Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 21: Chung Giường 1

Vương Vệ có hơi sững sờ nói: “....Ngủ đi.”

“Ừ.”

Chờ sau khi Tiêu Hiểu nằm xuống, Vương Vệ nhổm dậy thổi tắt đèn.

Qua một lúc, trong phòng vang lên một loạt âm thanh sột soạt, sau đó Vương Vệ cảm nhận được sau lưng mình có một thân thể ấm áp dán lên.

Cả người Vương Vệ lập tức căng lên, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “....Cô...cô làm gì đó!”

Tiêu Hiểu không lùi mà còn tiến, thậm chí ôm lấy eo Vương Vệ: “Tôi lạnh, hai người dán sát vào nhau ấm hơn chút.” Đột nhiên tới nơi đây, lại còn một ngày không ăn cơm, tinh thần sớm đã hết, nói xong liền nhắm mắt lại.

Vương Vệ: “...” Anh nằm đơ ra không dám động đậy, đỏ mặt mở to mắt rất lâu, có lẽ là hai người dán sát vào nhau thật sự khá ấm, cái cảm giác lạnh thấu tận xương khi ngủ trước đây giờ đây anh chẳng cảm nhận được chút xíu nào, mà còn cảm thấy rất nóng, mãi căng thẳng tới tận sau nửa đêm anh mới mơ màng thϊếp đi.

Sáng hôm sau khi Vương Vệ mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại ôm cả người Tiêu Hiểu vào trong l*иg ngực, Tiêu Hiểu đang dựa vào ngực anh ngủ ngon lành.

Vương Vệ dùng hết sức bình sinh cẩn thận lặng lẽ rút cánh tay từ dưới đầu Tiêu Hiểu ra, sau khi mặc quần áo xong rồi ra cửa, liền thở phào nhẹ nhõm giống như sống sót sau nạn lớn.

Lúc này mẹ Vương cũng mới vừa mở cửa ra ngoài rửa mặt, nhìn thấy Vương Vệ, lạnh giọng hỏi: “Vợ mày đâu, bảo nó đi làm cơm.”

Vương Vệ lúc này còn cảm thấy trên người mình toàn là sự ấm áp còn sót lại của Tiêu Hiểu, thuận miệng đáp lại mẹ Vương: “Cô ấy bị cảm vẫn chưa khỏi, còn đang ngủ.”

Thái độ rất bình thản, đã không còn trào phúng và sự hung ác khiến người e sợ như thường ngày nữa.

Mẹ Vương đờ ra, mỗi lần Vương Vệ đối diện với bà ta đều là dáng vẻ hận không thể gϊếŧ bà ta, nào có bình thản như vậy bao giờ, sau một hồi lâu mẹ Vương mới nói: “....Mặc kệ thế nào hôm nay là lượt của chúng mày, nó không làm thì mày đi làm.”

Vương Vệ lúc này vẫn còn cảm thấy lâng lâng, ừm một tiếng, đi thẳng tới phòng bếp.

Mẹ Vương đứng ở cửa sững sờ một lúc lâu rồi mới vào phòng.

Vương Vệ ngủ dậy chưa được bao lâu, Tiêu Hiểu đã tỉnh rồi, không có ai ôm cô, gió lạnh từ trong khe tường trực tiếp len vào trong lỗ rách của chăn, cô bị lạnh mà tỉnh.

Thấy Vương Vệ đâu mất, Tiêu Hiểu cuống quýt ngồi dậy, thấy anh ở trong bếp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vương Vệ nhìn thấy cô, sắc mặt có chút không tự nhiên, cứng ngắc đổ nước cho cô rửa mặt, sau đó nghiêm mặt nấu xong bữa cơm dưới ánh nhìn chăm chú của cô.

Sáng hôm nay không còn nấu cao lương nữa, mà là làm mì viên[1] từ bột mì mới được phát năm nay, mặc dù vẫn còn rất thử thách ngũ giác của Tiêu Hiểu, nhưng ít ra ngon hơn so với hôm qua, cô cố nhịn cuối cùng cũng ăn hết một bát mì viên. Ăn một nữa cơm không khác gì cực hình.

[1] Tạm dịch mì viên, là một món mì phổ biến ở miền bắc, cách làm không phải kéo bột thành sợi mì, mà là xé từng cục bột thả xuống nước dùng rồi nấu chín.

Khi cô ăn cơm, Vương Vệ thỉnh thoảng đưa ánh mắt đến trên người cô, thấy cô cuối cùng cũng ăn, chính Vương Vệ không phát giác được trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Món dưa muối nhìn qua không được sạch sẽ cho lắm Tiêu Hiểu không đυ.ng tới chút nào.

Cô không đυ.ng vào, những người khác của nhà họ Vương ăn vô cùng vui vẻ, mì viên tươi mới, cũng chẳng biết tại sao hôm nay mẹ Vương lại nỡ cho ăn, mấy đứa nhỏ ôm lấy bát của mình đầu cũng không thèm ngẩng mà ăn, những người khác cũng nhanh chóng gắp rau muối với mì ăn như hổ đói.

Những người khác đều ăn xong rồi, chỉ có một mình Tiêu Hiểu vẫn bưng bát chậm rãi ăn, mỗi miếng còn phải cố gắng nhịn không lộ ra điểm khác thường, nếu không đồ tốt trong mắt người khác mà cô còn ăn với vẻ thống khổ, tự mình nghĩ cũng cảm thấy vô cùng đáng đánh.

Thế là cô dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người chầm chậm ăn mì viên với bộ dáng tự nhiên như thường.