộ ra nửa sợi dây chuyền, mắt xích tinh tế lóe sáng.
Mạnh Hạ cầm dây chuyên lắc lư trước mặt Mạnh Thời Nhiên.
“Cho em à?”
Giọng điệu Mạnh Thời Nhiên không có gì khác trước.
“Em thích thì lấy đi!”
Mạnh Hạ tự nhiên nhận lấy.
Cô bỏ chiếc vòng vào túi: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
……………