"Cha ơi, con xin lỗi". Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cha, con xin lỗi, con xin lỗi..."
Đáng tiếc một tiếng cha ở kiếp trước sau khi dần lớn lên cô cũng rất ít nói ra miệng, đáng tiếc kiếp trước người kia ngã xuống vũng máu, hoàn toàn nhắm mắt lại, ông cũng không thể chờ được một câu "xin lỗi" của đứa con gái bất hiếu.
Thậm chí bây giờ Lâm Bối Bối còn nhớ rõ, người kia ngã xuống khi nhìn về phía cô còn cười, trong ánh mắt mang theo sự may mắn không nỡ.
Tại sao ông lại cười? Tại sao lại thấy may mắn? Bời vì may mắn người chết là ông mà không phải đứa con gái một mực đặt trong lòng mà bảo hộ yêu thương, nhưng ông không nỡ, không nỡ rời khỏi con gái, ông đi rồi con gái sẽ lẻ loi một mình, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ...
009 cảm nhận được sự bi thương cùng áy náy nồng đậm trong lòng Lâm Bối Bối, nếu không phải kiếp trước trước khi chết cô có chút hối cải thì 009 cũng sẽ không tìm tới cô, cho cô một cơ hội sống lại.
Không biết qua bao lâu tâm trạng của Lâm Bối Bối mới dần dần bình tĩnh lại.
【Đừng khóc, đời trước đã thoảng qua như mây khói, việc cô phải làm là quý trọng hiện tại, đời này hãy làm thật tốt, cố gắng thành tài trở thành một đứa trẻ ngoan, trở thành một đứa con là niềm tự hào của cha cô. 】
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Bối Bối lau đi nước mắt trên mặt mình, giọng nói non nớt vốn thuộc về một đứa trẻ lại mang theo nghẹn ngào cùng một chút khàn khàn: — "Cậu nói đúng, tôi muốn thành tài, tôi muốn trở thành niềm tự hào của cha".
Nói xong cô siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt đỏ bừng tràn đầy vẻ kiên định.
【Như vậy mới đúng, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi học, nhiệm vụ tối nay rất nhiều, cô phải học xong khá học học kỳ II, tôi còn tìm cho cô một số bài thi của giáo viên trong kỳ Olympic Toán học. Vì vậy nhanh chóng ăn xong sau đó đi học, trả bài kiểm tra. 】
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng".
Lâm Bối Bối nhanh chóng ăn xong cơm, rửa bát đũa cùng đĩa lúc trước luôn đợi cha về rưa cho rồi bắt đầu tiến vào không gian học thần học tập...
-
Lâm Bối Bối học xong chờ tới lúc đi ra đã là chín giờ tối.
Cô đặt hộp cơm buổi chiều vào trong túi, lấy đèn pin rồi rời khỏi nhà.
Đi ra ngoài, đèn pin phát một tiếnt liền bật lên chiếu sáng một mảng bóng tối.
Làng đô thị nằm ở chỗ vắng vẻ, trên không trung có không ít dây điện dây lưới xen lẫn với nhau, mà đèn đường thì hầu như cũng không có, đi trên đường ánh đèn cứ loáng thoáng làm cho người ta nhìn không rõ đường, Lâm Bối Bối không thể không cầm đèn pin.
Tất nhiên là cô không có điện thoại để chiếu sáng.
Làng đô thị hơn chín giờ cũng không tính là trống vắng, ngược lại còn rất náo nhiệt, có không ít người đều làm đến giờ này mới tan tầm, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người bày sạp, đại đa số đều là đồ ăn, phở xào, đậu phụ chiên, đùi gà...
Trong không khí tràn đầy mùi thức ăn, Lâm Bối Bối nhìn thoáng qua liền dời đi.
Nếu lúc này cô thật sự là một cô bé mười một mười hai tuổi có lẽ sẽ rất muốn ăn, nhưng hiện tại trong thân thể trẻ con này lại là một linh hồn bốn mươi tuổi.
Lâm Bối Bối nhìn không chớp mắt, cô bước nhanh hơn.
Cô biết cha Lâm Dũng lúc này đang làm ca đêm, cụ thể ở đâu cũng biết, không xa lắm, đi đường chỉ mất 20 phút.
Lúc này Lâm Dũng đã sớm quét dọn xong đường cái, ông đang dọn dẹp bao rác đợi lát nữa có thể cho xe rác mang đi.
Bỗng ông thấy mấy ổ bánh mì trong thùng rác, bánh mì được đóng gói tốt trông cũng không rẻ.
Ông nhận ra đây là bánh mì của tiệm bánh trên đường này, có lẽ do tối nay bán không hết nên vứt đi.
Tiệm bánh này bán đồ không rẻ, Lâm Dũng từng mua bánh sinh ở đó cho con gái Lâm Bối Bối.