Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 43: Gài Bẫy 2

Hạt giống thu thập đủ, hai người đeo hạt giống và dịch bồi dưỡng, cầm cuốc đi trên núi.

Tiêu Hiểu đói đến không có sức lực, hầu như là Vương Vệ nửa ôm cô tới nơi cần tới.

Sơn động Vương Vệ nói ở phía sau núi, cần đi qua một rừng cây quanh co đầy bụi gai, qua khúc cua ngoằn ngoèo là một vùng rộng rãi, một khoảng đất trống to, phía trước là vách núi cao ngất, bên cạnh là một dòng suối, suối nước chảy róc rách.

Tiêu Hiểu đứng ở chỗ đất trống, nhìn xuống, nhịn không được tán thưởng: “Đẹp thật!”

Vương Vệ kéo cô ra phía sau: “Đừng đứng bên cạnh vách núi.” Bản thân anh đứng thì không sao, nhưng Tiêu Hiểu vừa đứng đó, anh liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Tiêu Hiểu im lặng nhìn mình cách vách núi một đoạn dài, ngoan ngoãn theo anh vào sơn động.

Sau khi tiến vào mới phát hiện sơn động này khô ráo sạch sẽ, bên trong còn có một cái giường lót bằng cỏ.

“Có phải anh thường tới chỗ này không?” Tiêu Hiểu lập tức nghĩ tới lỗ hổng trong đó.

Vương Vệ gật đầu: “Lúc anh không muốn ở trong thôn thì thường đến đây.” Anh nói, ánh mắt nhìn về phía một cái bao đất trước cửa động.

Tiêu Hiểu nhìn theo tầm mắt anh.

Vương Vệ nhẹ giọng nói: “Chỗ đó là con hổ khi còn nhỏ ông nội đút anh ăn, ông nội mất đi, lúc anh vừa đến nhà họ Vương thì đúng lúc mất mùa, mọi người đều lên núi tìm đồ ăn, đến cả vỏ cây cũng gặm hết. Một mình anh leo lên đây, vì đào một củ dại mà thiếu chút nữa rơi xuống vách núi, khi đó bỗng nhiên một con hổ nhảy ra cứu anh, nó vẫn nhận ra anh…”

Châm biếm biết bao, người đàn bà thật sự sinh ra anh coi anh như tai hoạ ghê gớm, một con hổ lại hai lần cứu mạng anh, suy cho cùng ai mới là người, ai mới là súc sinh?

Tiêu Hiểu không nói, chỉ yên lặng kéo lấy anh.

Vương Vệ ngồi trên đống đất trước mặt một hồi lâu, Tiêu Hiểu lẳng lặng ngồi cùng anh, chờ sau khi tâm trạng anh bình tĩnh lại, hai người liền bắt đầu trồng lương thực.

Sức Vương Vệ lớn, hai ba cái liền xới đất lên, Tiêu Hiểu bảo Vương Vệ theo tỉ lệ cô nói mà pha mấy loại chất lỏng lại với nhau, trộn đều rồi tưới lên đất, sau đó bảo anh tùy tiện trồng hạt giống vào là được.

Vương Vệ càng cảm thấy không đáng tin, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết muỗi: “Như vậy thật sự được sao?” Phân bón cũng chưa gieo, đất cũng chưa xới tơi, hạt giống có thể mọc ra?

Tiêu Hiểu nhún vai: “Không phải thử là biết sao, ngày mai vẫn phải tới tưới dịch bồi dưỡng một lần.”

Trên đường trở về, hai người lại thuận tiện đào một sọt nguyên liệu cho dịch bồi dưỡng. Đi một hồi, Vương Vệ liền tự giác cầm lấy dùi gỗ giã số nguyên liệu đó thành chất lỏng.

Tiêu Hiểu che miệng nhìn Vương Vệ vùi đầu cực khổ làm việc, đôi mắt cười thành một đôi trăng non: Ngoài miệng không nể ai, lúc làm thì lại nhanh hơn ai hết, người đàn ông kỳ cục!

Bởi vì nghĩ đến hiệu quả của dịch bồi dưỡng, ngày hôm sau, lúc Tiêu Hiểu nhổ cỏ thì hơi thất thần, lúc cô chuyên tâm thì cũng làm tạm được, hiện tại vừa phân tâm thì càng hỏng bét.

Tiêu Tứ Muội và Tiêu Ngũ Muội đi theo sau Tiêu Hiểu, mỗi lần Tiêu Hiểu đều chỉ nhổ cỏ lớn, số cỏ nhỏ đều bị phớt lờ, hai người còn phải thu dọn tàn cục cho Tiêu Hiểu.

Hôm nay càng quá đáng hơn, cô chỉ kéo lên một nửa, để lại rễ cỏ trên mặt đất.

Tiêu Tứ Muội thở phì phì tiến lên, đẩy đẩy Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị có thể có tâm xíu không, chị nhìn cỏ chị nhổ xem, rễ cỏ còn lại em và em năm cho dù muốn giúp chị cũng hết cách, còn không bằng không làm!”

Tiêu Hiểu quay đầu nhìn lại, nhưng không phải, chỗ cô nhổ cỏ còn thừa rễ cỏ trụi lủi.

Tiêu Hiểu vội ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, lúc sau chị bảo đảm sẽ nhổ nghiêm túc.”

Tiêu Tứ Muội hừ một tiếng: “Tốt nhất là vậy.”

Tiêu Hiểu thấy cô nàng thở phì phì thì nhịn không được sờ soạng mái tóc vàng của cô ấy một phen. Qua mấy ngày tiếp xúc, cô phát hiện mấy em gái của nguyên thân tuy ngoài miệng không nể ai, nhưng đều là mấy cô gái tâm địa lương thiện, rất đáng yêu.

“Chị làm dơ tóc em rồi!” Tiêu Tứ Muội tức chết rồi, sáng hôm nay lúc ra khỏi nhà, cô ấy vừa chải tóc cẩn thận, còn thắt tóc gọn gàng, hiện tại bị Tiêu Hiểu xoa một cái là rối hết.