Lão Bà Ngọt Ngào Dính Người Của Hạ Tổng

Chương 11

""Tiên sinh không thích sao?"" Dịch Miểu chớp mắt, trong tay cầm đồ chơi là quả đào nhỏ đáng yêu.Thích chứ, sao lại không thích cho được, vợ nhỏ lấy thì sao anh lại không thích cho được.

Hạ Hướng Vũ nhấp môi, quay đầu nhìn về phía sườn của món đồ chơi, thuận miệng nói một câu, ""Cũng bình thờng, màu hồng nhạt là của bé gái.""

Dịch Miểu vừa nghe liền cầm vịt vàng nhỏ bỏ vào trong xe, có điểm mất mát, lại nghĩ đến trong nhà baba, từ nhỏ đến lớn đều không thích omega, luôn bảo omega mảnh mai như phụ nữ.

Baba cậu là một alpha cường thế, thường hay quở trách cậu không phóng khoáng, còn hay ném đồ chơi mà cậu thích.

Dịch Miểu không muốn làm cho người khác ghét mình, ở nhà đã thế, ở bên cạnh Hạ tiên sinh cậu muốn khác đi, sau khi sinh bảo bảo là cậu sẽ chú trong để làm cho một nhà ba người hạnh phúc.

Hạ Hướng Vũ cảm thấy Dịch Miểu đang miễn cưỡng cười, sau đó đem vịt vàng nhỏ bỏ vào trong xe, ngoan ngoãn bỏ quả đào nhỏ hồng nhạt để lại lên giá.

Loại đồ chơi nhỏ này khi bóp có thể phát ra âm thanh khiến người vui vẻ, Hạ tiên sinh thấy hôm nay mình lại nói sai gì đó.

Hạ Hướng Vũ cất giọng, tính hỏi thử một chút, ""Sao lại không lấy cái này?""

Thần sắc Dịch Miểu đang đi xuống, nhưng rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái của mình, cong cong đôi mắt cười rộ lên, đẩy xe về phía trước chuẩn bị tiếp tục đi dạo, dường như lơ đãng nói chuyển, trong giọng nói có vẻ không để ý:""Em cảm thấy nó không đáng yêu, không thích, vẫn là vịt vàng nhỏ đáng yêu hơn.""

Cậu cười, mang theo má lúm đồng tiền, người nho nhỏ đáng yêu, như thế nào có thể không thích, rõ ràng thích quả đào này hơn, nhưng là vì hùa theo ý thích của Hạ Hướng Vũ liền bảo không thích.

Hạ Hướng Vũ không biết tại sao tiểu tiên sinh của anh lại tự ủy khuất chính mình, nhưng chắc chắn là anh đã nói sai cái gì đó, cậu luôn như vậy, trong lòng nghĩ một đằng nói ra lại một nẻo.

Dịch Miểu mất mát yên lặng đẩ xe đi phía trước, Hạ Hướng Vũ thuận tiện lấy quả đào nhỏ. Sau đó liền ném vào trong xe, còm thuận tay ném mấy món đồ chơi nữa vào, xem cũng chưa xem.

Dịch Miểu sửng sốt một chút, ngốc ngốc hỏi:""Tiên sinh không phải không thích sao?""

""Lại không phải không có tiền, với lại cũng không phải cho tôi chơi, ai biết mấy món đồ chơi này cho nam hay nữ? Thích thì mua thôi.""

"".....A....""

Lúc này Dịch Miểu trở nên vui vẻ, Hạ Hướng Vũ bàn tay dày rộng vơ một đống quả đào nhỏ vào trong xe đẩy, Dịch Miểu vui vẻ xem qua xem lại, vịt vàng nhỏ ở trong góc cũng không được sủng hạnh.

""A cái gì mà a, lại đây nắm tay,, nhiều người như vậy lạc thì sao.""

""Vâng.""

Trong mắt Dịch Miểu tràn ngập ý cười, chạy nhanh qua cho anh nắm, cậu còn tưởng tiên sinh ở bên ngoài sẽ sĩ diện, sẽ không cùng cậu thân mật.

Dịch Miểu trong lòng tính toán, hôm nay là lần đầu tiên sinh chủ động nắm tay, về sau chắc chắn còn rất nhiều thứ, nói không chừng còn có cơ hội nói muốn cùng anh dắt tay.

Hôm nay cậu lại vui vẻ, những khổ sở vừa rồi cậu đều cho bay đi hết, Hạ Hướng Vũ cảm thấy hôn nhân của anh và tiểu tiên sinh đi đến tận đây hơn phân nửa cũng là do Dịch Miểu quá mức ngốc bạch ngọt.

Hai người lượn một vòng ở khu đồ dùng hàng ngày, sợ Dịch Miểu không cao hứng, chỉ cần tầm mắt của Dịch Miểu ở lại thứ gì từ 10 giây trở lên, Hạ Hướng Vũ liền lấy đặt vao xem mua sắm.

Dịch Miểu suy nghĩ, sao hôm nay tiên sinh nhà mình lại trở thành một người cuống mua sắm rồi?

""A, đây không phải Hạ tổng sao?""