Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 38: Ra Ruộng 2

Người nhà họ Vương trố mắt nhìn nhau, đặc biệt là mẹ Vương, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần. Bà ta còn tưởng rằng lần này sẽ giống như những lần khác, náo loạn đến mức không thể thu dọn.

Anh cả Vương lặng lẽ đυ.ng vào Triệu Yến một cái tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Người kia thực sự là thằng tư?” Thằng tư là ai? Người trong thôn đều nói toàn thân anh đều có tính sói, mẹ Vương cũng thường mắng anh là đồ lang sói, tính tình của anh lớn hơn trời, một khi xung đột sẽ giơ dao chém người khác, một khi dữ lên thì sẽ khiến tất cả mọi người đều sợ hãi trong lòng. Chỉ cần trêu chọc vào anh một chút, anh sẽ phản kích mãnh liệt.

Với những lời mà hôm nay mẹ Vương nói, nếu như là trước đây, Vương Vệ không đối nghịch một trận long trời lở đất với bà ta mới là lạ.

Nhưng còn hôm nay, con bé kia chỉ ngâm nga một câu như con mèo con trước mặt Vương Vệ, tính khí của anh đã bị vuốt ve đến thuận theo.

Anh cả Vương chặc lưỡi cảm thán: “Vợ của thằng tư đúng là rất có bản lĩnh.”

Triệu Yến ghen tị nói thầm một câu: “Hóa ra là một thứ thích ra vẻ.” Cô ta còn tưởng rằng Vương Vệ lợi hại đến đâu cơ, hóa ra cũng sợ vợ giống như mấy tên đàn ông sợ vợ kia vậy.

Mẹ Vương ngẩn ra, qua một lúc lâu cha Vương mới ho khan một tiếng: “Ngẩn ra hết làm gì, ra ruộng đi.”

Vương Vệ dắt Tiêu Hiểu đi ra đầu ruộng, trên đường đi những người nhìn thấy bọn họ vừa nhìn thấy Vương Vệ thì đều tránh xa ra. Vương Vệ sớm đã quen rồi, nhưng Tiêu Hiểu lại thấy rất không vui.

Làm sao vậy? Tại sao mọi người lại làm bộ dạng như đang bạo lực lạnh với Vương Vệ chứ? Không phải là đang bắt nạt Vương Vệ hiền lành sao?

Cô nắm chặt tay của Vương Vệ hơn một chút: “Sau này tôi sẽ ở bên anh.”

Vương Vệ nghi hoặc ‘ừ’ một tiếng, thấy Tiêu Hiểu bất mãn nhìn những người tránh xa anh thì mới hiểu ý của cô, trái tim vốn đã được Tiêu Hiểu làm mềm nhũn nay lại càng như được ngâm trong nước ấm.

Anh cố làm ra vẻ khinh thường ‘xùy’ một tiếng, nhưng lại không giấu được âm thanh mang theo âm mũi: “Tôi cũng đâu có quan tâm.” Lúc còn nhỏ anh còn muốn chơi cùng với mọi người, sau này sau khi biết được bọn họ vô cùng không thích anh thì cũng không còn suy nghĩ đó nữa. Cho dù là ai trêu chọc anh, anh cũng hung hăng dạy cho người đó một bài học. Dần dần không còn ai dám trêu chọc anh nữa, càng không dám đứng trước mặt anh gọi anh là quái vật. Cho dù là nhà họ Vương hay là thôn Tiểu Tiền, anh đều trở thành thứ khiến người khác sợ hãi, là sự tồn tại đáng ghét.

Anh tưởng rằng mình sớm đã không còn để ý những thứ này, nhưng một câu ‘sau này ở bên cạnh anh’ đó của Tiêu Hiểu lại khiến chóp mũi anh chua xót.

Trong lòng Vương Vệ thầm mắng mình một tiếng, không có tiền đồ, kiên cường nói: “Lá gan của cô nhỏ như vậy, tôi ở bên cạnh cô nghe còn được.”

Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Anh ở bên cạnh tôi cũng được.”

Khóe miệng của Vương Vệ điên cuồng giương lên, không làm sao đè xuống được.

Anh đưa Tiêu Hiểu đi thẳng đến tìm đội trưởng sản xuất của đội bọn họ, bảo ông ta sắp xếp cho Tiêu Hiểu công việc nhổ cỏ. Đội trưởng sản xuất vừa qua tuổi trung niên đang vì chuyện lương thực năm ngoái mà tinh thần sa sút, không những không thể ăn nói với cấp trên mà còn lo lắng xã viên sẽ đói bụng, buồn phiền đến mức hai bên tóc mai cũng bạc trắng.

Ông ta cau mày nhìn Vương Vệ: “Nhổ cỏ là công việc của mấy đứa nhỏ bảy, tám tuổi, Tiêu Hiểu đã lớn như vậy rồi mà lại đi làm chuyện này, còn ra cái gì nữa?”

Nhổ cỏ là công việc nhẹ nhất, nhưng cũng kiếm được ít công điểm nhất. Đội trưởng luôn cố gắng hết sức mở rộng tính tính cực lao động của các xã viên, đương nhiên là không nhìn nổi hành động lười biếng như vậy.

Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu ra sau lưng mình, dáng vẻ cau mày khiển trách của đội trưởng sẽ khiến cô vợ nhỏ bị dọa sợ mất: “Vợ của tôi quá gầy, công việc khác e là sẽ khiến cô ấy bị mệt, cứ để cô ấy làm việc này trước, đợi sau này cơ thể bồi dưỡng khỏe rồi mới làm việc khác. Nếu như ông không đồng ý, vậy tôi sẽ để cô ấy đứng ở một bên không làm gì cả.” Không làm gì cả là tốt nhất, để cô ở bên cạnh anh là được.

Chân mày của đội trưởng lại càng nhíu chặt hơn, Vương Vệ là cái gai của thôn Tiểu Tiền, một khi nổi điên thì không màng đến gì nữa. Ông ta thực sự sợ rằng Vương Vệ lại nổi điên, lại nhìn Tiêu Hiểu ở phía sau lưng anh, đúng là vô cùng gầy gò.

“Sao lại gầy như vậy? Có phải cậu không cho vợ mình ăn cái gì không?”

Tiêu Hiểu vội vàng thò đầu ra: “Không phải đâu đội trưởng, tôi chỉ bị cảm một lần mà kéo dài đến rất lâu mới khỏi.”